Phượng Lan Dạ mặc dù lo
lắng chuyện của Vụ Tiễn, nhưng nàng ấy đã rời đi An Giáng thành, chỉ đành thả
lỏng tâm trạng mà thôi, hơn nữa nàng biết Vụ Tiễn sẽ không có việc gì, nhưng
nghĩ đến nàng ấy một thân một mình rời đi, lòng của nàng liền quặn đau, nếu như
Văn Lang không chết, hắn cũng có thể cùng nàng ấy đi khắp thiên hạ chứ không để
như bây giờ.
Ngày thứ hai sau đám
cưới, hai người phải tiến cung thỉnh an hoàng thượng cùng hậu phi, cho nên Nam
Cung Diệp phân phó quản gia chuẩn bị ngựa xe, hai người cùng nhau lên đường.
Trên xe ngựa, Nam Cung
Diệp thấy Phượng Lan Dạ vẫn không mấy vui vẻ, vẻ mặt đau buồn, liền vươn tay
vuốt lên giữa lông mày nhẹ buồn của nàng, ôn nhu mở
miệng: "Lan nhi yên tâm đi, ta đã phái người đi tìm tin tức của nàng ấy,
có tin tức gì sẽ lập tức báo cho ngươi."
"Ừ."
Chỉ có thể làm như vậy
thôi, chỉ cần nàng ấy không có chuyện gì là tốt rồi, Phượng Lan Dạ buông lỏng
tâm tình xuống, hôm nay là nàng ngày
thứ hai đám cưới, nàng biết nếu nàng không vui, Diệp cũng sẽ không vui vẻ , cho
nên sắc mặt hòa hoãn một chút, vẽ ra nụ cười nhìn Nam Cung Diệp: " Phái
người đem giải dược phấn ngứa
tới Thụy Vương Phủ đi."
Vừa nghe lời của nàng,
Nam Cung Diệp mới nhớ tới hôm qua Ngũ hoàng huynh cũng trúng ngứa phấn, hắn đã
quên chuyện ở đêm động phòng hoa chúc, hơn nữa Ngũ hoàng huynh cũng cố chịu
đựng mà không có cho người đến Tề vương phù tìm mình, thật đã làm khó cho huynh
ấy.
"Làm khó cho hắn
rồi."
Phấn ngứa kia dính vào
người nhất định vô cùng khó chịu, không ngờ hắn cố gắng nhịn xuống được.
Nam Cung Diệp ôm Phượng
Lan Dạ ngồi ở trong ngực, hai người nhỏ giọng thủ thỉ tâm tình, bên ngoài xe
ngựa tiến thẳng tới hoàng cung.
Hoàng thượng ở thượng thư
phòng gặp hai bọn họ, Nam Cung Diệp kéo tay Phượng Lan Dạ tiến lên thỉnh an.
"Nhi thần tham kiến
phụ hoàng."
Phượng Lan Dạ cũng phụ
họa Nam Cung Diệp nói một câu, đối với Hạo Vân Đế nàng không có bao nhiêu tình
cảm tốt, thấy hắn là nàng sẽ nghĩ đến đám người Thanh Đại cùng Lam Đại đã chết
đi, cho nên lòng liền có chút không tự nhiên.
Tuy nhiên Hạo Vân Đế bây
giờ cùng trước kia đã khác đi nhiều, hắn nhìn qua ôn nhuận hiền hoà nhiều hơn,
rất giống một người phụ thân bình thường, cũng không còn cái bộ dáng uy nghi
cao cao tại thượng của hoàng đế, hắn vung tay lên cho phép bọn họ hai người
ngồi xuống.
"Hãy bình thân, ban
thưởng ngồi."
Nam Cung Diệp cùng Phượng
Lan Dạ hai người đi tới một bên ngồi xuống, con ngươi của Hạo Vân Đế sâu u, thấy
Diệp Nhi đối với vị tân vương phi này che
chở, bản thân cũng thật hâm mộ tình cảm chân thành này. Hắn không muốn giang
sơn, không muốn quyền thế, chỉ muốn cùng người mình yêu đi qua một đời người,
nghe nói hắn còn ở trước mặt văn võ bá quan cùng người trong thiên hạ tuyên bố
từ nay về sau chỉ có một phi, không bao giờ cưới thêm người thứ hai làm vợ,
phần dũng khí này có bao nhiêu người có thể làm được đây?
Hạo Vân Đế ngẩn người
nhìn Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ rồi suy nghĩ sâu xa.
Thượng thư phòng an tĩnh
không tiếng động, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ nhìn nhau, đồng thời nhìn về
Hạo Vân Đế, một thời gian không thấy được vị hoàng đế này, hắn tựa hồ đã già
hơn rất nhiều, mái tóc đen khi xưa đã điểm không ít sợi
bạc, ánh mắt lại càng già nua hỗn độn, hắn giờ phút này nhìn qua chỉ như là một
lão nhân đáng thương.
Nhìn thấy vậy tim Nam
Cung Diệp liền nhộn nhạo. Thực sự, đối với phụ hoàng, bảo hắn không hận, không
oán, không trách là không có khả năng, nhưng khi nhìn thấy phụ hoàng luôn luôn
uy nghi cao cao tại thượng, lúc này lại thành một ông lão đáng thương, tim của
hắn cũng không dễ chịu gì, thấy bộ dạng như vậy của phụ hoàng, lòng hắn cũng
chua xót, không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng cũng không nhịn được mà
kêu một tiếng.
