Edit:V.O
Bách Lý Uy không biết mật thất ở đâu, bây giờ hắn cũng không dám đi tìm Bắc
La Quận Vương. Bắc Thần Phong đã chết, hắn còn chưa nghĩ ra phải khai
báo như thế nào, chỉ có thể ra lệnh một tiếng, để cho Cấm Vệ Quân mang
hết khả năng ra mà tìm kiếm.
Thư các bị tổn hại nghiêm trọng, rất nhiều nơi bị đại hỏa đốt cháy đen, cũng may tất cả bộ sách đều có Linh
khí bảo hộ, không xuất hiện hư hao gì, nhưng lại rơi lả tả khắp nơi.
Cấm Vệ Quân thu dọn mấy bộ sách xong, chuyển ra bên ngoài Thư các, nghiêm
túc điều tra khắp nơi trong Thư các, tìm chốt mở mật thất, mỗi một góc
cũng không dám bỏ qua.
Bạch Vũ ôm Bạch Tử Quỳnh mê man trầm mặc
đứng ở một mật thất nhỏ hẹp, âm thanh mọi người đi tới đi lui ở phía
trên vang lên lộc cộc, giống như bùa đòi mạng đập vào lòng nàng.
Nàng mỏi mệt tê liệt ngồi xuống cạnh tường, trong cổ họng không ngừng bốc
lên một chút mùi máu tanh. Tiểu Thanh bị đánh tan khiến cho Linh mạch
của nàng bị thương không nhẹ, hơn nữa một chưởng lúc trước Bạch Tử Quỳnh đánh ra nàng vẫn kiên cường chống đỡ, hiện tại rốt cuộc chống đỡ không
được, phun ra một miệng máu, đâu đâu cũng thấy toàn là máu đỏ tươi.
Trong hoảng hốt, Bạch Vũ không hiểu sao lại nghĩ tới Dạ Quân Mạc, tại thời
điểm không hay ho như vậy, nàng lại hi vọng Dạ Quân Mạc ở bên cạnh nàng, muốn ôm cổ hắn, tựa vào trong ngực hắn cái gì cũng không quan tâm.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng đã không muốn buông tay hắn.
”Ngươi đã ôm ta ngủ hai lần, chiếm nhiều tiện nghi như vậy, mau đến cứu ta đi
chứ.” Bạch Vũ oán giận kêu gào, lấy ra hai viên Huyết Hoa Tham chữa
thương còn sót lại trên người nuốt xuống.
Lúc Bắc La thư các bị
thiêu rụi, Dạ Quân Mạc đang ở trong Hoàng cung đàm phán cùng Bắc La Quận Vương, hắn muốn Thượng Vực Vẫn Thạch (thiên thạch thượng vực) trong tay Bắc La Quận Vương.
Trên thực tế đó là một khối đá niết bàn thuộc tính Hỏa, cho dù ở trên khu vực Bát Đại thế giới cũng cực kỳ hiếm thấy, một vị diện thấp bé như Vân Vũ Thần Châu căn bản không có khả năng tồn
tại, nhưng trùng hợp lại có một khối như vậy rơi xuống khu vực của Bắc
La.
Hỏa diễm trong Vẫn Thạch đã bị Bách Lý gia lấy đi rồi, chính
là Thượng Vực Thiên Hỏa lúc trước Bách Lý Vân Diễm làm bỏng Sa Hoằng,
nhưng Vẫn Thạch lại rơi vào trong tay Bắc La Quận Vương.
Bởi vì
đá niết bàn sẽ khiến cho những gì chạm vào chúng bị đốt toàn bộ thành
tro, không có cách nào di chuyển. Ngay lúc đó, Bắc La Quận Vương liền
xây một cái mê cung ngầm thật lớn ngay tại chỗ để giữ gìn tảng đá.
Đã cách nhiều năm, ngoại trừ hoàng thất Bắc La, đã không còn ai biết mê cung kia ở đâu, đá niết bàn lại ở chỗ nào trong mê cung.
Dạ Quân Mạc ở trên Triệu hoán đại hội nhìn thấy Bách Lý Vân Diễm dùng
Thượng Vực Thiên Hỏa nên chỉ biết Bắc La hẳn sẽ có một cục đá niết bàn,
hắn phi thường dứt khoát đưa ra yêu cầu muốn Vẫn Thạch kia.
Bắc
La Quận Vương thật ra cũng không có gì luyến tiếc, Vẫn Thạch kia tuy nói là bảo vật trấn quốc, trên thực tế một chút chỗ dùng cũng không có, nằm ở dưới mặt đất vài trăm năm cũng không có người trông coi, là vật trân
quý nhưng không dùng được thì cũng là đồ không tốt. Dạ Quân Mạc muốn,
ngược lại Bắc La Quận Vương rất vui vẻ.
Một người vô cầu căn bản
sẽ không có cách nào mượn sức, phải muốn gì đó mới được. Đương nhiên,
hắn sẽ không tặng không cho Dạ Quân Mạc, nói như thế nào cũng là bảo vật trấn quốc, chung quy cũng phải đổi lại một cái nhân tình thật lớn.
Vì thế hắn làm bộ thập phần khó xử kể ra với Dạ Quân Mạc bảo vật trấn quốc của hắn quý giá cỡ nào, lúc trước vì bảo tồn tảng đá kia hao phí tâm
huyết bao nhiêu, Bắc La coi trọng tảng đá chạm cũng không chạm vào được
kia như thế nào. . . . . .
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nghe, cũng không nói chuyện.
Đá niết bàn trân quý hắn đương nhiên rõ ràng, là bảo vật 3000 năm mới xuất hiện một khối, cho dù lấy thiên tài địa bảo sang quý nhất trong thương
khố của Vân Vũ Thần Châu cũng không đổi được, nhưng Bắc La Quận Vương
đương nhiên không rõ ràng lắm thứ này quý giá, điều kiện khai ra cũng sẽ không quá cao, hắn đồng ý đáp ứng.