Bạch Vũ lập tức tìm chỗ, thả bọn nó ra.
“Ngột ngạt chết ta rồi! Bạch Vũ, sao ngươi có thể nhốt chúng ta ở trong nhẫn? Bên trong vừa nhỏ lại tối, thật ngột ngạt.” Thủy Qua uất ức chọc ngón tay.
Bạch Vũ thật có lỗi: “Lúc ấy có vẻ khẩn cấp, sau khi dẫn các ngươi ra ngoài, các ngươi lại bị thương, nên đã để cho các ngươi ở trong nhẫn dưỡng thương.”
“Chúng ta đã ra ngoài rồi sao?” Thủy Qua giật mình nhìn bốn phía: “Sao ta cảm giác bên ngoài và trong tháp không khác nhau lắm?”
“Đúng vậy, đều là vách tường.” Thụ Tinh tò mò nhìn vách tường bốn phía.
Bạch Vũ giải thích: “Không, nơi này là mật thất, cho nên dày đặc. Sau khi ra ngoài các ngươi sẽ biết trời đất bao la.”
“Là sao?” Hai con mãnh thú trí tuệ lập tức đến gần cửa ra mật thất, sau khi Bạch Vũ dặn bọn nó không được làm người Vực Ám Dạ bị thương, cũng không quan tâm bọn nó nữa.
Dù sao cũng là mãnh thú, trở về sơn dã cũng chỉ là chuyện bình thường.
Bạch Vũ thật đúng là không muốn giữ bọn nó lại, giữ lại hai con mãnh thú như vậy, quá không an toàn, cũng quá phiền phức.
Nhưng không nghĩ tới chính là, không tới hai ngày, bọn nó lại lặng lẽ chạy về.
Thủy Qua: “Bên ngoài chơi không vui, không có thức ăn ngon.”
Thụ Tinh: “Bên ngoài không thể ở, không có thơ ca.”
Bạch Vũ: “...”
“Bạch Vũ, chúng ta ở với ngươi, có được không? Mỗi ngày , ngươi làm thức ăn ngon cho ta.” Thủy Qua làm nũng kéo cánh tay nàng.
Bạch Vũ có cảm giác sắp chết, nếu thật để cho ngươi lưu lại, mỗi ngày ngoại trừ làm thức ăn cho ngươi thì chuyện gì ta cũng đừng làm.
Nàng nhìn cầu cứu về phía Ám Lân vừa vặn đến thăm Dạ Quân Mạc.
Ám Lân cảm thấy cực kỳ hứng thú nhìn hai con mãnh thú: “Đây là hai con mãnh thú trí tuệ ngươi nói? Không tệ không tệ, đều đã cấp 9!”
“Đúng vậy, đã cấp 9!” Bạch Vũ nghiến răng. Cho nên chọc bọn nó không vui, lập tức có thể ăn chúng ta, cầu xin ngươi nhanh nghĩ cách.
Ám Lân sờ sờ đầu Thủy Qua: “Ngươi thích ăn ngon, ta vừa vặn biết một chỗ có thức ăn ngon.”
Ánh mắt Thủy Qua phát sáng: “Ở đâu?”
Ám Lân cười nhạt lại nhìn về phía Thụ Tinh: “Ta cũng thích viết thơ, trong phòng đều là tập thơ, ngươi có hứng thú đi xem với ta không?”
Ánh mắt Thụ Tinh còn sáng hơn Thủy Qua: “Muốn!”
Ám Lân lại dẫn hai con mãnh thú đi.
Ngày hôm sau, một người đến tìm Bạch Vũ, nói với nàng đã sắp xếp chỗ xong, sâu trong núi hoang ở Vực Ám Dạ.
Nơi đó có rất ít người, hơn nữa cách vực khác rất xa, cho dù bị người Sáng Thế Thần Điện phát hiện, muốn đánh vào cũng phải cần thời gian rất lâu.
Về phần ba vị Vương đang ở Vực Ám Dạ, ngày đó hắn sẽ nghĩ cách quấn lấy bọn họ.
Vì để an toàn, Ám Lân cũng không tính phái đệ tử Vực Ám Dạ đi bảo vệ.
“Không phái người bảo vệ có phải quá mạo hiểm rồi không ?” Bạch Vũ có chút chần chờ. Ngược lại, nàng không sợ, nàng chỉ sợ Dạ Quân Mạc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Không phái người không có nghĩa là không có ai đi. Ám Ưng sẽ dẫn Thủy Qua và Thụ Tinh canh giữ ở bốn phía.” Ám Lân cười tít mắt nói.
Bạch Vũ ngạc nhiên chớp mắt: “Thủy Qua và Thụ Tinh à? Sao ngươi làm cho bọn nó nghe lời được? Sẽ không phải sau khi bọn nó làm việc, cho bọn nó ăn và tập thơ chứ?”
“Chính vậy.” Ám Lân rất hào phóng thừa nhận: “Ta còn tính dẫn bọn nó trở về Ám Dạ Đế Quốc.”
Khóe mắt Bạch Vũ nhảy dựng: “Ngươi xác định? Hai bọn nó không khác gì bom hẹn giờ, ngộ nhỡ ngày nào đó đồ ngươi cho không đủ hấp dẫn thì làm sao bây giờ? Cũng không có thể mỗi lần ngươi sẽ phải dụ dỗ này nọ để cho bọn nó làm việc chứ?”
“Yên tâm, thứ ta cho đủ để làm cho bọn nó nghe lời. Bọn nó đồng ý đi theo ngươi một trăm năm, nếu sau một trăm năm muốn rời đi rồi nói.” Ám Lân tự nhiên nói ra tin khiến cho Bạch Vũ cực kì ngạc nhiên.