"Phụ hoàng."
Hạo Vân Đế phục hồi lại
tinh thần, một tia sắc bén cùng trầm ổn bao lấy ngũ quan, hắn liền lấy lại khí
thế không giận mà uy.
"Hai người các ngươi
sau này hãy tương thân tương ái, sống cho tốt."
"Dạ, phụ
hoàng."
Giờ phút này Nam Cung
Diệp không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể ứng đối, Phượng Lan Dạ thì
không nói gì, trong lòng đủ mọi loại cảm xúc. Trong lòng nàng biết, mặc dù Nam
Cung Diệp hận Hạo Vân Đế, nhưng huyết mạch tình thân, khiến cho hắn không làm
quyết tuyệt được, hiện tại mình đã trở lại, chỉ e là hắn không thể xuống tay
nào với Hạo Vân Đế được nữa.
Thôi được rồi, một người
tự có vận mệnh của mình, Hạo Vân Đế sẽ tự có nhân quả tuần hoàn hắn nên nhận.
Hạo Vân Đế nhìn lướt qua
tiểu nha đầu bên cạnh Diệp Nhi, chẳng những rất xinh đẹp, hơn nữa hai đầu lông
mày bình tĩnh ưu nhã hào phóng, nhìn ra không phải là một khuê tú tầm thường,
khó trách Diệp Nhi thích nàng.
"Diệp Nhi, trẫm cùng
có việc cùng ngươi thương lượng, để cho Thanh Nhã đi thỉnh an Hoa phi nương
nương đi."
Phượng Lan Dạ lập tức
đứng dậy, khom người lĩnh mệnh: "Nhi thần tuân lệnh."
Một tiếng kêu này là nàng
đã thừa nhận Hạo Vân Đế, nàng không muốn làm cho Nam Cung Diệp phải vướn cừu
hận gì nữa.
Nam Cung Diệp bĩu môi một
cái, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, hắn biết nàng làm như vậy
là vì hắn, nên vươn tay nắm lấy tay nàng. Hai người nhìn nhau tình ý dạt dào,
lây sang cả Hạo Vân Đế, hắn nhướng mày, cảm thấy tâm tình thật tốt, nên hướng
ra phía ngoài phân phó: "Nguyên Phạm, dẫn Tề vương phi đi thỉnh an Hoa phi
nương nương."
"Dạ, hoàng thượng."
Nguyên Phạm chạy vào, mời
Phượng Lan Dạ đi cung của Hoa phi.
Thật ra thì cho dù không
có Nguyên Phạm dẫn đường, nàng cũng biết Hoa Thanh điện ở chỗ nào. Phượng Lan
Dạ đứng dậy, theo Nguyên Phạm tới Hoa Thanh điện.
Trong thượng thư phòng,
Hạo Vân Đế nhìn Nam Cung Diệp, vẻ mặt không tự chủ mà trở nên nghiêm túc, quanh
thân thì càng trang nghiêm, khiến cho không khí trong thượng thư phòng ngưng
trọng, Nam Cung Diệp không khỏi nhướng lông mày.
"Phụ hoàng, đã xảy
ra chuyện gì?"
"Là chuyện Ngũ hoàng
huynh của ngươi?"
Thanh âm trong lời nói
của Hạo Vân Đế mang theo trầm trọng, còn có một chút mưa gió phiêu diêu cùng
bất đắc dĩ, Nam Cung Diệp vừa nghe nói có liên quan tới Ngũ hoàng huynh, liền
rất chú ý.
"Ngũ hoàng huynh đã
xảy ra chuyện gì?"
"Diệp Nhi, phụ hoàng
chỉ có thể nói với ngươi, ngươi cũng biết, phụ hoàng vẫn muốn để cho Ngũ hoàng
huynh thừa kế ngôi vị hoàng đế, Ngũ hoàng huynh của ngươi rất công bằng, chính
trực, nếu như hắn kế vị, những người còn lại sẽ không có việc gì."
Nam Cung Diệp biết phụ
hoàng nói không sai, nói một cách khách quan trong số mấy hoàng huynh, thì Ngũ
hoàng huynh là một người công bằng chính trực nhất, đối với người trong hoàng
thất cũng rất có tâm, khác với những người khác chỉ biết lục đục gây chuyện với
nhau.
"Phụ hoàng, đã xảy ra
chuyện gì?"
Trong lòng Nam Cung Diệp
chợt hiểu , đêm hôm đó Ngũ hoàng huynh không phải nói là muốn để cho Lục hoàng
huynh kế vị sao? Còn nói sẽ nói lại với phụ hoàng, chẳng lẽ hắn đã nói ra
chuyện này với phụ hoàng, từ trước cho tới nay phụ hoàng vẫn luôn muốn hắn đăng
vị, cho nên giờ phút này nghe như vậy thực sự bị đả kích.
"Duệ Nhi nói không
muốn kế vị, hắn muốn quay về Bắc cảnh, không muỗn làm thái tử."
