“Ta không tin!” Bạch Vũ kiên trì, rõ ràng toàn thân nhuộm máu, không bị ngoại thương, không thể chảy nhiều máu như vậy.
Dạ Quân Mạc trầm mặc không nói, muốn ngăn cản cũng không có sức lực, cuối cùng vẫn bị Bạch Vũ cởi áo ngoài.
Ngoại thương của Dạ Quân Mạc chủ yếu tập trung ở trên lưng, ở vụ nổ trong nháy mắt, hắn ôm lấy Bạch Vũ, đưa lưng về phía tinh thể cực phẩm.
Rốt cuộc, Bạch Vũ cũng không nhịn được rơi nước mắt, nàng vội vàng lau, để tránh rơi lên miệng vết thương của Dạ Quân Mạc.
Sau lưng Dạ Quân Mạc gần như đều đã máu thịt lẫn lộn, làn da không có một chỗ nào nguyên vẹn, Bạch Vũ vươn tay, muốn xử lý miệng vết thương cho hắn cũng không dám chạm vào.
“Thực xin lỗi...” Giọng Bạch Vũ nhỏ đến mức chỉ có chính mình mới có thể nghe thấy, khóc nức nở khiến lòng người chua xót.
Dạ Quân Mạc quay đầu lại, nhìn ánh mắt nàng hồng hồng giống như tiểu bạch thỏ: “Ta không đau, đừng đau lòng.”
“Gạt người, vừa nhìn thấy cũng rất đau!” Bạch Vũ đau lòng nói,lấy thuốc bột trị liệu ngoại thương ra, cẩn thận rắc lên vết thương của hắn: “Ta bôi thuốc cho chàng, nếu chàng thấy đau thì kêu lên.”
“Được.” Dạ Quân Mạc nhàn nhạt lên tiếng, nhưng một tiếng hừ cũng không có.
“A! Có thức ăn ngon rồi !” Bỗng nhiên, giọng vui vẻ của Thủy Qua vang lên, Bạch Vũ quay đầu, liền thấy Thủy Qua và Thụ Tinh từ đằng xa chạy tới, nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc không rời mắt.
Lúc Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc chạy trốn vốn không né tránh Thủy Qua và Thụ Tinh, bọn nó có thể tìm tới, Bạch Vũ tuyệt không giật mình, chỉ là ánh mắt bọn nó nhìn Dạ Quân Mạc như nhìn lợn sữa kia là có ý gì?
“Nói rất đúng, thịt này trắng trắng non mềm, cũng có bắp thịt, khỏe mạnh không ngấy mỡ, đúng là thức ăn ngon.” Thụ Tinh gật gù đắc ý cầm cây quạt đánh giá Dạ Quân Mạc, tỏ vẻ đồng ý.
“Đúng.” Thủy Qua hạnh phúc nheo mắt lại, nhìn Bạch Vũ: “Bạch Vũ, khi nào chúng ta có thể ăn?”
Gân xanh trên thái dương Bạch Vũ nhảy dựng, có ngốc cũng biết bọn nó đang nói chuyện gì: “Không thể ăn hắn!”
“Vì sao?” Thủy Qua ai oán cầm ngón tay: “Không phải ngươi đang xát gia vị sao? Chẳng lẽ không phải chuẩn bị cho chúng ta ăn?”
“...” Muốn chết, ngươi nhìn thấy ta lấy ra trên tay chính là đồ gia vị chỗ nào? Cái này rõ ràng là thuốc bột trị thương! Bạch Vũ đành phải kiên nhẫn dỗ bọn nó, lại lấy ra mấy khối thức ăn cho bọn nó, cuối cùng mới khiến cho bọn nó từ bỏ việc nghĩ cách ăn luôn Dạ Quân Mạc.
Thụ Tinh và Thủy Qua gặm đồ ăn, ánh mắt vẫn chăm chú vào trên người Dạ Quân Mạc suy yếu: “Vì sao không được ăn hắn? Trông hắn cực kỳ suy yếu, cứ tiếp tục nữa sẽ chết, chết thì không thể ăn rồi.”
Bạch Vũ có loại kích động muốn khâu miệng Thủy Qua lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ chữa khỏi cho hắn!”
“Vì sao phải chữa khỏi cho hắn? Ngươi quen biết hắn?” Thụ Tinh tò mò hỏi.
“Đương nhiên ta quen biết hắn.”
“Quen biết cũng có thể ăn mà.” Thủy Qua chen miệng nói.
“Không được! Ngươi quen biết Thụ Tinh, ngươi sẽ ăn nó sao?” Bạch Vũ hỏi.
Thủy Qua nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc lắc đầu: “Không thể, ta cũng không ăn hết hắn được.”
“Hai người các ngươi cùng nhau sinh tồn ở trong mê cung lâu như vậy, coi như là bằng hữu, bằng hữu thì không ăn được.” Bạch Vũ dằn lòng giải thích cho bọn nó, nếu không nói rõ ràng chuyện này, ngộ nhỡ bọn nó thừa dịp nàng không chú ý, ăn Dạ Quân Mạc, nàng khóc cũng không có chỗ khóc.
“Các ngươi cũng là bằng hữu?” Thụ Tinh hỏi Bạch Vũ.
“Phu thê.” Bỗng nhiên, Dạ Quân Mạc nhàn nhạt mở miệng: “Nàng ấy là thê tử của ta.”
Thủy Qua và Thụ Tinh đồng loạt nhìn về phía Dạ Quân Mạc, mũi nhọn sắc bén trong mắt Dạ Quân Mạc đảo qua bọn nó: “Ngoan ngoãn nghe lời nàng ấy, các ngươi sẽ nhận được những gì các ngươi muốn.”