Cho dù là cấp bậc, hay là thiên phú, thậm chí đến từ bất kỳ nơi nào, cho dù là tới từ Sáng Thế Thần Điện bên kia cũng được! Chỉ cần có thể học được, giải độc cho Dạ Quân Mạc, Ám Ưng đưa ra điều kiện vô cùng rộng rãi.
Dù sao cái này cũng là linh thuật của Thần Sáng Thế, muốn học được cũng không dễ, không phải dựa vào thiên tư (năng khiếu) mà phải dựa vào duyên phận.
Ám Lân và Ám Ưng không những muốn tìm được một người có thể học được Tịnh Nguyệt, mà còn muốn tìm nhanh một chút. Thân thể của Dạ Quân Mạc sẽ không chịu nổi tiêu hao như vậy, nếu 180 năm sau mới tìm được, nói không chừng Dạ Quân Mạc đã chết.
Bọn họ vừa chuẩn bị chiến đấu với Sáng Thế Thần Điện, vừa tìm người, tin tức chiêu mộ Triệu Hoán Sư hệ Mộc trải ra đến tận Bát Đại Thế Giới !
Ám Lân cũng không ngốc đến mức nói là chữa cho Dạ Quân Mạc, chỉ nói có một bản linh thuật Sáng Thế gia truyền không có cách luyện, muốn tìm một người thừa kế.
Nghe nói có thể học được linh thuật thời Thần Sáng Thế viễn cổ có cấp bậc cao hơn linh phẩm, lập tức có rất nhiều người đến báo danh, những người tới đầu tiên là người của Đại Lục Thanh Mộc, ngoài ra, thật sự có không ít người của Sáng Thế Thần Điện.
Hai bên sắp khai chiến, lại có không ít người chạy đến Ám Dạ Đế Quốc để học linh thuật, không thể không nói là một chuyện cực kỳ làm tổn hại đến tinh thần của binh sĩ.
Mộc Thiên Tịch hạ lệnh trừng phạt, nhưng chỉ cần bái sư là có thể được học linh thuật Sáng Thế, chuyện này có sức hấp dẫn quá lớn, hắn ta muốn cấm cũng không cấm được.
Bạch Vũ phụ trách giảng dạy nhóm Triệu Hoán Sư đến học tập này, có người trong bọn họ đã là Linh Chủ, Tôn Chủ, cũng có người là Triệu Hoán Đại Sư giống như nàng, nàng đối xử bình đẳng, trực tiếp phát bí tịch cho bọn họ xem, để cho bọn họ luyện ba ngày trước.
Kết quả, đa phần mọi người đều đọc không hiểu, chứ đừng nói gì là luyện.
Số ít người luyện ba ngày cũng không có một chút hiệu quả.
Chỉ có vài người, Triệu Hoán Thú của bọn họ phải hấp thu linh lực mới có thể tu luyện, nhưng học càng về sau, Triệu Hoán Thú hấp thu linh khí càng lỏng lẻo, không nói linh lực bị uổng phí, còn không thể học thành công.
Có hơn mười nhóm người đến đây, nhưng không có một ai học được.
Bạch Vũ đành phải kêu Ám Lân đề cao tiêu chuẩn, tư chất của Triệu Hoán Thú ít nhất cũng phải đạt 8 điểm trở lên, có thể đạt tới mãn tư chất là tốt nhất.
Tiêu chuẩn được đề cao, người tới liền ít đi, đáng tiếc vẫn không có ai có thể học được.
Mắt thấy một tháng đã trôi qua, Mộc Thiên Tịch đã xắn tay áo lên chuẩn bị khiêu chiến, Linh Vương và U Vương của Ám Dạ Đế Quốc bên này cũng sắp đến rồi
Bạch Vũ có chút sốt ruột, nàng không thể đi xem Dạ Quân Mạc, mỗi ngày chỉ có thể hỏi Ám Lân hắn thế nào, Ám Lân chỉ nói với nàng là không tệ, làm sao có thể không tệ?
Rõ ràng nàng nhớ lúc trước bắt mạch cho Dạ Quân Mạc gay go bao nhiêu, hai lực lượng chém giết trong người rất đau đớn, nàng không thể tưởng tượng được, nàng chỉ biết chắc chắn tình huống bây giờ của Dạ Quân Mạc đã càng tệ hơn.
Triệu Hoán Thú của hắn đã lâm vào ngủ say, không thể liên hệ truyền âm ngàn dặm. Bạch Vũ viết một lá thư, nhờ Ám Lân đưa cho Dạ Quân Mạc.
Ngày hôm sau, Ám Lân liền đưa thư trả lời cho nàng, tuy rằng chỉ có hai câu nói lạnh nhạt, nhưng có thể khiến cho lòng Bạch Vũ tốt lên không ít.
Về sau, mỗi ngày Bạch Vũ đều viết thư cho Dạ Quân Mạc, cách vài ngày Dạ Quân Mạc sẽ trả lời một lá thư của nàng.
Cứ qua mười ngày như vậy, chỗ biên giới của ba Vực và sáu Vực bắt đầu chiến tranh quy mô nhỏ, bọn họ vẫn không tìm thấy người có thể học được Tịnh Nguyệt.
Bạch Vũ ngồi ở bên cạnh bàn làm việc đọc thư trả lời của Dạ Quân Mạc đến rơi nước mắt, sắc mặt tiều tụy, cả người đều gầy khiến cho người ta thương tiếc.
Ám Lân thở dài: “Sao tiểu thư Bạch Vũ lại như vậy? Thân thể của Thánh Quân vẫn còn có thể chịu đựng được, không tìm thấy thì cứ tiếp tục tìm, cuối cùng cũng sẽ tìm được.”
“Những lá thư này không phải là chàng ấy viết, đúng không?” Bạch Vũ lau nước mắt, thản nhiên hỏi.
Ám Lân im lặng, những cái này đều là Dạ Quân Mạc nói, Ám Lân bắt chước nét chữ của Dạ Quân Mạc viết, vốn nghĩ Bạch Vũ sẽ không nhận ra...
“Ngay cả viết thư chàng ấy cũng không làm được nữa rồi.” Bạch Vũ buồn bã nỉ non.