Hạo Vân Đế mất khí lực
rất lớn mới đem những lời này nói xong, cả người hắn tựa hồ như tan rã rồi, Duệ
Nhi vậy mà lại cự tuyệt ngôi vị hoàng đế, tại sao người con này của hắn lại
không giống với mọi người. Người khác thì dù là cướp đoạt cũng muốn kế vị, mà
hài tử của hắn, lại đẩy ngôi vị ra bên ngoài, người nên làm thì không muốn làm,
người không nên làm thì tranh đoạt đến chảy máu.
Đối với chuyện Duệ Nhi
tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, mình đã suy sâu nghĩ kỹ mới quyết định, không phải
bởi vì hắn là hài tử của Tương Tình mà để
cho hắn kế vị, mà vì hắn vừa có mưu lược của một hoàng đế, vừa có thêm một phần
nhân từ. Thân là hoàng đế mình chẳng những muốn bảo vệ nhi tử, cũng muốn bảo vệ
giang sơn, Duệ Nhi là một hoàng tử duy nhất để cho người khác tin phục, trừ Tấn
vương cùng Sở Vương ra, những người khác rất tin phục hắn, cho nên nếu hắn đăng
vị, hoàng thất sẽ an định nhiều lắm.
Thế nhưng lúc này hắn lại
khước từ, quả thật Hạo Vân Đế nghĩ không ra lý do vì sao Duệ Nhi lại cự tuyệt.
Hạo Vân Đế vừa nói xong,
Nam Cung Diệp liền nhướng lông mày, chậm rãi mở
miệng: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Ngũ hoàng huynh đang che giấu chuyện
gì đó?"
Hạo Vân Đế gật đầu, hắn
biết Duệ Nhi có vẻ như đang che giấu chuyện gì, cho nên hắn mới cùng Diệp Nhi
nói chuyện.
"Ngươi có thể giúp
phụ hoàng một chuyện được không?"
Hạo Vân Đế nhìn Nam Cung
Diệp, trong mắt có chút chờ mong, nói ra thì thật là chuyện cười, hắn trước giờ
luôn tìm cách hãm hại Diệp Nhi, nhưng cuối cùng trong số những người ở trước
mặt, người hắn có thể tin tưởng lại chỉ có Diệp Nhi, thật rất kỳ quái, Hạo Vân
Đế cười lên, tiếng cười này cất dấu một tia đau thương cùng thê lương.
"Người nói đi?"
Nam Cung Diệp không cự
tuyệt, thật ra hắn cũng muốn làm rõ Ngũ hoàng huynh đến tột cùng đã che dấu
chuyện gì, khiến cho hắn không chịu tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, nhất định là có
nguyên nhân , sẽ không vô duyên vô cớ mà đi cự tuyệt ngôi vị hoàng đế này.
"Giúp phụ hoàng tra
một chút, Ngũ hoàng huynh của ngươi che giấu chuyện gì, bất kể tìm ra chuyện gì
cũng không được gạt trẫm."
Trong lòng Hạo Vân Đế cảm
thấy trầm trọng, hắn cảm giác thấy đây không phải là chuyện tốt, nếu như nói
hắn từng tạo ra cái nghiệt gì, vậy hãy để một mình hắn nhận quả báo, ngàn vạn
lần không nên liên lụy con hắn.
"Được, nhi thần sẽ
tra."
Hai ngày trước hắn đã có
ý định này rồi, chỉ là bởi vì sắp tới đám cưới, cho nên không rảnh đi tìm
hiểu, bây giờ nếu phụ hoàng cũng nhắc tới rồi, hắn nhất định phải tra một
chút, đến tột cùng Ngũ hoàng huynh che dấu điều gì, khiến cho huynh ấy không
chịu tiếp nhận ngôi vị hoàng đế.
Hạo Vân Đế nhìn về Nam
Cung Diệp, trong lòng dấy lên cảm động, bề ngoài Diệp Nhi mặc dù rất lãnh khốc
thật ra thì tâm địa cũng không xấu, nghĩ đến mình từng làm những chuyện như vậy
với hắn, thì sự hối hận sâu sắc liền dâng lên trong lòng, hắn đau đớn mở miệng:
"Diệp Nhi, ngươi có thể tha thứ cho phụ hoàng không? Chuyện phụ hoàng đã
làm với mẫu phi, phụ hoàng sẽ tới cửu tuyền tạ tội với mẫu phi của ngươi.”
Nam Cung Diệp không nghĩ
tới phụ hoàng lại đột nhiên chuyển đề tài, nên có chút ngu ngơ, nhìn dung nhan
già nua trước mặt, cùng ánh mắt ươn ướt, tâm dường như thoáng xúc động khiến
cho hắn không biết nên nói cái gì cho phải, nghe được hoàng thượng nhắc tới
chuyện của mẫu phi, tim của hắn liền rất đau, một cô gái băng thanh ngọc khiết
như vậy, mẫu phi của hắn vốn không nên thuộc về hoàng cung, nàng nên được một
nam tử che chở ở lòng bàn tay, chỉ mong kiếp sau nàng sẽ gặp được một người
thật lòng đối đãi với mình, về phần phụ hoàng, Nam Cung Diệp nhất thời không
biết mở miệng như thế nào, nếu hắn nói rằng tha thứ cho Hạo Vân Đế, hắn thật
đúng là không làm được, nên liền đứng thẳng nhìn Hạo Vân Đế.
