Trên một con đường dài âm u, bầu trời mù mịt vô cùng ngột ngạt, mới là tháng ba, mà mùa mưa đã bắt đầu kéo đến, một chiếc xe ngựa màu đỏ vội vàng chạy trên đường, mặt đất gập ghềnh, trời đổ mưa nên con đường trở trên trơn trượt, xe ngựa bị lắc lư lên xuống, rất xóc.
“Ôi, mông của ta!” Một giọng nói kêu lên, mành xe ngựa bị xốc lên, lộ ra một gương mặt trái xoan xinh đẹp, kêu lên với phu xe: “Lâm đại thúc, có thể chậm một chút hay không?”
“Thất tiểu thư, không có cách nào cả, cô chịu khó chút đi! Chuẩn bị đến đêm rồi, chúng ta chạy tới trấn trên, tìm một nhà trọ rồi nghỉ chân, nếu không trời đổ mưa, nơi hoang sơn dã lanh này không an toàn.” Người phu xe mặt chiếc áo to bằng vải bố vội vàng trả lời, lại hét một tiếng “Giá…”
Đặt chiếc mành xuống, vẻ mặt thiếu nữ trong xe tràn đầy đau khổ, hai tay nắm chặt cửa sổ xe, sợ mình không cẩn thận sẽ bị ngã ra bên đường, mà ở bên kia, một cánh tay cũng gắt gao bám lấy cửa sổ, là nha hoàn của nàng, tên là Tiểu Thất.
“Tiểu thư, chịu khó chút đi! Sẽ đến kinh thành nhanh thôi, chờ đến nơi, ngày tháng tốt đẹp cũng đến rồi.” Tiểu Thất nhìn nàng khuyên nhủ.
Đôi mắt to đen láy của Hạ Vân Nhiễm chớp chớp, miễn cưỡng chịu đựng lắc lư trên xe, ngày tháng tốt đẹp? Thực sự như vậy sao? Một tiểu thư không được sủng ái, đột nhiên được lệnh hồi kinh, kiêu ngạo trong phủ tiểu thư một lần nữa, đây là ngày lành sao?
Hạ Vân Nhiễm xuyên không đến nơi đây, cũng hai tháng rồi, trong trấn nhỏ ở nơi kia, ít nhất nàng còn có hai người hầu lớn tuổi chăm sóc, đối xử với nàng như cháu gái, nàng cũng thấy đủ rồi, nhưng ai biết, mười ngày trước, đột nhiên một tin tức truyền đến.
Nàng bị phụ thân triệu hồi về kinh.
Mà nàng cũng mới biết được, phụ thân của nàng là đương triều Tể tướng đại nhân, tiếng tăm lừng lẫy. Nàng là thiên kim của Tể tướng, con thứ bảy, được gọi là Thất tiểu thư.
Lưu đại thúc luôn chăm sóc nàng vì điều này mà vui mừng hớn hở, tiểu thư mà bọn họ quan tâm thương yêu, dI3n~dd4n`l3^quy'DDoon, rốt cuộc cũng được về kinh rồi.
Bỏ ra một lượng bạc mua được nha hoàn Tiểu Thất, nàng đi về nhà mẹ đẻ, phải có nha hoàn bên cạnh.
Mười ngày trôi qua, xe vẫn chạy suốt ngày đêm, ngựa không dừng vó, mông của Hạ Vân Nhiễm đã nở hoa rồi.
Hạ Vân Nhiễm híp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn mười ba tuổi hơi đen, cơ thể non nớt không nảy nở, da thịt chuyển thành màu đen vì quanh năm làm việc đồng áng, hơn nữa dinh dưỡng lại không đủ. Thoạt nhìn nàng gầy gò nhỏ bé, không thấy bộ dáng của một tiểu thư con nhà quyền quý.