“Vực Chủ, đây là tất cả sổ sách của Vực Thanh Linh gần năm mươi năm qua, bao gồm ghi chép kho hàng và danh sách đệ tử, những gì người muốn xem cũng ở trong này, chỉ sợ người không xem nổi.” Kỳ Hải âm trầm nhếch miệng, khuôn mặt hơi gầy khiến cho người ta có một loại cảm giác rất khắc nghiệt.
Mười cái rương lớn, sợ rằng bên trong mỗi cái đều có hơn ngàn quyển trục, cộng hết lại là có thể lên đến mấy vạn. Chờ Bạch Vũ xem xong, sợ rằng cũng đã qua nửa năm.
Tất cả mọi người cảm thấy Bạch Vũ sẽ giận tím mặt, rõ ràng Kỳ Hải đang gây khó khăn cho nàng.
Bạch Vũ lại không có phản ứng gì, đi tới mở một cái rương ra, gật đầu một cái: “Rất tốt, để đồ ở lại đi.”
Mọi người yên lặng ngạc nhiên, vậy mà cứ đón nhận như vậy? Còn tưởng rằng nàng khó dây dưa bao nhiêu, thì ra là dễ bị lừa gạt như vậy.
Kỳ Hải cũng đã chuẩn bị để Bạch Vũ nổi giận, chỉ cần Bạch Vũ dám chỉ trích ông ta, ông ta sẽ có thể trả đũa.
Nhưng ngược lại, lúc Bạch Vũ nên nổi giận lại không nổi giận, ông ta không thể làm gì khác hơn là chắp tay lại: “Nếu như không có chuyện gì khác, thuộc hạ xin được cáo lui trước.”
Bạch Vũ khoát khoát tay: “Các ngươi có thể đi. Nhưng lời cảnh cáo lúc trước của ta, trong lòng các ngươi có thể không phục, nhưng bây giờ ta là Vực Chủ, không phục cũng nín lại cho ta, đừng làm ra chuyện gì sai!”
Trong lòng mọi người đều lộp bộp, vẻ mặt phức tạp rời đi, trong lúc nhất thời, không biết rốt cuộc vị Vực Chủ mới tới này là hạng người gì.
Sau khi bọn họ rời đi, Tử Như lật nhìn quyển trục trong rương một chút, cau mày: “Những quyển trục này ngổn ngang, hoàn toàn không được sắp xếp theo thứ tự, toàn bộ những loại khác nhau đều nhét vào chung một chỗ, tên Từ Hải rõ ràng đang cố ý gây khó dễ cho ngươi, tại sao ngươi không để cho hắn giao sổ sách chân chính ra? “
Bạch Vũ lười biếng dựa vào trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, thờ ơ buông một tay: “Ta kêu hắn nộp, hắn sẽ nộp sao? Bây giờ cũng rất tốt, ít nhất đồ thực sự cũng đều ở nơi này.”
“Nhưng nhiều như vậy, phải xem tới khi nào?”
“Chúng ta từ từ xem là được, không cần nóng vội.” Bạch Vũ cười híp mắt lấy điểm tâm từ trong nhẫn Bách Vũ ra ăn.
Tử Như: “... Ý của ngươi là chúng ta cứ ở nơi này xem sổ sách hơn nửa năm? Làm theo ý muốn của bọn họ sao?”
“Sẽ không xem hơn nửa năm.” Ánh mắt sáng ngời của Bạch Vũ lóe lên một cái: “Cho dù chúng ta muốn yên ổn nửa năm, Vực Thanh Phong cũng sẽ không cho phép. Ngươi đoán nếu Lệnh Hồ Hùng biết tin tức ngươi đến Vực Thanh Linh, tối hôm nay có thể nổi điên chạy tới Vực Thanh Linh tấn công ngươi hay không?”
Tử Như cực kỳ yên lặng. Nàng giết Lệnh Hồ Vũ, Lệnh Hồ Hùng hận nàng muốn chết, nói không chừng nếu mất đi lý trí, thật sự sẽ làm như vậy.
Nhưng hiển nhiên Lệnh Hồ Hùng vẫn rất có lý trí, mấy ngày tiếp theo cũng không có động tĩnh gì. Mấy ngày nay, Bạch Vũ và Tử Như lấy tất cả quyển trục ra ngoài, phủ kín một phòng.
Bởi vì quả thật quyển trục có quá nhiều, Bạch Vũ tìm Phục Mãn yêu cầu mười đệ tử tới giúp một tay.
Sau khi Kỳ Hải nghe nói, châm chọc cười lạnh: “Muốn tìm người tới giúp đỡ sao? Được, ta sẽ chọn cho nàng ta mấy đệ tử, nếu nàng ta có thể khiến cho bọn họ nghe lời, ta sẽ bội phục nàng ta!”
“Ngươi đừng làm quá đáng, vị Vực Chủ này cũng không dễ bị lừa gạt như vậy.” Phục Mãn nghiêm nghị cảnh cáo.
“Cái gì mà không dễ lừa gạt? Còn không phải là bị mười rương quyển trục của ta vây khốn, nàng ta chỉ là người ngu xuẩn. Tiểu thư Tô Lăng Dung mới là Vực Chủ chân chính của chúng ta, một thiếu nữ mười bảy tuổi cũng muốn quản chúng ta sao? Hừ!” Khuôn mặt Kỳ Hải xem thường.
Phục Mãn trầm ngâm không nói, ông ta không quên lúc vừa mới gặp mặt, Bạch Vũ bật thốt lên ba chữ Dạ Quân Mạc, mặc dù sau đó đổi giọng gọi là Thánh Quân, nhưng hiển nhiên là nàng đã gọi như thói quen, một nữ tử có thể gọi thẳng họ tên của Thánh Quân, thật sự đơn giản như mặt ngoài sao?