"Phụ hoàng, nhi thần
xin phép đi Hoa Thanh cung tìm Lan nhi."
Hạo Vân Đế trong lòng hết
sức khổ sở, liền phất phất tay hữu khí vô lực mở
miệng: "Đi đi, đi đi."
Nam Cung Diệp đứng dậy đi
tới trước cửa thượng thư phòng, hắn quay đầu nhìn phụ hoàng đang dựa vào bàn,
tóc của hắn càng ngày càng nhiều sợi bạc, cả người lại càng ngày càng già đi,
trong thoáng chốc liền thốt ra: "Phụ hoàng, chuyện đã qua đừng suy nghĩ
nữa."
Nói xong hắn bước nhanh
tiêu sái đi ra ngoài, Hạo Vân Đế nghe Nam Cung Diệp nói..., đầu tiên là ngu ngơ
sau đó con ngươi hiện lên giọt nước mắt vui sướng.
Vậy là Diệp nhi tha thứ
cho hắn sao? Cái người kia như vậy chắc chắn không thể nào hoàn toàn tha thứ
cho hắn, nhưng nói với ý tứ như vậy, hắn hiểu, Diệp nhi bảo hắn không nên nghĩ
tới chuyện đã qua, đúng vậy a, không nên nghĩ mãi về chuyện đã qua. Trên gương
mặt già nua của Hạo Vân Đế, trong nháy mắt nổi lên ánh sáng rực rỡ hiếm thấy,
khóe môi liền vẽ ra nụ cười, bên trong thượng thư phòng như len lỏi
chút hơi thở ấm áp.
Hoa Thanh điện, vang lên
tiếng cười nói.
Phượng Lan Dạ đang phụng
bồi Hoa phi nương nương nói chuyện, bên cạnh nàng chính là Văn Tường công chúa.
Hoa phi nhìn nữ nhi cùng
vị Thất hoàng phi này lại phá lệ chung sống được khá tốt,
nên trên gương mặt cao quý, càng nở nụ cười tươi.
Không nghĩ tới nữ nhi
luôn luôn tâm cao khí ngạo, thế nhưng lại cùng Tô nhị tiểu thư hợp ý, xem ra
người với người duyên phận đã sớm ấn định rồi, có người chung sống cả đời nhưng
nhìn thấy nhau là chán ghét, có người chỉ một cái nhìn là có thể trở thành bạn
tốt.
Văn tường lôi kéo Phượng
Lan Dạ, hỏi thăm chuyện tối ngày hôm qua.
"Nghe nói mấy người
của Tứ hoàng huynh đi náo động phòng, như thế nào, như thế nào rồi? Ngươi có
trừng phạt bọn họ hay không?"
Ánh mắt nàng nhìn có chút
hả hê. Phượng Lan Dạ hé mắt nhìn nàng, nhưng không có trả lời, cuối cùng vẫn là
Hoa phi nương nương không nhịn được trách cứ nữ nhi: "Văn Tường, ngươi nói
cái gì vậy?"
Văn Tường chu miệng nhìn
Hoa phi: "Thất hoàng tẩu nên hảo hảo trừng phạt bọn họ, tuy nói có tập tục
náo động phòng, nhưng mà trong hoàng thất có mấy người náo chứ, rõ ràng là
muốn làm khó Thất hoàng tẩu, cho nên cần phải trừng trị bọn họ."
"Ngươi a, sớm muộn
gì cũng ăn thiệt thòi từ miệng mà ra."
Hoa phi đứng lên, nhìn
hai tiểu nha đầu đang vui vẻ trò chuyện, nàng cũng không cần khách khí chào hỏi
Phượng Lan Dạ.
"Văn Tường, cứ trò
chuyện cùng Thất hoàng tẩu của ngươi nhưng cũng đừng quên đến các cung khác một
chút, đừng gây rắc rối, tránh cho người khác nói Nhã nhi không hiểu
chuyện."
Hoa phi là vì Phượng Lan
Dạ mà suy nghĩ, không muốn làm cho nàng chịu miệng lưỡi thế gian. Trong cung
chuyện thị phi vốn rất nhiều, hoàng thất xưa nay vốn đã vậy.
Văn Tường lập tức gật
đầu, nàng cao hứng lôi kéo Phượng Lan Dạ:
"Đi, chúng ta trước tiên đi cung điện của Nguyệt phi nương nương, sau đó
lại đi cung điện Mộc Miên nương nương thỉnh an là được."
Trong cung hiện tại các
vị hậu phi cũng không nhiều, cho nên không có quá nhiều phiền toái, Phượng Lan
Dạ gật đầu, liền theo Văn tường đứng lên, cùng Hoa phi cáo biệt, để đi ra
ngoài.
Trên đại điện, Hoa phi
nhìn hai người đi ra, không khỏi thở dài, nhìn cô nương nhà người ta, toàn thân
khí phái, mặc dù không phải là công chúa, nhưng lại uy nghi hào phóng sánh bằng
công chúa, hơn nữa còn cực kỳ ưu nhã, nhìn lại dáng vẻ của nữ nhi, nếu không
phải là tâm cao khí ngạo, thì chính là ồn ào náo động, thật không biết tương
lai sẽ gả cho người như thế nào.
