Vết thương của Dạ Quân Mạc có liên quan tới nàng, có vẻ như Ám Lân cũng từng nói như vậy, chẳng lẽ trái tim Dạ Quân Mạc bị lấy đi là vì nàng sao? Rốt cuộc nàng nợ Dạ Quân Mạc bao nhiêu thứ đây?
Bạch Vũ lặng lẽ quay về Phủ Vực Chủ, vừa vặn Dạ Quân Mạc cũng trở lại, nhìn thấy vẻ mặt nàng không tốt, dịu dàng ôm lấy nàng: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”
Bạch Vũ tựa đầu lên vai hắn: “Khi nào mới có thể bắt đầu tu luyện?”
Dạ Quân Mạc chọt chọt chóp mũi của nàng: “Sốt ruột rồi hả?”
Bạch Vũ lắc đầu: “Ta sẽ giúp chàng giành lại trái tim.”
Thân thể Dạ Quân Mạc không thể phát hiện được cứng ngắc một lúc: “Nàng biết rồi?”
“Hôm nay ra cửa gặp phải Dạ Vương.”
Dạ Quân Mạc yên lặng một lúc: “Không cần phải đặt lời nói của cữu cữu ở trong lòng, nhưng nàng nên trở về Thần Vực một lần, chỉ có nàng mới có thể mở ra Bách Bảo Lâu, có vài thứ bên trong nàng cần phải lấy được, nếu không việc tu luyện của nàng sẽ bị kẹt lại.”
Thiên tư của Bạch Vũ rất cao, đây là chuyện tốt, cũng là phiền phức, tư chất linh mạch quá cao có nghĩa là nàng dùng những thứ bình thương để tu luyện sẽ không có hiệu quả.
Bây giờ Bạch Vũ chỉ mới là Linh Sư, cũng đã bắt đầu dùng Phần Diệt Nguyệt và tinh thể Thượng phẩm để tu luyện, đó là những thứ Tôn Chủ tu luyện mới dùng!
Cấp bậc của nàng càng đề cao, những thứ nàng cần sẽ càng ngày càng quý giá, có lẽ nơi có thể tìm thấy những thứ kia cũng chỉ có Bách Bảo Lâu của không gian Thần Sáng Thế.
“Đến lúc đó ta sẽ sắp xếp đệ tử đủ thực lực đi theo nàng. Bây giờ nàng yên tâm dưỡng thương, không cần phải lo lắng bất cứ cái gì.” Giọng nói của Dạ Quân Mạc dịu dàng như nước, cả người dịu dàng không giống với chính bản thân hắn.
Bạch Vũ mềm lòng rối tinh rối mù, ôm eo của hắn: “Chàng cứ chuyên tâm giúp ta dưỡng thương đi, chuyện sắp xếp người thì hay là thôi đi, tự ta tìm người, hai nữ nhân kia trông có ý với chàng, ta mới không cần đi cùng với các nàng.”
Rất không dễ dàng đuổi đi một Tô Lăng Dung, lại một đôi nữa tới, chàng thật sự là không để cho người ta bớt lo.
“...” Dạ Quân Mạc tà tứ nhíu mày, hơi thở tà mị, bá đạo lấn áp người mà đến, ôm nàng vào lòng giống như ôm công chúa: “Có ý với ta? Sao ta không thấy? Cũng không nhớ kỹ bộ dạng của các nàng, nàng lo lắng cái gì? Ta chỉ muốn thùng dấm chua nhỏ là nàng thôi.”
“Ta mới không phải là thùng dấm chua.” Bạch Vũ trừng mắt, quay mặt tựa vào chỗ ngực hắn, nghe nhịp tim của hắn đập vững vàng, có lực, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời. Nếu trái tim của chàng ấy bị khóa ở bên trong Tháp Thiên Ky, vậy đây là tim của ai?
Bạch Vũ không hỏi, đoán chừng nàng hỏi Dạ Quân Mạc cũng sẽ không nói.
Sau đó nàng lại bắt đầu những ngày dưỡng thương, vì để cho thương thế của nàng nhanh tốt lên, Dạ Quân Mạc bắt đầu gia tăng liều lượng thuốc, mỗi ngày thừa dịp Bạch Vũ ngủ, hắn truyền phần lớn linh khí vào trong linh mạch của Bạch Vũ.
Vết thương của Bạch Vũ tốt lên rất nhanh, đã bắt đầu tuyển chọn người cho tổ đội.
Tiêu chuẩn tuyển chọn người của nàng vô cùng tùy tâm sở dục (ý nói tùy theo ý thích): Quen biết với nàng!
Tử Như, Tư Minh, Công Tôn Ưởng đều được nàng chọn. Trong khoảng thời gian này, trận chiến ở Đại lục Thanh Mộc khiến chọn bọn họ dần trưởng thành, ba người đều là Linh Sư, Công Tôn Ưởng và Tử Như là Linh Sư trung cấp, Tư Minh là Linh Sư sơ cấp.
Bạch Vũ hào phóng cho bọn họ 5000 tinh thể để tu luyện, yêu cầu bọn họ phải tăng lên cấp một trước thi đấu tuyển chọn, không thì sẽ không qua được thi đấu tuyển chọn, sau đó thì càng đừng nói nữa.
Ba người cầm tinh thể khinh bỉ muốn lật trời, ai có thể nói thăng cấp liền thăng cấp? Bọn họ cũng không phải thần, cầm tinh thể này chỉ cảm thấy vô cùng phỏng tay. Bọn họ muốn thương lượng với Bạch Vũ, nếu không hoàn thành thì có thể châm chước một lần được không.
Bạch Vũ vung tay lên mặc kệ bọn họ, cầm danh sách đệ tử tham gia tuyển chọn của Ám Dạ Đế Quốc cẩn thận xem, chuẩn bị chọn thêm một người từ bên trong.