Chương 195: Xé rách không gian (2)
Edit: V.O
Lưu Tinh Lôi Báo mò lên miệng vết thương sau lưng Bạch Mao Tinh Tinh, một hơi xé xuống một miếng thịt lớn, Bạch Mao Tinh Tinh gần như đã không còn biết đau đớn, tìm đúng vị trí của Lưu Tinh Lôi Báo đánh xuống một chưởng, nháy mắt Bát Tí Cuồng Viên bảo vệ ở trước người Lôi Báo.
Chỉ nghe một trận đất rung núi chuyển, Bạch Mao Tinh Tinh đánh một chưởng khiến cho Bát Tí Cuồng Viên tan thành tro bụi, sát ý tàn bạo nổ tung, quét bay Lưu Tinh Lôi Báo, tiêu diệt Hoàng Kim Thứ Vị, Tả Vũ và Nhạc Kỳ Nhân đồng thời hộc máu.
Ánh mắt Bạch Vũ sáng ngời, sát ý lãnh liệt chợt lóe lên đáy mắt rồi biến mất: “Rút lui!”
Ba người nháy mắt rút lui, không có một tia do dự.
Tả Khưu Lan nhìn thấy trong lòng cả kinh, tràn đầy hoài nghi, ngay sau đó liền thấy ánh lửa chói mắt hiện lên, có thể đốt cháy sém mặt đất, hủy diệt vạn vật trong vô hình, lưu hỏa càn quét tất cả xoay quanh trong miệng Hỏa Điểu từ trên bầu trời kia hạ xuống.
Tiểu Thanh hỏa diễm đầy người ở dưới thái dương soi sáng mở rộng cánh, một thân ngạo khí vô song, không để Bạch Mao Tinh Tinh cấp bá chủ kia vào mắt.
Oanh ——
Lưu hỏa nổ tung, khí thế cuồng bạo như sấm, giống như trời sụp đất nứt, núi non gần đó đều bị nổ mất một tầng. Sát khí lấp áp đập vào mặt, làm cho Tả Khưu Lan không thể mở mắt ra được lui về phía sau vài bước, cả người như bị sét đánh, không thể tưởng tượng nổi.
Linh thuật thật là khủng khiếp! Đừng nói là các đệ tử đỉnh Kinh Lôi, cho dù là hắn cũng không nắm chắc có thể ứng phó được, đây mới là thực lực của Bạch Vũ?
Làn sóng khí khuếch tán ra hồi lâu mới chậm rãi biến mất, thân thể thật lớn của Bạch Mao Tinh Tinh ngã vào giữa khe núi, sau khi nó bị Bạo Liệt Lưu Hỏa làm bỏng, miệng vết thương luôn luôn không ngừng chuyển biến xấu, Viêm Hạo Thiên lại khiến cho nó chịu không ít thương tổn, để cho Bạch Vũ tìm được cơ hội đánh một kích cuối cùng, đánh trúng vết thương sau lưng Bạch Mao Tinh Tinh mới có thể xuyên thấu lực phòng ngự dày đặc của nó.
Thật vất vả giết chết được Bạch Mao Tinh Tinh, bọn người Bạch Vũ mệt mỏi, tê liệt ngồi dưới đất không muốn đứng dậy, đặc biệt là Nhạc Kỳ Nhân và Tả Vũ, linh mạch của hai người bọn họ đã bị hao tổn.
Bạch Vũ và Viêm Hạo Thiên cũng đều có chút chật vật, Viêm Hạo Thiên cực lỳ chú ý trang phục hắn mặc, vuốt quần áo bị xé rách của mình, sắc mặt không phải tốt lắm.
Bạch Vũ xui xẻo hơn so với hắn, khăn che mặt bị hủy, quần áo ở đầu vai bị xé rách, lộ ra cái bớt lông chim ở dưới xương quai xanh, quả thật nàng không có đặc biệt để ý, lấy ra một cái áo choàng từ trong nhẫn Bách Vũ phủ thêm vào.
Ba người Viêm Hạo Thiên cũng không để ý, bộ dạng Bạch Vũ bọn họ đã sớm nhìn thấy. Nhưng trong lòng Tả Khưu Lan lại đập mãnh liệt, cả người ngu ngơ ngay tại chỗ, hắn chưa từng gặp qua nữ tử xinh đẹp như thế, cho dù là tuyệt sắc mỹ nhân trong tranh cũng kém hơn nàng một phần.
Hô hấp của hắn giống như bị đình trệ, trong mắt chỉ còn lại bóng dáng của Bạch Vũ, đã đem nàng in thật sâu vào trong óc.
“Cái này, đây là Bạch Vũ?” Không Đồng Dục cũng ngây dại, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Vũ, không thể tin được nỉ non.
Tả Khưu Lan phục hồi tinh thần lại, đi ra phía trước, trấn định tự nhiên chào hỏi: “Bạch sư muội, chúng ta lại gặp mặt.”
Bạch Vũ nhìn thấy Tả Khưu Lan, lại nhìn thấy Không Đồng Dục, cảm giác có chút không ổn, “Thì ra là Tả sư huynh, thật đúng là khéo, vừa rồi không ra tay, bây giờ lại muốn đến đoạt con mồi sao?”
Tả Khưu Lan sửng sốt, sắc mặt không tự chủ được biến thành màu đen.
Hắn không nghĩ như vậy, nếu vừa rồi hắn ra tay giúp đỡ, có lẽ còn chuẩn bị phân chia một ly canh, nhưng hiện tại hắn không có động vào, hắn đường đường là thủ tịch đệ tử còn không đến nỗi phải đoạt con mồi của nhóm sư đệ, sư muội, vì sao Bạch Vũ lại có ấn tượng đối với hắn như vậy?
Hắn còn chưa nói, Viêm Hạo Thiên cũng không vui liếc mắt nhìn hắn: “Tả Khưu Lan, ngươi muốn cướp Bạch Mao Tinh Tinh này? Ngươi có tin Bản Thái Tử liều mạng với ngươi không?”