Hoa phi biết Văn Tường
thích Tây Môn Vân tướng quân, nàng đã từng cầu hoàng thượng đem nàng ấy ban cho
Tây Môn Vân, tuy nhiên Tây Môn Vân từng được hoàng thượng ban một đạo khẩu
dụ, hôn nhân của hắn được do hắn tự làm chủ, có nghĩa là trừ phi hắn muốn thành
thân với Văn Tường, nếu không hoàng thất không thể ép hắn cưới.
Nghĩ tới đây, Hoa phi
liền có chút buồn, người ta có con gái lớn bằng Văn Tường đều đã lập gia đình,
nhưng Văn Tường? Người làm mẹ như nàng sao có thể không lo, đáng tiếc nữ nhi
một chút tự giác cũng không có.
Văn Tường nào đâu biết
rằng Hoa phi thập phần lo lắng, chỉ để ý dẫn Phượng Lan Dạ đi các cung thỉnh
an, đầu tiên là thỉnh an Nguyệt phi nương nương.
Khi hai người đi tới Mai
Linh điện, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm vừa đi ra, mấy người họ liền chạm mặt.
Bát hoàng tử Nam Cung Sâm
đối với Phượng Lan Dạ dường như
có chút bất mãn, Phượng Lan Dạ biết, cho nên nàng vốn định tránh ra, không ngờ
Bát hoàng tử lại đi thẳng tới trước mặt hành lễ.
"Tham kiến Thất
hoàng tẩu."
"Ừ, Bát hoàng đệ hữu
lễ."
Phượng Lan Dạ không biểu
cảm gì mở miệng, chỉ thấy trên mặt Nam Cung Sâm ửng hồng, tay muốn nâng lên lại
hạ xuống, không khỏi nghẹn cười nhìn hắn. Nam Cung Sâm dựng lông mày nhìn về
Phượng Lan Dạ, một lúc lâu cũng không nói một câu nào, nhưng cứ đứng ỳ ra đấy
chặn đường đi của các nàng, cử chỉ này có chút không hợp lễ, Văn Tường liền kêu
một tiếng: "Bát hoàng huynh, chúng ta muốn đi Nguyệt Điệu điện thỉnh
an."
Nhưng không ngờ Bát hoàng
tử Nam Cung Sâm lại toát ra một câu nói: "Ngươi cho rằng hắn thật sẽ cưng
chiều ngươi cả đời sao? Ta nhớ trước đây hắn cũng rất cưng chiều Lan Dạ, nhưng
thế thì sao? Hắn cuối cùng cũng cưới ngươi rồi đấy thôi."
Phượng Lan Dạ kinh ngạc,
nàng không ngờ Bát hoàng tử Nam Cung Sâm đối với mình lại có tình nghĩa như
thế, thái độ của hắn như vậy là thấy bất công thay mình, trong lúc nhất thời
nàng không biết nói cái gì cho phải, đáy lòng cũng có chút biến đổi, Bát hoàng
tử này là một người nặng tình, nếu như tương lai gặp được một người yêu sâu
đậm, nhất định sẽ tình chàng ý thiếp sâu sắc.
Tuy nhiên, bây giờ hắn
đối với mình như thế có vẻ như rất không thích, Phượng Lan Dạ không muốn cùng
hắn dây dưa, sắc mặt trầm lãnh xuống
"Bát hoàng đệ nói gì
vậy?"
Nói xong liền lướt qua
hắn, đi tiếp. Phía sau Văn Tường cũng có chút tức giận, trợn mắt nhìn Bát hoàng
huynh một cái, hắn bị gì không biết nữa, người ta đang tân hôn, ngươi nói những
chuyện này làm gì?
Đinh Đương cùng Vạn Tinh
đều trợn mắt nhìn Bát hoàng tử một cái, rồi theo sát chủ tử bước tiếp.
Văn Tường sợ Phượng Lan
Dạ tức giận, khuyên bảo: "Thất hoàng tẩu, ngươi đừng để ý đến hắn, hắn lại
trúng gió rồi, bởi vì mẫu phi của hắn bị phụ hoàng đánh vào lãnh cung, cho nên
tinh thần của hắn không tốt lắm."
Văn Tường vốn là nói rất
nhỏ, không ngờ Nam Cung Sâm lại thính
tai, tức giận kêu lên.
"Văn Tường, ngươi
nói linh tinh cái gì đấy? Ngươi đứng lại đó cho ta."
Văn Tường không thèm để ý
tới hắn, đoàn người nhanh chóng đi thẳng tới Nguyệt Điệu điện.
Nhưng không ngờ ở Nguyệt
Điệu điện lại gặp Sở Vương phi Tô Nghênh Hạ. Tô Nghênh Hạ đợi Phượng Lan Dạ,
Văn Tường hành lễ với Nguyệt phi xong liền lôi Phượng Lan Dạ ngồi xuống bên
cạnh, trên mặt cười nhẹ nhàng, gương mặt vốn đã xinh đẹp, bởi vì nụ cười nhu
hòa lại càng chói mắt, kết hợp với cẩm y hoa phục thượng hạng, quả nhiên là một
mỹ nhân, Văn Tường cùng Phượng Lan Dạ đứng chung một chỗ, tựa như hai đóa khoe
sắc.
