Đám người Diệt bị bao vây bên trong Tháp Thiên Ky không ra được, cũng chỉ một ý nghĩ đã được Thần Vực từ trong tháp dẫn ra ngoài.
Hiển nhiên lực lượng của Thần Vực vượt xa Tháp Thiên Ky, đã khống chế được cả tám tòa kiến trúc.
Vốn tổng cộng có 30 người tiến vào, hiện giờ chỉ còn lại có 17 người, gần như đã chết gần một nửa. Nhưng 17 người còn sống sót đều có thu hoạch rất phong phú, chỉ nhìn cấp bậc của mọi người liền biết, lúc tiến vào là Linh Chủ, bây giờ lại không có một ai vẫn còn là Linh Chủ, đều là Tôn Chủ trung cấp, cấp cao, thậm chí còn có Tôn Chủ đỉnh cấp.
Chỉ có đội của Bạch Vũ có chút trở ngại, tiến vào là Linh Sư, bây giờ cũng chỉ là Linh Chủ. Nhưng một người cũng không chết, năm người có thể nguyên vẹn trở về, Bạch Vũ đã cực kỳ hài lòng rồi.
Dù sao đội của Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư cũng chỉ còn lại hai người nàng ta, đội của Diệt cũng chỉ còn lại ba người Diệt, Sát, Ma.
Sáu đội mà đội vẫn còn đủ năm người lại chỉ có một đội Bạch Vũ. Cái này cũng may nhờ Tử Như, Công Tôn Ưởng và Phục Mãn tự mình hiểu mình, không tham lam những thứ kia. Có rất ít người có thể bỏ qua kỳ ngộ hấp dẫn trong Thần Vực.
Đương nhiên, không tham lam cũng biểu thị những thứ đạt được không quá nhiều.
Nam Môn Tĩnh nhìn Bạch Vũ cười lạnh: “Nghe nói ngươi trắng trợn cướp đoạt ở Thánh Linh Phường, là thật vậy sao?”
Ánh mắt nàng ta khinh thường, rõ ràng chính là không tin.
Lúc Bạch Vũ càn quét phòng Luyện Khí quả thật không gặp bọn Nam Môn Tĩnh, không phải trùng hợp, là cố ý tránh được mà thôi. Nam Môn Tĩnh tin hay không, nàng cũng không sao cả, ngay cả đáp cũng chẳng muốn đáp.
Nam Môn Tĩnh có chút tức giận: “Chúng ta đều là người Ám Dạ Đế Quốc, thái độ này của ngươi là gì? Cho dù ngươi có thể cướp được đồ, đồng đội của ngươi cũng không hề ra chút sức lực, không thu hoạch được cái gì, còn không bằng đi tìm chết!”
Đột nhiên, Bạch Vũ giương mắt nhìn về phía nàng ta.
Ánh mắt lạnh lùng kia nhìn khiến cho lòng người hốt hoảng, Nam Môn Tĩnh ngẩn ra, vẫn cứ chống lại đôi mắt lạnh lẽo của Bạch Vũ: “Sao nào, ta nói không đúng? Mục đích chúng ta tới nơi này chính là đạt được thắng lợi cuối cùng, lấy không được đồ, chỉ biết bảo vệ mạng của mình, còn chạy vào đây làm cái gì?”
Đáy mắt Bạch Vũ hiện lên rét lạnh, khóe miệng chứa một chút mỉa mai: “Đồng đội gây trở ngại ngươi đều chết thì ngươi có thể lấy được đệ nhất sao?”
Nhất thời, Nam Môn Tĩnh thẹn quá hóa giận. Ba đồng đội đã chết hoặc nhiều hoặc ít cũng vì bọn họ thấy chết mà không cứu, bất đắc dĩ buông tha mới bị mất mạng. Bạch Vũ không biết, nhưng Nam Môn Tĩnh nghe lời nói của nàng vào trong lỗ tai giống như là đang châm chọc.
“Bọn họ học nghệ không tinh, chết vào lúc này, là bọn họ đáng đời, chẳng lẽ ta còn phải liều mình đi cứu bọn họ sao?” Nam Môn Tĩnh quát.
Bạch Vũ nhíu mày, không nghĩ tới Nam Môn Tĩnh lại có thể nói ra lời này. Đứng ở bên cạnh, cũng là các đệ tử của Ám Dạ Đế Quốc, nhất thời không còn sắc mặt vui cười với Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư nữa, gặp phải loại đội trưởng này, quả thực là xui tám đời.
Nam Môn Tư hơi nhíu mày, kéo kéo ống tay áo Nam Môn Tĩnh, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, đừng nói nữa.”
Nam Môn Tĩnh bỏ tay Nam Môn Tư ra: “Vì sao không nói? Chúng ta tiến vào chính là muốn lấy được đệ nhất, chúng ta nên diệt trừ tất cả chướng ngại. Chờ xem đi, chắc chắn lần này chúng ta sẽ lấy được đệ nhất. Ta sẽ mở ra Tháp Thiên Ky vì Thánh Quân!”
Tử Như liếc xéo nàng ta: “Nói thật dễ nghe, lúc trước Tháp Thiên Ky mở ra sao không vào, phải chờ sau khi xuất sắc mới mở Tháp Thiên Ky ra tiến vào? Không phải là ngại Tháp Thiên Ky nguy hiểm, không có kỳ ngộ gì, không muốn làm lỡ việc lấy bảo bối sao?”
“Ngươi...” Sắc mặt Nam Môn Tĩnh đỏ lên, muốn mắng lại không biết nên mắng cái gì.
Lúc này, Thần Vực đã bắt đầu tính toán thành tích của mọi người. Mỗi người thăng cấp, đồ đạt được đều sẽ đổi thành điểm tương ứng, cuối cùng cộng thành tích của mọi người trong đội, chính là thành tích của một đội.