Ánh mắt của mấy người Công Tôn Ưởng nổi lên ánh sáng nóng bỏng, không phải là bọn họ tham tiền, được ích lợi thì quên chủ cũ.
Chẳng qua là, hình như vị Vực Chủ mới này cũng không phải không tốt như Trưởng lão Kỳ Hải nói, ít nhất thực lực của nàng có thể khiến cho bọn họ tâm phục, thưởng phạt rõ ràng, còn hết sức hào phóng.
Tô Lăng Dung dẫn dắt bọn họ chống lại Sáng Thế Thần Điện, thủ hộ Vực Thanh Linh, đáy lòng bọn họ bội phục, nhưng rốt cuộc cũng không có quá nhiều tiếp xúc với Tô Lăng Dung. Người chân chính ủng hộ Tô Lăng Dung chính là hai vị Trưởng lão và đám người được Tô Lăng Dung cất nhắc lên làm Thành chủ.
Hơn nữa, không phải Bạch Vũ bắt bọn họ tìm kiếm một vài quyển trục sao? Cũng không phải là chuyện gì có lỗi với Tô Lăng Dung.
Nghĩ tới đây, bọn họ không kiêng dè nữa, vô cùng dụng tâm tìm đồ thay Bạch Vũ. Không tới hai ngày, đã tìm ra tất cả ghi chép kho hàng trong năm nay từ hơn vạn quyển trục.
Bạch Vũ đã không còn Phương Tình tồn kho, nhưng nàng vung tay lên, mỗi lần tìm được một món thưởng 100 tinh thể.
Một nhà người bình thường một năm cũng chỉ tiêu hết 5 tinh thể, 100 tinh thể đối với người tu luyện như bọn họ cũng là một khoản tài phú, đủ mua được một gốc dược liệu 500 năm. Mười người, mỗi người đều có thu hoạch, mừng rỡ cười toe toét, cầm phần thưởng về nghỉ ngơi.
Bạch Vũ cầm ghi chép kho hàng đi tìm Phục Mãn.
Căn cứ theo ghi chép của kho hàng, kho hàng của Vực Thanh Linh vực vẫn tương đối giàu có và sung đúc, đặc biệt là sau khi nhận được 8 vạn tinh thể bồi thường của Vực Thanh Phong, trong kho hàng còn có thêm không ít đồ tốt.
Bạch Vũ căn cứ vào tồn kho của kho hàng, bày ra tờ đơn thật dày cho đám người Phục Mãn.
Phục Mãn nhìn những thứ có trên danh sách, gân xanh ở khóe mắt không ngừng nhảy lên: “Vực Chủ, những dược liệu người muốn dùng trông có chút quen thuộc, ngươi tính dùng để...”
“Làm linh tửu Phương Tình.”
Phục Mãn vô cùng ngạc nhiên “Người là Dược Thiện Sư? Vậy những dược liệu còn còn lại này thì...”
“Làm thức ăn cho Triệu Hoán Thú.”
“Vây đây là Vô Ảnh Thủy Tinh Ti (tơ tằm thạch anh không thấy được hình dạng)...”
“Ngươi nói có đưa hay không.” Bạch Vũ vô cùng không nể tình bĩu môi: “Ta làm Vực Chủ, lấy đi ít đồ từ trong kho hàng còn phải phiền phức như vậy sao?”
Phục Mãn liền nói không dám. Vốn kho hàng của Vực Thanh Linh chính là thuộc về Vực Chủ, Vực Chủ muốn lấy cái gì, thuộc hạ không có tư cách nghị luận lung tung, huống chi những thứ Bạch Vũ muốn đều có trong kho hàng.
Phục Mãn không thể làm gì khác hơn chuẩn bị hoàn tất những thứ có trên danh sách, giao toàn bộ cho Bạch Vũ.
Sau khi Bạch Vũ nhận được đồ, liền ở mãi trong thư phòng chế tạo linh tửu và thức ăn, thỉnh thoảng sửa sang sổ sách lại và tu luyện cùng với Tử Như và đám người Công Tôn Ưởng, trừ chuyện lần đó ra thì cái gì cũng không quan tâm.
Dĩ nhiên, hai vị Trưởng lão cũng không bẩm báo với nàng bất cứ chuyện gì.
Vực Chủ như Bạch Vũ nghiễm nhiên trở thành một bộ dạng không có lý tưởng. Chờ đến lúc nàng dùng tất cả dược liệu làm thành mười bình linh tửu Phương Tình và ba phần thức ăn trưởng thành, lại bắt đầu dùng Ngọc Kim Cương làm y phục.
Lúc Tiểu Bạch mài móng vuốt đã cắt một khối ngọc Kim Cương lớn nhất thành một thanh chủy thủ khéo léo, toàn bộ những thứ còn dư lại được nó dùng móng hổ sắc bén cắt thành từng lát.
Bạch Vũ bảo Tiểu Bạch ở gẩy một lỗ thật nhỏ ở trên lát cắt, dùng Vô Ảnh Thủy Tinh Ti có tính dẻo dai và che giấu rất mạnh xâu lại, rót linh lực vào, may thành một bộ giáp bảo vệ.
Tử Như thấy mỗi ngày nàng rảnh rỗi, đi tới đi lui cũng không nhìn nổi: “Vực Chủ, ngươi thật sự tính vẫn làm người không có lý tưởng như vậy sao?”
“Cái gì gọi là không có lý tưởng? Ta đang tu luyện, còn thuận tiện làm linh khí, là rất tốt!” Đôi mắt vô tội của Bạch Vũ vụt sáng, làm cho người ta cũng không nỡ trách nàng.
Tử Như bất đắc dĩ than thở: “Ta nghe nói gần đây Vực Thanh Linh có không ít người ngã bệnh.”
“Ừm, người ăn hoa màu ngũ cốc, không phải ngã bệnh là chuyện rất bình thường sao?”
Mọi người: “...” Bình thường ở chỗ nào? Người tu luyện như chúng ta ngã bệnh đã là chuyện rất không bình thường rồi có được không?