Nguyệt phi ngồi ở ghế
trên, mím môi cười.
"Quả nhiên là ta đã
già rồi, nhìn mấy cô nương này xem, thật khiến cho người ta muốn ngắm mãi không
thôi?"
Nàng vừa nói xong trong
lòng cũng thật sự có chút ít buồn phiền, thời gian qua mau, bất tri bất giác
nàng đã già đi lúc nào không hay, thật là hồng nhan giai lão a, trong cung thứ
không thiếu nhất chính là mỹ nhân, cho nên nữ nhân xinh đẹp ở trong cung chỉ có
thể là một vật trang trí, nếu muốn ở trong cung sinh tồn, nhất định phải có một
chút khả năng, đáng tiếc nàng hiểu được điều này thì đã chậm.
Tô Nghênh Hạ nghe Nguyệt
phi nói, nên nhẹ nhàng tiếp lời: "Mẫu phi đâu có già, so với bọn trẻ không
hiểu chuyện như chúng ta, lại càng có phong phạm thành thục hơn nhiều lắm, Thất
đệ muội ngươi nói xem có phải không?"
Phượng Lan Dạ gật đầu phụ
họa.
"Đúng vậy a, Nguyệt
phi nương nương nhìn qua rất đẹp, không phải người bình thường có thể so sánh
với người được."
Lời khen ai mà không
thích nghe, nhất là có nữ nhân quyền thế, khuôn mặt Nguyệt phi cười tươi giống
như đóa hoa nhỏ.
Một bên Văn Tường lạnh
mắt liếc Tô Nghênh Hạ, đã cảm thấy ghét ở trong lòng, nữ nhân này có thói quen
vuốt mông ngựa, trước giờ nàng đã luôn chán ghét nàng ta rồi, lần này trở lại
tật cũ vẫn không đổi, mà càng ngày càng nặng hơn, sau đó nàng nhìn lại Nguyệt
phi nương nương, vẫn còn tin là mình chưa già sao, nhưng rồi nàng cũng không
nói gì.Tô Nghênh Hạ nhìn qua Nguyệt phi, rồi quay đầu nhìn về Phượng Lan Dạ,
cười mở miệng.
"Hai ngày sau, ta
đang muốn mời mọi người đến phủ gặp mặt, đến lúc đó Thất đệ muội nhất định phải
cho hoàng tẩu mặt mũi nha."
"Nếu hoàng tẩu mời,
sao có thể không đi."
Phượng Lan Dạ gật đầu,
coi như là đáp ứng, Nguyệt phi hài lòng gật đầu: "Các ngươi không bận gì
thì nên gặp gỡ nhiều một chút, đừng xa lạ quá."
Trên mặt Phượng Lan Dạ nở
nụ cười ngây thơ thuần mỹ, thật giống như không hiểu thế sự, thật ra thì trong
lòng nàng biết rõ, hai nữ nhân này không phải là muốn tạo quan hệ sao? Các nàng
đâu biết thân phận thật sự của mình, giờ phút này lại muốn mượn hơi Tề vương
phủ.
Tuy nhiên nàng là sẽ
không dại gì nói toạc ra, cứ giả ngu như vậy cũng không tồi. "Dạ vâng,
Nguyệt phi nương nương nói rất đúng, chúng ta là hẳn là nên qua lại nhiều,
không nên để xa lạ thế."
Tô Nghênh Hạ nghe Phượng
Lan Dạ nói, trong mắt như hiện lên ánh sáng rực rỡ, liếc mắt nhìn về phía
Nguyệt phi nương nương, hai người đều thật cao hứng, mà không biết sự thay đổi
nho nhỏ này đều không lọt khỏi mắt Phượng Lan Dạ, chẳng những nàng nhìn thấy,
ngay cả Văn tường cũng thấy được, nên đáy lòng tràn đầy khinh thường, lập tức
đứng lên.
"Thất hoàng tẩu,
cũng đến lúc đi Tư Tương điện rồi, còn cần thỉnh an Mộc Miên nương nương nữa
đấy."
"Ừ."
Phượng Lan Dạ nhìn hai
người này một hát một đệm thật mất hết cả khẩu vị liền phối hợp với Văn Tường,
đứng lên cáo lui. Nguyệt phi cười gật đầu, cũng phân phó Tô Nghênh Hạ.
"Ngươi từ lúc trở
lại cũng chưa có đi Tư Tương điện đâu, vừa khéo ngươi cùng Thất đệ muội cùng đi
Tư Tương điện thỉnh an Mộc Miên nương nương đi."
"Dạ, mẫu phi."
Tô Nghênh Hạ cười mở
miệng đứng dậy, cùng Phượng Lan Dạ, Văn tường, đi Tư Tương điện thỉnh an.
Mộc Miên ở trong cung vẫn
rất được long sủng, mặc dù không biết thực hư bên trong như thế nào, nhưng
ngoài mặt là như vậy, hoàng đế rất cưng chiều nàng.
Một đoàn người vừa đi vừa
nói chuyện, khi tới Tư Tương điện, rất nhanh đã có thái giám bẩm báo cho Mộc
Miên nương nương, mấy người theo sau thái giám đi vào.
