Bạch Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt lạnh giá nhìn hắn ta, đáy mắt bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc gì, giống như ngưng tụ ra một tầng băng sương.
Không hiểu sao da đầu Thượng Quan Vân Trần run lên, vì sao hắn lại cảm thấy giống như rơi vào biển sâu, có loại cảm giác lạnh giá đè nén, sợ hãi bắt đầu lan tràn trong lòng hắn, căm tức cắn răng nói: “Không giết được hắn ta, giết ngươi cũng được. Là ngươi muốn tới thay hắn ta.”
Cây thương bạc đột nhiên đâm mạnh, hung hăng đánh lên móng vuốt sắc bén của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bị Huyết Ngọc Kỳ Lân của Thượng Quan Vân Trần một ngụm cắn chết, trước khi chết cường bạo bẻ gãy cây thương bạc của Thượng Quan Vân Trần.
“Đáng giận!” Thượng Quan Vân Trần mắng to, nổi trận lôi đình ném đoạn thương đến một bên, đánh ra một quyền.
Tiểu Thanh bị cuốn lấy không có cách nào cứu viện, vẫn nhớ kêu chiêm chiếp.
Cửu Huyền Băng Hồ bỏ chống cự, bất chấp ném một cái Vạn Lý Băng Xuyên đến dưới chân Thượng Quan Vân Trần, thực sự ngăn cản nhịp bước của hắn ta, khiến cho hắn ta đánh hụt một quyền.
Trảm Nguyệt cũng bổ nhào lên mặt hắn ta, vừa kéo vừa cào, hận không thể cào hắn ta thành người mù. Tuy nó không có linh thuật công kích, nhưng lực công kích của bản thân cũng cao tới 45 điểm, khiến cho nó cào trúng chỗ hiểm.
Thượng Quan Vân Trần nhạy cảm với kẻ địch, đánh trúng một quyền, một cước đá bay nó ra ngoài, dấu móng vuốt ở trên người Kỳ Lân mất đi.
“A, Bạch Vũ, Triệu Hoán Thú của ngươi vẫn trung thành với ngươi như vậy. Vạn năm trước là bọn chúng chết cùng ngươi, qua lâu như vậy vẫn chạy về với ngươi từ dị giới, ngươi cũng nên vừa lòng rồi.” Thượng Quan Vân Trần có chút tiếc hận nhìn Bạch Vũ, lại đánh ra một chưởng.
Ầm - -
Bạch Vũ không nghĩ ra cách, cho dù thế nào cũng là chết. Một khi đã như vậy, nàng tình nguyện đồng quy vu tận với Thượng Quan Vân Trần! Sau khi từ bỏ trái tim, bỏ tinh thể cực phẩm ra, kích động cơ quan, lực lượng bộc phát ra đủ để giết hai người là nàng và Thượng Quan Vân Trần!
Nàng thừa dịp Thượng Quan Vân Trần đến gần, rút tay mình về.
Trong lòng Thượng Quan Vân Trần thoáng cái lộp bộp, không xong!
Tất cả bên trong trung tâm bị một vùng sáng trắng nhấn chìm, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, hủy thiên diệt địa không ngừng vang lên ở trong hư không, phảng phất muốn hủy diệt cả tòa Tháp Thiên Ky, nghiền ép tất cả sinh vật ở trăm dặm chung quanh, lực lượng phóng lên trời phá tan đỉnh tháp!
Lực lượng tinh thể cực phẩm nổ mạnh, đó là linh khí ngưng tụ trăm ngàn năm phóng thích lực lượng trong nháy mắt, đủ để cho thiên địa chấn động, giết chết một Thần Hoàng!
Bạch Vũ không cảm giác được đau đớn, nàng chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, cái gì cũng không nhìn thấy. Đột nhiên, một lồng ngực mềm mại mà rắn chắc dán lên thân thể nàng, nhiệt độ nóng bỏng khiến cho nàng nghi ngờ chuyện này chỉ là ảo giác.
Cùng lúc ánh sáng trước mắt biến mất, nàng mới nhìn rõ ràng trước mắt.
Dạ Quân Mạc gắt gao ôm nàng, trên trường bào màu đen đã dính đầy vết máu đỏ sẫm, lộ ra một mảnh màu đỏ sậm không nhìn thấy rõ, mảng máu lớn giấu ở trong bóng đen thâm trầm, chỉ có vết máu chảy xuống bên miệng là rõ ràng như thế.
Hắn hơi hơi nhếch khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười tà tứ mà ngạo nghễ: “Ta đến kịp rồi.”
Trong nháy mắt, Bạch Vũ muốn khóc, gắt gao kéo y phục ướt sũng máu tươi của hắn: “Chàng bị thương như thế nào? Chẳng lẽ chàng dùng thân thể che chắn?”
“Không sao.” Dạ Quân Mạc hôn trán nàng, chỉ cần nàng không sao là tốt rồi.
“Ta phi! Cái gì không sao! Ngươi nhận một chưởng toàn lực của ta, còn thay Bạch Vũ thừa nhận tất cả lực lượng nổ mạnh, làm sao có thể không sao? Bây giờ ngươi còn có thể đứng đã là cực hạn rồi.” Toàn thân Thượng Quan Vân Trần cháy đen đứng lên, phun ra một ngụm máu, đôi mắt giống như sói đói nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc, lúc này gương mặt tuấn lãng mê người vô cùng hung dữ.
Dạ Quân Mạc lườm hắn ta: “Vậy sao? Ngươi nghĩ thử xem?”