Edit:V.O
”Nguyên lai vị này chính là Mạc Điện trong truyền thuyết, quả nhiên là khí thế
bất phàm, ngọc thụ lâm phong.” Mạn Thủy Quận Vương mỉm cười khen ngợi,
nàng vốn là một mỹ nữ tuyệt sắc, lời nói ra lại êm tai dễ nghe.
Dạ Quân Mạc ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn Mạn Thủy Quận Vương một cái, lướt qua Vô Trần Cung chủ đi đến ghế ngồi.
Sắc mặt sáu người nhất thời khẩn trương, người này không những coi nhẹ bọn
họ còn thôi, ngay cả Vô Trần Cung chủ cũng không thèm đếm xỉa tới! Vị
Mạc Điện này cũng không khỏi có phần lớn lối.
Mạn Thủy Quận Vương mặt đỏ lên, cực kỳ căm tức, lạnh lùng nói: “Mạc Điện, hẳn là nên mời Vô Trần Cung chủ ngồi trước!”
Oanh ——
Một cỗ uy thế ngập trời từ trên người Ám Ưng bộc phát ra, nghiền áp toàn trường.
Quốc Quân sáu quốc cùng Thương trưởng lão, Tửu trưởng lão nhất thời sắc mặt
trắng bệch, thân hình lung lay sắp đổ, môi phát run, ngay cả một chút
lực công kích cũng không có, bùm bùm quỳ rạp xuống mặt đất.
Trong nháy mắt, trên đài cao ngoại trừ Dạ Quân Mạc cùng Ám Ưng, chỉ có Vô
Trần Cung chủ còn đứng, nhưng sắc mặt của lão cũng tương đối không tốt,
dường như bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên xanh mét, cũng may sáu
người kia thân mình còn lo chưa xong nên cũng không thấy được tình huống của lão, không tính là mất mặt.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng ngồi xuống, Ám Ưng lúc này mới thu lại uy áp, cung kính đứng ở phía sau hắn.
Mấy người quỳ trên mặt đất lúc này mới cảm thấy chính mình được sống lại,
nhìn bóng dáng cao cao tại thượng như một vị thần ở phía trên của Dạ
Quân Mạc, một câu cũng không dám nói thêm nữa, ngoan ngoãn đứng dậy trở
lại ghế của chính mình.
Bọn họ cũng đoán được thực lực của vị Mạc Điện này hẳn là không kém, nhưng không nghĩ tới chỉ một người hầu của
hắn cũng có thể đè ép bọn họ tới mức hít thở không thông, bọn họ còn dám nhiều lời chẳng khác nào là đi tìm chết!
Thương trưởng lão cùng
Tửu trưởng lão xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, liếc mắt nhìn nhau, hướng
ánh mắt ghét bỏ về sáu vị Quốc Quân: đều do bọn họ nói lung tung, làm
hại chúng ta cũng xui xẻo quỳ theo.
Mọi người ở đây cũng không
biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy sáu vị Quốc Quân đột nhiên quỳ
xuống, cũng không biết là bái ai. Trước kia cũng chưa từng thấy bọn họ
cung kính như thế, chẳng lẽ Vô Trần Cung chủ lại đột phá, vài vị Quốc
Quân mới biểu thị sự chúc mừng?
Nhạc Kỳ Nhân ôm lấy cánh tay Bạch Vũ, kinh hỉ lắc lư, “Mau nhìn, đó chính là Mạc Điện trong truyền
thuyết. Trong khoảng thời gian này tin đồn về hắn có rất nhiều, không
nghĩ tới bộ dạng của hắn lại tuấn mỹ như vậy!”
”Đúng vậy, rất tuấn, còn rất, quen, mắt!” Bạch Vũ cơ hồ cắn răng phun ra ba chữ này.
Thời điểm Đông Nhạc Quận Vương nói Vô Trần Cung đột nhiên xuất hiện một Mạc
Điện thực lực không rõ, nàng liền liên tưởng đến Dạ Quân Mạc. Thực lực
bí hiểm, có thể làm cho Thương trưởng lão tất cung tất kính, rất phù hợp với tình huống của Dạ Quân Mạc.
Nhưng nàng cũng chỉ là phỏng
đoán, hiện tại Dạ Quân Mạc lại thật sự lấy thân phận Mạc Điện xuất hiện
trước mặt nàng, làm cho nàng có loại ý nghĩ xúc động muốn đánh người.
Khó trách lúc trước khi nàng hỏi Dạ Quân Mạc là ai, Dạ Quân Mạc lại nói đến Triệu hoán đại hội nàng sẽ biết. Rõ ràng ngay từ đầu có thể nói rõ mọi
chuyện, vì sao không nói thẳng? Hay là hắn cảm thấy có thể cho nàng một
kinh hỉ? Tin tức này không kinh ngạc, không thú vị cũng không hay!
Dạ Quân Mạc giống như nghe được Bạch Vũ oán thầm, một đôi con ngươi thâm
thúy lạnh như băng nhìn về phía này, ánh mắt nhìn không thấu như đêm tối cất giấu một tia ý cười không rõ.
”Vũ tỷ tỷ, Mạc Điện nhìn về
phía này. Hắn đang nhìn chúng ta sao? Nhưng tại sao muội lại cảm thấy. . . . . . rất lạnh.” Nhạc Kỳ Nhân không tự chủ được rùng mình một cái,
cảm giác giống như thật sự có hàn ý ngưng tụ lại.
Bạch Vũ thờ ơ,
nàng sớm nhìn ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh như băng không có cảm xúc đã
thành thói quen. Mỗi lần nhìn đến đôi mắt như sao sáng kia, nàng chỉ cảm thấy đây là thứ đồ tốt đẹp nhất trên thế giới, có loại xúc động muốn
chiếm làm của riêng.