Trên đại điện, Mộc Miên
một thân rực rỡ, lười biếng nằm ở trên giường êm, quần áo thiêu thùa sắc sỡ,
thật giống như một con chim phượng, ung ủng quý phái và quyến rũ động lòng
người.
Ba người cung kính hành
lễ: "Tham kiến Mộc Miên nương nương."
"Đứng lên đi."
Mộc Miên vung tay lên,
tuy nói trong lòng chán ghét Tô Thanh Nhã, nhưng cũng không thể để những nữ
nhân này nhìn ra, như vậy chẳng phải bản thân mình không cư xử đúng mực sao?
Nàng chán ghét vì vốn có con cờ Lục Giai rất tốt, các nàng sẽ rất nhanh lấy lại
được Vân Phượng, nhưng không ngờ, cuối cùng Lục giai không hiểu rõ nguyên do mà
chết đi, rồi cả Hoa Ngạc cũng đã chết, liên tiếp liền chết hai người làm cho
nàng đối với tương lai cảm thấy rất xa
vời , Vân Phượng quốc thật có thể lấy lại sao?
Vẻ mặt Mộc Miên như đang
suy nghĩ, tầm mắt tự nhiên rơi xuống trên người Tề vương phi.
Tiểu nha đầu này lớn lên
rất đẹp, hơn nữa thần thái bướng bỉnh, mơ hồ lộ ra một cỗ ngạo khí từ trong
xương, giống như một con ngựa hoang kiêu ngạo không khuất phục, giờ phút này
thần thái cùng dáng vẻ lại có chút giống Cửu nhi, Mộc Miên kinh hãi, chẳng lẽ
Tề vương cưới nàng vì còn yêu Cửu nhi sao?
Nghĩ tới đây Mộc Miên
trong lòng khó chịu, tuy Cửu nhi đã chết, nhưng lại có một tuyệt sắc nam nhân
như thế yêu muội muội của nàng, nàng chẳng những không thấy cảm động, ngược lại
còn vô cùng ghen tỵ, tại sao nàng ta có thể nhận được tình yêu của một nam nhân
như thế, mà nàng lại không có gì cả? Con ngươi bỗng nổi lên tơ máu, trong lòng
trừ chua xót ra còn có không cam lòng.
Nàng rất thích Ngũ hoàng
tử Thụy Vương , nhưng ai ngờ nam nhân kia căn bản là gỗ mục khắc không nên
hình, thật ra thì nàng không muốn đối phó hắn? Cũng không muốn hắn cưới nàng,
và nàng sẽ không ở lại Thiên Vận hoàng triều, chỉ muốn hợp tác với hắn thôi, ai
ngờ nam nhân kia rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Mộc Miên cười
lạnh một tiếng, mâu quang một lần nữa rơi vào ba người phía dưới.
"Cùng ngồi xuống
đi."
"Tạ ơn nương
nương" ba người theo lời ngồi xuống, Tô Nghênh Hạ có thói quen vuốt mông ngựa,vừa ngồi
xuống hạ liền tươi cười mở miệng.
"Nương nương phong
hoa tuyệt đại, không người nào có thể sánh kịp, khó trách luôn được phụ hoàng
sủng ái?"
Phượng Lan Dạ cùng Văn
Tường liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó đồng thời nhìn về phía Mộc Miên, trước
mặt Mộc Miên dường như không có chút nào vui sướng, thậm chí còn mang sắc mặt
phiền não, tại sao vậy chứ? Tô Nghênh Hạ vỗ mông ngựa lần này rõ ràng vỗ nhầm
vào đùi ngựa rồi, ngươi nghĩ xem, hoàng đế cũng lớn tuổi rồi, cho dù sủng ái
thì thế nào? Cũng không phải là chuyện gì đáng được tự hào, Mộc Miên vẫn buồn
rầu vì chuyện này, vậy mà hết lần này tới lần khác Tô Nghênh Hạ lại nói ra,
không phải là tự tìm xui xẻo sao?
Mộc Miên cười lạnh một
tiếng, nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, con ngươi liền nhiều thêm mấy phần sắc bén.
"Sở Vương phi quả
nhiên là miệng mồm tinh xảo, lời này là mẫu phi của ngươi dạy sao?"
Tô Nghênh Hạ sửng sốt,
không nghĩ tới Mộc Miên lại làm khó mình, trên mặt có chút khó xử, sau đó nhìn
sang hai người bên cạnh, ai cũng không ra mặt giúp nàng, hoàn toàn là vẻ mặt
xem kịch vui, liền không khỏi tức giận.
Không phải chỉ là một tần
phi nho nhỏ thôi sao? Còn có thể lên mặt như vậy, đợi đến lúc Sở Vương nhà nàng
đăng cơ thành hoàng đế, nàng sẽ đem nữ nhân này nhốt vào trong lãnh cung, làm
cho cô ta muốn sống không được muốn chết không xong.
Tô Nghênh Hạ thầm oán một
phen, nhưng trên mặt cũng không dám khinh thường, lập tức đứng lên: "Nương
nương bớt giận, Nghênh Hạ đã nhiều lời rồi."
Sắc mặt Mộc Miên cũng
không có hòa hoãn, nhưng cũng biết thân phận Sở Vương phi quý
giá, cho nên cũng không quá làm khó Tô Nghênh Hạ, phất phất tay: "Được
rồi, đều lui xuống đi, Bổn cung mệt rồi."
