“Ngươi cứ nói thẳng với ta đi, ta nghe nói Vực Thanh Linh là do Tô Lăng Dung cai quản, ngươi để cho ta làm Vực Chủ Vực Thanh Linh, không sợ đắc tội với Tô Lăng Dung sao?” Bạch Vũ nói thẳng vào vấn đề.
Ám Lân cũng không giấu giếm: “Sự thật là, người đề nghị để ngươi đến Vực Thanh Linh chính là Tô Lăng Dung, ta chỉ đồng ý với ý của nàng ta mà thôi.”
“Nàng ta không có ý tốt, ngươi cũng theo nàng ta cùng nhau hại ta?” Bạch Vũ bĩu môi: “Ngươi cũng thật đủ phúc hắc.”
Ám Lân vui vẻ: “Đa tạ đã khích lệ. Tô Lăng Dung cảm thấy chắc chắn ngươi không nắm được Vực Thanh Linh, chỉ biết làm một con rối bị thuộc hạ lừa gạt, cuối cùng hoàn toàn đánh mất Vực Thanh Linh. Ta để cho ngươi đi, là muốn ngươi đồng thời lấy lại được Vực Thanh Phong.”
Khóe miệng Bạch Vũ co rút: “Ngươi thật sự nhìn trúng ta.”
“Phải.” Ám Lân nghiêm chỉnh gật đầu: “Nếu ngươi có thể lấy lại được Vực Thanh Phong, chính là giúp một đại ân cho Dạ Quân Mạc, Đại Lục Thanh Mộc thành công hay thất bại ở một lần hành động này. Ngươi sẽ không hy vọng Thánh Quân thất bại chứ?”
Ám Dạ Đế Quốc và Sáng Thế Thần Điện vốn là hận máu nhiều thế hệ không đội trời chung, thời buổi loạn thế, hai bên đã hỗn chiến dài cả vạn năm, từ Ngũ Hành Đại Lục, cho tới ba nghìn Vị Diện, cũng rơi vào trận thiên kiếp đã được định trước này.
Một khi Ám Dạ Đế Quốc thất bại, Dạ Quân Mạc chỉ có một con đường chết, thiên hạ to lớn cũng sẽ không có chỗ cho hắn dung thân.
Bạch Vũ yên lặng nắm chặt năm ngón tay: “Ta biết. Ta sẽ đi nói với chàng.”
“Nói với ta cái gì?” Giọng nói lạnh lùng mà từ tính của Dạ Quân Mạc truyền đến, cười nhạt đứng ở trên hành lang dài cách đó không xa.
Bạch Vũ vui vẻ chạy tới, ôm ngang hông của hắn: “Nói với chàng chuyện đến Vực Thanh Linh.”
Nhất thời, dịu dàng, vui vẻ trong đáy mắt Dạ Quân Mạc ảm đạm xuống, ánh mắt sắc bén như đao hung hăng lăng trì Ám Lân. Ám Lân một bộ ta cái gì cũng không nhìn thấy, quay đầu bỏ đi.
“Hắn nói gì nàng cũng đồng ý sao?” Dạ Quân Mạc sờ sờ đầu của nàng, giọng nói không vui hỏi.
“Hắn nói ta làm Vực Chủ Vực Thanh Linh có thể giúp chàng.” Bạch Vũ lười biếng cọ mấy cái ở trước ngực Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc đen mặt. Bạch Vũ là một người không thích quyền thế, vốn hắn tưởng rằng Ám Lân muốn khuyên Bạch Vũ làm Vực Chủ phải mất không ít thời gian, kết quả vậy mà Ám Lân dùng hắn để tới khuyên Bạch Vũ!
“Nàng không muốn đi thì có thể không đi, nàng không cần phải làm cái gì cho ta, chỉ cần ở lại bên cạnh ta là được rồi.” Dạ Quân Mạc dùng sức ôm chặt nàng, giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua bên tai Bạch Vũ: “Ta sẽ không thua.”
Lỗ tai Bạch Vũ hơi phiếm hồng, ngẩng đầu, hôn một cái lên mặt Dạ Quân Mạc: “Nhưng ta muốn vì chàng làm một chút gì đó, chàng để cho ta đi đi.”
Dạ Quân Mạc thở dài, vỗ sau lưng Bạch Vũ, trầm mặc không nói lời nào.
Tin tức Bạch Vũ được bổ nhiệm làm Vực Chủ Vực Thanh Linh đã truyền khắp cả Vực Thanh Vũ rất nhanh.
Trải qua ước chiến lần trước, Bạch Vũ đã nổi danh thiên hạ, mọi người đã rất phục thực lực của Bạch Vũ, nhưng để cho nàng làm người đứng đầu một Vực trong một tháng, bọn họ vẫn có chút lo lắng.
Dù sao nàng vẫn còn quá trẻ tuổi, mới mười bảy tuổi, so với các Triệu Hoán Sư tu luyện hơn ngàn năm, thì nàng chỉ là một hài đồng (đứa bé).
“Tô tiểu thư, mệnh lệnh này thật sự là do Thánh Quân hạ sao? Tại sao đột nhiên Thánh Quân lại để cho Bạch Vũ thay thế người làm Vực Chủ Vực Thanh Linh?”
“Đúng vậy, không phải Tô tiểu thư làm Vực Chủ rất tốt sao? Tại sao đột nhiên đổi người rồi? Đây chính là một Vực trong bảy mươi hai vực, cai quản cấp bậc thấp trên trăm Vị Diện! Không phải ta xem thường Bạch Vũ, chẳng qua là...”
“Tất cả mọi người đừng nói nữa, nếu đã là Thánh Quân ra lệnh, chúng ta cứ nghe theo là được.” Tô Lăng Dung cười nhạt, thản nhiên tiếp nhận.
Mọi người rối rít than thở, cũng cảm thấy uất ức thay cho Tô Lăng Dung, Tô Lăng Dung giữ vững Vực Thanh Linh lâu như vậy, nhưng nói thay người liền thay người. Nếu Bạch Vũ làm không tốt, chắc chắn bọn họ phải bẩm báo Thánh Quân, tìm lại công bằng cho Tô Lăng Dung.