Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 553: Chương 553: Trị liệu, trái tim sống lại 10




“Có phải ngươi đã sớm biết rồi đúng không?” Ảnh Vương cắn răng chờ Dạ Vương sắc mặt bình tĩnh.

“Đúng thì thế nào? Chung quanh đều đã là người của ta, nếu Thánh Quân đã chết, các ngươi đều thành thật nghe lời cho ta, đã chọn xong người kế tiếp nhậm chức Thánh Quân, các ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý cho ta.” Dạ Vương thờ ơ nói.

“Ngươi...” Ảnh Vương giận sôi lên, trong lòng lại loạn rối tinh rối mù, hoàn toàn chưa phục hồi tinh thần lại từ tin tức Dạ Quân Mạc đã chết.

U Vương thì lại càng ngây dại, nhìn thấy sắc mặt Ám Ưng đại biến: “Ngươi nói hưu nói vượn cái gì? Lại dám nguyền rủa Thánh Quân!”

“Nếu không phải, ngươi để người xuất hiện đi. Ám vệ tồn tại cũng vì bảo vệ Thánh Quân, nhưng Thánh Quân đã chết, các ngươi lại bí mật không báo việc tang ma, giấu diếm tin tức, còn lừa gạt bọn họ ngăn cản tin tức, các ngươi không làm ... Thánh Quân thất vọng sao?” Nam Môn Tư nói lời chính nghĩa, quát lớn.

Ám vệ chung quanh ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, trong nháy mắt trong lòng dao động.

Đáy mắt Ám Lân hiện lên sắc bén, vẻ mặt tối sầm.

Nam Môn Tư vẫn còn nói: “Ta tận mắt nhìn thấy di thể của Thánh Quân, nếu không tin, thì theo ta vào xem.”

Thân hình nàng ta vừa động, đột nhiên lủi vào trong, Ám Ưng lập tức ngăn cản. Ảnh Vương đi lên phía trước ngăn hắn lại, nhóm ám vệ chần chờ một chút, không hề ngăn Nam Môn Tư lại.

Cửa viện bị đẩy ra, mọi người lập tức xông vào.

“Làm cái gì vậy?” Một tiếng hỏi lạnh lẽo chui vào trong tai mọi người, sẵng giọng như đao, giống như tiếng sấm lọt vào tai, tất cả mọi người đều cả kinh cứng đờ ngay tại chỗ.

Chậm rãi quay đầu, ở chòi nghỉ mát bên trong viện, một vị thiếu niên áo đen đang ngồi, khuôn mặt tuấn mỹ vô song có chút tái nhợt, quý khí và ngạo nghễ vốn có trên người có chút không hợp với hoàn cảnh nhã nhặn chung quanh, không phải Dạ Quân Mạc thì là ai?

“Thánh, Thánh, Thánh Quân...”

Dạ Quân Mạc nhíu mày: “Đều cà lăm rồi hả ?”

Mọi người đồng loạt quỳ xuống, chỉ còn lại một mình Nam Môn Tư đứng cứng ngắc tại chỗ.

Làm sao có thể? Rõ rang ta đã thấy di thể của Thánh Quân, sao có thể rõ ràng ngồi ở chỗ kia?

Trong lòng ba vị Vương ra sức mắng chửi người, đồ khốn khiếp rùa đen nào nói Thánh Quân đã chết? Hình như là Nam Môn Tư, sao nàng ta không chết đi?

Đồng thời, trong lòng bọn họ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có việc gì thì tốt.

Giờ khắc này, đột nhiên bọn họ phát hiện, bình thường bọn họ tranh tới đấu đi, cố gắng đề cao thế lực ở Ám Dạ Đế Quốc, nhưng từ trong đáy lòng bọn họ đều không hy vọng Thánh Quân xảy ra chuyện, đều không nghĩ tới việc cướp đi rồi thay thế.

Trong lòng bọn họ đều đã rất rõ ràng, dưới tình huống bây giờ, Dạ Quân Mạc không còn, Ám Dạ Đế Quốc cũng không thể tồn tại nổi nữa.

“Thánh Quân còn cần nghỉ ngơi, các ngươi gặp cũng gặp rồi, có thể đi chưa?” Mặt Ám Lân lạnh như sương từ bên ngoài đi tới.

Ba vị Vương không nói hai lời, lập tức rời đi. Nam Môn Tư cũng đi theo, muốn rời khỏi.

Ám Lân nói giọng lạnh lùng: “Nam Môn Tư dùng lời lẽ tà đạo mê hoặc người khác, nguyền rủa Thánh Quân, tiễn về Đế Quốc, sung quân đến Vực sâu khai hoang.”

“Không, không phải ta cố ý...” Nam Môn Tư hoảng sợ trừng to mắt, lập tức có người tiến lên che miệng nàng ta, kéo nàng ta ra ngoài.

“Ám vệ trực cửa bảo vệ bất lực, toàn bộ phạt đánh 100 gậy, khấu trừ ba tháng tài nguyên. Tái phạm, thì trực tiếp chạy về làm đệ tử bình thường đi.” Mặt Ám Lân trầm xuống đảo qua nhóm ám vệ.

Bọn họ chán nản cúi đầu, hối hận vừa rồi có một tia dao dộng như thế.

Đuổi mọi người trong viện đi ra, Ám Lân mới đi đến bên cạnh Dạ Quân Mạc: “Bạch Vũ và Thánh Quân đâu?”

‘Dạ Quân Mạc’ trả lời: “Ở gian phòng, Bạch Vũ đã nấu thuốc xong, đang tắm thuốc cho Thánh Quân.”

Hắn không phải là Dạ Quân mạc thật sự, mà chỉ vừa vặn mới đến trước U Vương và Ảnh Vương một lúc - Ám Hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.