Hạ Nguyệt Nhu khôi phục lại dung nhan, mộng hoàng hậu cũng trở lại, cuộc sống đầy hy vọng của nàng cũng trở lại. Đồng thời, tâm tư của nàng cũng kín đáo hơn. Trải qua hành hạ thống khổ lần này, nàng càng muốn giành được vị trí đứng đầu, sau đó gả vào hoàng gia, nắm trong tay quyền lực làm người sợ hãi.
Trong nữa năm này, nàng đều nghe nha hoàn bẩm báo tin tức của Hạ Vân Nhiễm, vũ đạo của nàng tốt ra sao, tiếng đàn của nàng du dương cỡ nào, kể cả các bậc cao thủ chơi cờ cũng bị nàng đánh bại, tranh của nàng khiến đầu đường cuối ngõ tranh nhau mua.
Tất cả những thứ này đều chứng minh Hạ Vân Nhiễm đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn. Nàng nằm trên giường nữa năm, Hạ Vân Nhiễm rõ ràng có tư cách thay thế nàng.
Bên ngoài truyền Tướng phủ không chỉ có một vị Đại tiểu thư danh tiếng mà còn có Thất tiểu thư nữa. Nhưng Hạ Nguyệt Nhu yên lặng hơn nữa năm nay, ít lộ diện nên ít được người nhắc đến. Còn danh tiếng Thất tiểu thư lại nổi như cồn, lưu truyền khắp dân gian.
Tuy Hạ Vân Nhiễm chữa hết mặt cho nàng nhưng cũng khó với tiêu trừ được những oán hận trong lòng nàng, một núi không thể có hai hổ, mà Tướng phủ, cũng không được phép có nữ nhi nghiêng nước nghiêng thành.
Mặc dù Đại phu nhân đã phung phí rất nhiều tiền của, nhưng nàng cũng được Hạ Huyền ca ngợi mấy phần, cũng bù đắp việc nửa năm qua đã lạnh nhạt với nàng. Hơn nữa Hạ Nguyệt Nhu khôi phục lại dung mạo xinh đẹp khiến Hạ Huyền càng thêm yêu thích hơn.
Như vậy ân sủng của Lý Nguyệt Kiều liền bị phân đi, phải nói chuyện Hạ Vân Nhiễm chữa khỏi cho Hạ Nguyệt Nhu làm Lý Nguyệt Kiều không tức giận là không thể nào. Rõ ràng Đại phu nhân đã không có hi vọng thắng nàng, nàng cũng thông qua nửa năm này chung đụng, chiếm được ân sủng của Hạ Huyền, đột nhiên thế cục biến đổi, nàng lại biến trở về địa vị trước kia?
Điều này làm cho Lý Nguyệt kiều suy nghĩ một chút cũng có chút oán khí, hơn nửa năm nay, nàng tận tâm giáo dục Hạ Vân Nhiễm, cũng nỗ lực muốn cho nàng và mình thân cận, tranh giành chút sĩ diện cho mình, nhưng mà ai biết đươc, nàng lại nuôi một con Bạch Nhãn Lang*.
*Nuôi bạch nhãn lang: giống như nuôi ong tay áo của người Việt mình vậy
Mãi đến khi gần trưa, Hạ Vân Nhiễm với bóng dáng mảnh khảnh yểu điệu ở ngoài cửa liền bước đi vào. Vừa nhìn thấy sắc mặt của nàng, Hạ Vân Nhiễm nhẹ nhàng kêu nàng một tiếng, “Mẫu thân.”
“Ngươi còn biết gọi ta một tiếng mẫu thân.” Lý Nguyệt Kiều cắn môi, cực kỳ tức giận nhìn nàng chằm chằm.
Hạ Vân Nhiễm dĩ nhiên biết Lý Nguyệt Kiều vì sao tức giận.Nàng mím mím môi, lần này cách làm của nàng đúng là hơi ích kỷ. Nàng không có suy tính đến lập trường của Lý Nguyệt Kiều, nhưng là, nàng không thể không làm vậy. Nàng cũng không muốn bị phụ thân đưa đến trong hoàng cung đi, nàng muốn nói, nói xin lỗi, “Mẫu thân, nữ nhi thật xin lỗi người.”
