“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt của đại phu nhân biến đổi, trợn mắt nhìn hắn, “Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Sao ngươi lại dám làm mất sổ sách được hả?”
“Đại phu nhân, không phải chỉ mất một quyển, mà là cả bảy quyển a! Cả bảy quyển đều không hề thấy đâu nữa.” Điền quản gia gấp đến độ muốn khóc luôn rồi, hắn quản lý sổ sách nhiều năm như vậy, vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện như này?
Đại phu nhân ngã ngồi trên ghế, đưa tay chỉ hắn mắng, “Đồ vô dụng, vật quan trọng như vậy, sao ngươi lại có thể để mất hả?”
“Đại phu nhân, ngài đừng nóng vội, các khoản trong sổ tiểu nhân đều có biên lai, có thể nhớ lại viết ra một bản nữa, chỉ là cần thêm một chút thời gian.” Điền quản sự lập tức an ủi.
Đại phu nhân càng thêm tức giận, hừ lạnh một tiếng, “Thật đúng là phế vật, uổng phí cho ta đây coi trọng ngươi, để ngươi quản lý sổ sách lớn nhỏ trong trang, thế mà ngươi lại làm ra loại chuyện như này.”
“Đại phu nhân bớt giận, đại phu nhân bớt giận, chuyện sổ sách này tiểu nhân sẽ sớm viết lại xong.” Điền quản sự cũng rất sợ đại phu nhân.
“Được, cho ngươi thời gian ba ngày, trong ba ngày này ngươi phải viết lại đầy đủ tất cả cho ta, không thì cứ cẩn thận cái đầu của ngươi.” Đại phu nhân tức giận hừ một tiếng, đứng dậy trở về phòng. Trong lòng bà bây giờ, mất đi mấy quyển sổ này cũng không phải là chuyện quan trọng gì, trong phòng bà vẫn còn có một bản! Bà hoàn toàn không cảm thấy lo lắng, nói xong, nghĩ đến chuyện gì đó, bà cảm thấy có chút không yên lòng liền trở về phòng, mở hộc tủ của mình ra, lấy ở bên trong ra một cái rương đã khóa lại, rồi mở ra, thấy bên trong sổ sách vẫn còn nguyên vẹn, liền bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bà chỉ nhìn qua loa một cái, lại không hề phát hiện, những quyển sổ này trông hoàn bình thường, nhưng lại không còn là sổ ghi nợ như trước đây nữa, đại phu nhân cũng lười lật nhìn xem kỹ, đại khái cũng là vì nội tâm của bà có chút chột dạ, những quyển sổ này cất giữ bí mật vẫn luôn chỉ có một mình bà biết.
Nhưng lúc này, ở trong sương phòng phía nam, Hạ Vân Nhiễm đã mời hai vị trưởng quỹ tới đây, nói với bên ngoài họ là thầy dạy học. Nhưng vào giờ phút này, ở một gian phòng kín, mấy vị trưởng quỹ nói vậy chỉ là để che dấu, thực chất họ đều là những người tính toán sổ sách hết sức xuất sắc, chỉ trong thời gian hai ngày đã có thể tính toán rõ ràng toàn bộ sổ sách ghi nợ.
Hai quyển sổ này, từ tháng Một đến tháng Bảy, trong đó trái trái phải phải sai biệt tất cả chừng một vạn một ngàn lượng, những con số này khiến cho Hạ Vân Nhiễm hết sức hài lòng.
Một người có lòng tham như đại phu, làm sao có thể thiếu đi thu nhập từ thuế tiền được? Chỉ là, nàng không ngờ được bà ta lại ác như vậy, thế nhưng lại một mình kiếm tiền trung gian bỏ túi riêng nhiều như thế, xem ra là kể từ lúc cầm đi của nàng hai ngàn lượng vàng.
Vừa hay, tối nay là thời điểm tổ chức gia yến*, lão phu nhân Hạ Huyền Hòa cũng sẽ xuất tịch, tất cả chủ tử trong phủ cũng ngồi cùng với nhau. (*gia yến: Bữa tiệc gia đình)
An yến là vào ngày mười lăm tháng giêng, đây cũng gọi là ngày đoàn viên. Ngày này, người trong nhà đoàn tụ ở chung một chỗ, ăn một bữa cơm tối phong phú.
