“Ừ, ta biết chàng sẽ không mặc kệ ta.” Bạch Vũ vui vẻ ôm lấy thắt lưng hắn: “Quyển sách kia chàng xem xong rồi sao? Xem hiểu toàn bộ thì chàng đã trở thành Độc Sư đỉnh giai của Ngũ Hành Thế Giới, tức là có thể hạ độc, cũng có thể giải độc.”
Nàng nói xong mở ra quyển sách dày giống như màu gạch ở trên bàn ra xem.
Lòng Dạ Quân Mạc có một chút mềm mại nói không nên lời. Bạch Vũ đang dạy hắn, ba lần hạ độc, khiến trong vòng mấy tháng ngắn ngủn hắn đã trở thành một Độc Sư đỉnh giai, đối với độc dược trên thế gian hiểu rõ như lòng bàn tay.
Nhưng hắn không quá muốn cho Bạch Vũ biết hắn đã học như thế nào, sách đã xem xong rồi, bây giờ một trang đang mở ra kia thật sự không phải cái thứ gì tốt. Hắn bất động thanh sắc nghiêng người, ngăn cản tầm mắt Bạch Vũ.
Nhưng Bạch Vũ đã thấy được: “Chàng đã xem hết rồi, đang học Yên Chi Tuyết sao?”
Dạ Quân Mạc đen mặt, thứ hắn đang xem đích thực là Yên Chi Tuyết, mỵ dược khó giải nhất trong thiên hạ, một khi dính vào, không có thuốc nào chữa được.
“Yên Chi Tuyết rất lợi hại, nhưng ta cảm thấy chẳng dùng được gì, thực hiện phức tạp, còn rất dễ giải, học cũng không có gì để dùng.” Bạch Vũ không cho là đúng nói.
Dạ Quân Mạc có chút ngạc nhiên nhíu mày: “A, dễ giải?”
“Đúng vậy, trên sách không phải đã nói rồi sao, mỵ dược chỉ cần tìm một người khác phái là có thể giải độc. Cho nên ta chỉ cần tìm một nam nhân, ôm lấy hắn là có thể giải độc.” Đôi mắt to vô tội của Bạch Vũ nhấp nháy, nói thầm với Dạ Quân Mạc.
“. . . . . .” Trán Dạ Quân Mạc vương đầy hắc tuyến, thì ra cái gọi là dễ dàng của Bạch Vũ chính là như vậy, căn bản cái gì nàng cũng không hiểu.
Nhìn Bạch Vũ cười ngây thơ, đơn thuần, trong tươi cười hào hứng hiện lên vẻ tuyệt mỹ, chói lọi làm tim người ta đập thình thịch, giống như ngưng tụ tất cả những điều tốt đẹp của thế gian. Dạ Quân Mạc đột nhiên cúi đầu, hôn lên cánh môi có chút tái nhợt của nàng.
Bạch Vũ sợ tới mức thiếu chút nữa đứng lên, tim đập cực nhanh, giống như ngay sau đó sẽ nhảy ra khỏi ngực, đây là lần đầu tiên nàng bị người hôn! Thì ra bị người hôn là có cảm giác như vậy, ngọt ngào , dịu dàng , giống như rượu ngon nồng đậm nhất, làm cho người ta không tự chủ được mê say.
Dạ Quân Mạc dịu dàng, hơi thở bá đạo xâm nhập, đoạt lấy không khí của nàng, nhẹ mở hàm răng của nàng.
Bạch Vũ cả kinh, theo bản năng liền cắn một cái.
“Tê ——” Dạ Quân Mạc bị đau, phản xạ có điều kiện buông lỏng nàng ra, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng.
Bạch Vũ khó hiểu trừng mắt: “Chàng hôn ta thì hôn, vì sao muốn với đầu lưỡi?”
Sắc mặt Dạ Quân Mạc tức khắc liền đen đến mức có thể nhỏ ra mực, buông tay ra, đứng lên muốn đi.
Bạch Vũ nóng nảy, nhanh chóng giữ chặt hắn, làm nũng quơ cánh tay của hắn: “Đừng đi, cùng lắm thì lần sau lúc chàng hôn ta, ta không cắn chàng là được.”
Dạ Quân Mạc: “. . . . . .”
Cuối cùng Dạ Quân Mạc vẫn không đi, Bạch Vũ lôi kéo hắn cùng nhau nằm ở trên giường. Một tháng này, hắn vốn không có nghỉ ngơi tốt, đã sớm mệt mỏi, thân thể Bạch Vũ cũng khỏi hẳn. Hai người tựa vào nhau, rất nhanh liền ngủ.
Trí nhớ của Bạch Vũ ở trong giấc ngủ say dần dần mơ hồ, những chuyện sau đó như thế nào cũng không nhớ được, cảnh tượng ngủ say bỗng nhiên vỡ vụn, cả người nàng giống như tiến vào trong một hắc động sâu không lường được, đột nhiên bừng tỉnh.
Mở mắt ra, sắc trời đã tối sầm xuống.
Nàng cố hết sức từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt Dạ Quân Mạc bình tĩnh ngồi ở bên cạnh bàn, một đôi lãnh mâu sâu không lường được nhìn chăm chú vào nàng, trong mắt tràn ngập một chút phiền muộn nhàn nhạt.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí tràn ngập yên tĩnh.
“Chàng là Dạ, đúng không?” Sau hồi lâu, Bạch Vũ nhẹ giọng mở miệng.