“Ta một lần khen ngươi thông minh hơn người, không ngờ ngươi cũng sẽ hồ đồ như vậy. Ta cố gắng bồi dưỡng ngươi để làm cái gì? Cũng chỉ là để cho ngươi ở Tướng phủ thành người, thật vất vả đem ngươi bồi dưỡng được như vậy, ngươi lại đi chữa lành cho Hạ Nguyệt Nhu. Nàng khôi phục dung mạo, đối với ngươi có ích lợi gì?”
Hạ Vân Nhiễm cũng không tính nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình. Xem ra, nàng lần này chỉ có thể chịu đựng. Nàng cũng cảm kích Lý Nguyệt Kiều nửa năm qua đã quan tâm đối với nàng. Mặc dù nàng quan tâm là có mục đích, đã từng làm ấm lòng của nàng, làm nàng ở nơi dị thế này cảm thấy ấm áp, nàng đối với nàng (Lý Nguyệt Kiều) là có mang cảm kích.
“Thật xin lỗi, người liền trách phạt ta đi!” Hạ Vân Nhiễm nhỏ giọng nói ra, tha thứ nàng ích kỷ, nhưng nàng không muốn trở thành con rối, cũng không tranh cái gì danh tiếng, chỉ muốn đợi đến mười sáu tuổi, chọn một nam nhân mình thích để gả cho.
Nàng không sai. Nàng có quyền lựa chọn cuộc sống thuộc về của nàng, dù là hy sinh ích lợi người khác.
“Ngươi. . . . . . Ngươi làm tức chết ta mà.” Lý Nguyệt Kiều buồn bực trừng mắt nhìn nàng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lý Nguyệt Kiều có giận bao nhiêu cũng không thể mắng quá nặng lời. Nàng còn phải dựa vào Hạ Vân Nhiễm. Nàng hít thở sâu một hơi nói: “Ngươi bây giờ đem mặt của Hạ Nguyệt Nhu chữa hết, ngươi biết lui về phía sau, nàng sẽ đối với ngươi được không? Đại phu nhân ban thưởng cho ngươi nhiều bạc như vậy thì ngươi cho là nàng là thật tâm cảm kích ngươi sao?”
Dĩ nhiên Hạ Vân Nhiễm biết, cuộc sống về sau cũng sẽ không tốt hơn, mặc dù nàng giúp Hạ Nguyệt Nhu khôi phục dung mạo xinh đẹp, nàng ta cũng sẽ hận chết mình. Bởi vì danh tiếng của nàng gây đe dọa đến nàng ta. Đại phu nhân cũng sẽ thời thời khắc khắc nghĩ tới việc trừ khử mình. Tất cả những điều này nàng đều tính toán đến, chỉ là, so với bị Hạ Huyền đưa vào hoàng thất, nàng tình nguyện sống ở trong nguy hiểm như vậy.
“Ta hiểu biết rõ.” Hạ Vân Nhiễm đáp.
“Ngươi biết? Ngươi biết mà ngươi còn làm như thế? Ngươi nói một chút đây là vì cái gì?” Lý Nguyệt Kiều thực sự không hiểu nổi nàng.
“Mẫu thân, đừng lo lắng, cuộc sống về sau chúng ta cũng sẽ không quả thật rất khổ, chỉ cần Đại phu nhân, Đại tiểu thư không xâm lấn chúng ta, chúng ta cũng sẽ không phạm bọn họ. Nếu như bọn họ chọc đến chúng ta, ta cũng vậy không ngồi yên mà nhìn, không để ý tới người.” Hạ Vân Nhiễm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt bình tĩnh tỏa ra ánh sáng khiếp người.