Như thường ngày, lão phu nhân Hạ Huyền Hòa trò chuyện việc nhà, đại phu nhân cùng mấy vị di nương thỉnh thoảng chen vào kể đôi câu chuyện cười, không khí sôi nổi hòa thuận, các vị tiểu thư thì khéo léo ăn cơm.
Đột nhiên, Hạ Vân Nhiễm ngẩng đầu lên, hỏi đại phu nhân, “Đại phu nhân, hôm nay con nghe nói sổ sách trong trang bị ai đó lấy mất rồi, có chuyện này sao?”
“Cái gì? Lại có cả chuyện như thế này nữa?” Sắc mặt của Hạ Huyền nhất thời tối đi mấy phần.
Đại phu nhân định bụng sẽ giấu giếm Hạ Huyền chuyện sổ sách bị đánh mất, nàng cười với Hạ Vân Nhiễm nói: “Con nghe nói sao? Không hề có chuyện như vậy a! Lão gia, nào lại có chuyện hoang đường như vậy xảy ra được.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt đại phu nhân trừng mắt liếc nha hoàn bên cạnh, cũng chỉ có hai nha hoàn này biết chuyện sổ sách bị mất. Hai nha hoàn này bỗng nhiên rùng mình mấy cái, nhưng họ cũng không hề nói gì a!
“Thật sao? Hàng năm Đại phu đều phải quản lý nhiều sổ sách như vậy, quả nhiên là gian khổ a!” Hạ Vân Nhiễm tiếp tục cười nói.
Nàng cười khiến cho đại phu nhân có phần rét lạnh cả người, nàng e hèm một tiếng nói: “Đây cũng là bổn phận của ta thôi, được rồi, hôm nay khó có được dịp tụ hội chung một chỗ ăn cơm, đừng nhắc tới những chuyện này.”
“Đại phu nhân, thời điểm đầu tháng, người nói trong phủ không có đủ ngân lượng định kỳ phát cho nha hoàn, không biết hai ngàn lượng vàng này của con người có phát ra ngoài không ạ?”
Hạ Huyền cũng nghe nói chuyện này rồi, chỉ là, ông nghe được phiên bản là Hạ Vân Nhiễm tự nguyện giao vàng ra, hắn còn khen nàng khéo léo hiểu chuyện !
“Dùng. . . . . . Dĩ nhiên dùng được đi. . . . . . Nếu không, làm sao ta có thể phát xong bạc cho nha hoàn đây? “Trên mặt đại phu nhân lộ ra nét gượng gạo, cười nói.
“Ý của đại phu nhân là số vàng này của con đều được phát ra ngoài sao?”
“Dĩ nhiên là đúng rồi, chẳng lẽ con lại còn cho rằng ta đoạt lấy của con sao?” Đại phu nhân không khỏi có chút tức giận, bà đường đường là một Gia chủ phu nhân, lại bị một nữ nhi thứ xuất hoài nghi sao?
“Việc này Vân Nhiễm cũng không biết, vàng được phát ra như thế nào ạ? Chúng ta sẽ đập nhỏ từng thỏi vàng rồi phát cho hạ nhân sao?”
Lời này vừa nói ra, liền khiến mọi người buồn cười, đặc biệt là Hạ Huyền, hắn sủng ái nói: “Vân Nhiễm a! Vàng này chỉ có thể đi tiền trang tư nhân đổi thành bạc, nào có cách đập bể ra được?”
“Ồ! Không biết đại phu nhân đi tiền trang nào đổi ạ?” Hạ Vân Nhiễm không chịu từ bỏ, rất ngây thơ hỏi.
Sắc mặt của đại phu nhân hơi trắng bệch, có chút tức giận nói, “Vân Nhiễm, lời này của con là có ý gì? Con đang chất vấn ta làm việc không đúng sao? Con có bất mãn với ta sao? Nếu có, con có thể nói ra, đừng có dùng loại ý định bẩn thỉu này để vu khống cho ta.”