Lý Nguyệt Kiều kinh ngạc trong chốc lát, trừng mắt nhìn, không khỏi lại có chút cười nhạo nói, “Ngươi chỉ là một con nhóc. Ngươi có biện pháp gì đi đối phó Đại phu nhân cùng Đại tiểu thư? Ngươi cũng đã biết năm đó mẫu thân ngươi là chết như thế nào? Ngươi cho rằng thật sự là bệnh không dậy nổi sao? Đó là bởi vì Đại phu nhân đã sớm ghét hận nàng, len lén đổi thuốc cho nàng, hại chết nàng.”
Đôi mắt Hạ Vân Nhiễm mở to, kinh ngạc nói, “Là nàng hại chết mẫu thân ta sao?”
“Ngươi biết tại sao nàng muốn hại chết mẫu thân ngươi không? Bởi vì năm đó khi ngươi còn nhỏ tuổi được người của Thái hậu đưa về, còn tặng một chút đồ vật, Đại phu nhân liền đố kỵ trong lòng, cho là mẫu thân của ngươi muốn mượn uy danh này, ở trong phủ sẽ vượt lên. Lúc ấy con nhóc con nhà ngươi vừa lớn lên rất xinh xắn thanh tú. Nàng chỉ sợ mẫu tử các ngươi đoạt đi địa vị của nàng, liền dưới cơn nóng giận giết chết mẫu thân của ngươi, cướp đi ngươi, sau đó đem ngươi ném tới ở nông thôn, không để ý chết sống. Ngươi cũng coi như may mắn, một năm trước bị Thái hậu nhắc tới tên của ngươi lần nữa, ngươi mới có may mắn trở lại trong Tướng phủ. Cái người này lần được ngươi cứu, có lẽ không lâu nữa chính là người hại ngươi.”
Ngay cả nàng không phải Hạ Vân Nhiễm thật sự, nghe chuyện cũ như vậy, cũng cảm thấy lửa giận bốc lên tận đầu. Nàng cắn cắn môi nói: ” Ác nhân sẽ có ác báo .”
“Ngươi tin tưởng ác nhân có ác báo? Mẫu thân ngươi là ngươi rất tốt lại chết sớm, đại phu nhân làm ác, lại sống như cũ cho tới bây giờ. Ông trời thật không có mắt nên không thấy được khó khăn và ghê tởm ở nhân gian.” Lý Nguyệt Kiều cười lạnh. Nàng trừ việc phải nói chân tướng cho Hạ Vân Nhiễm, còn muốn cho nàng (Hạ Vân Nhiễm) ngoan độc hơn một chút, tránh cho ngày sau lại làm chuyện ngu như vậy.
Hạ Vân Nhiễm gợi lên khóe miệng, “Sớm muộn gì cũng có ngày, họ phải nhận được báo ứng.”
Lý Nguyệt Kiều có chút ngạc nhiên, không khỏi thở dài nói, “Ngươi còn không hiểu, ngươi là không đối phó được Đại phu nhân.”
“Mẫu thân, ngươi phải tin lời ta nói… Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi ngồi lên vị trí Tướng phủ phu nhân.” Hạ Vân Nhiễm trực tiếp nói ra, giọng điệu kiên định tự tin.
Lý Nguyệt Kiều nghe thế, thật không biết nên cười hay nên khóc. Chỉ là, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Vân Nhuộm, lại giống như thực sự nhìn thấy một tia hi vọng.
“Ngươi thực sự tự tin như vậy? Ngươi có từng nghĩ tới, một ngày kia, Hạ Nguyệt Nhu bay lên cao làm phượng hoàng, đợi đến lúc đó, trong tay nàng có hoàng quyền, ngươi cũng có thể đấu thắng nàng?”
“Mẫu thân hãy tin tưởng lời của ta, cứ chờ xem đi!” Khóe miệng Hạ Vân Nhiễm nở nụ cười lạnh. Dù nàng cứu Hạ Nguyệt Nhu thì thế nào, nàng thủy chung là sẽ không gả vào hoàng cung, nàng sẽ để tùy tiện kẻ địch leo lên vị trí cao sao?