"Dạ, nương
nương."
Ba người lui ra ngoài, ở
trước cửa điện, mọi người đang chuẩn bị rời đi, thì thái giám Tư Tương điện chạy
vội tới, ngăn Phượng Lan Dạ lại, cung kính mở
miệng: "Tề vương phi xin dừng bước, nương nương muốn cùng Tề vương phi nói
hai câu."
Phượng Lan Dạ nhíu mày,
nàng không cho là Mộc Miên có gì muốn nói cùng nàng, không biết nàng ta có chủ
ý gì, đang suy nghĩ thì Tô Nghênh Hạ khó chịu nói.
"Không ngờ Thất đệ
muội cũng lọt vào mắt Mộc Miên nương nương, thật là dùng mắt để đối đãi người
mà."
Nói xong liền tức giận
xoay người dẫn người rời đi, Phượng Lan Dạ và Văn Tường nhìn nhau, Văn tường
không nhịn được hỏi: "Nàng muốn gặp ngươi làm gì?"
Phượng Lan Dạ lắc đầu,
nàng cũng không biết, chỉ có đi thì mới biết được.
Nàng ta là nương nương
chủ tử trong cung, muốn gặp nàng, nàng không thể không đi, chỉ đành xoay người
dẫn nha đầu theo sau thái giám kia đi vào, Văn Tường đứng ở cách đó không xa
hô.
"Ta sợ ngươi sẽ lạc
đường nên đứng đây chờ ngươi một lát, đi nhanh một chút."
Văn Tường thứ nhất sợ
Phượng Lan Dạ lạc đường, thứ hai là sợ nữ nhân kia bày ra trò gì, Mộc Miên kia
muốn gặp Thất hoàng tẩu làm gì? Rốt cuộc có chuyện gì mà muốn tránh không để
cho các nàng biết. Phượng Lan Dạ cũng không quản Văn tường nghĩ gì, liền đi
theo người vào đại điện.
Trong đại điện, Mộc Miên
vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ đi vào, liền phất tay ý bảo người trong điện lui ra
ngoài, Đinh Đương cùng Vạn Tinh cũng lui ra, nhưng có chút không yên lòng nên
liếc chủ tử một cái, thấy Phượng Lan Dạ gật đầu, hai tiểu nha đầu mới lui ra
ngoài.
Mộc Miên đi tới cạnh
Phượng Lan Dạ, một đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn
nàng, không bao lâu trong mắt bỗng nhiên hiện lên nước mắt.
"Ngươi thật rất
giống một người."
Phượng Lan Dạ có phần lo
lắng, hi vọng nàng ta không nhìn ra manh mối gì, nàng cẩn thận liếc Mộc Miên,
chỉ thấy nàng ấy dùng khăn lụa lau nước mắt, còn vươn tay ra lôi kéo tay nàng:
"Sau này chúng ta nên thân cận hơn chút, ngươi cùng muội muội của ta có
chút giống, bổn cung nhớ muội muội nên mới gọi ngươi vào đây."
Nhìn nàng làm bộ làm
tịch, Phượng Lan Dạ thiếu chút nữa chịu
đựng không nỗi nữa, từ lúc mình đến thế giới này đến giờ, sao chưa bao giờ thấy
nàng ta nhiệt tình như vậy, bây giờ bỗng nhiên nhiệt tình, thật ra thì mục đích
của nàng ta chẳng qua là muốn lôi kéo tình cảm cùng Phượng Lan Dạ thôi.
"Đa tạ nương nương
nâng đỡ, đó là phúc phận của Thanh Nhã."
Trong hoàn cảnh này chỉ
nên nói thế, huống chi thân phận nàng hiện tại là Tô Thanh Nhã, thân phận như
vậy giúp nàng xem rõ ràng hơn một chút, sắc mặt của những người này, thật sự
thể hiện quá rõ ràng đi.
Phượng Lan Dạ nhớ tới Lục
Giai, người sau lưng Lục Giai thực ra là ai, nếu như Mộc Miên biết đến, chẳng
lẽ là Tấn vương, như vậy Tấn vương thật sự không bị bệnh, nhưng hắn làm thế nào
để cho mình không bị bệnh mà vẫn không để cho người ta phát hiện.
Hai người mỗi người có
một suy nghĩ riêng, bất quá Mộc Miên vẫn chưa quên thân phận chủ nhân của mình,
liền lôi kéo tay Phượng Lan Dạ.
"Cha mẹ ngươi vẫn
khỏe mạnh chứ."
Phượng Lan Dạ gật đầu,
không biết bỗng dưng Mộc Miên nói đến cha mẹ nàng làm cái gì, cha nàng là Tô
Diễn, giữ chức Binh Bộ Thị Lang, tuy là nhị phẩm quan viên, nhưng cũng có
chút thực quyền, trong triều sợ là có người muốn mượn hơi hắn, chỉ sơ sẩy một
chút cũng có thể bị phiền toái, xem ra nàng phải nhắc nhở hắn một tiếng mới
được.
"Làm phiền nương
nương quan tâm."
Phượng Lan Dạ không thích
nói nhiều, Mộc Miên lôi kéo tay nàng, nhìn nàng thủy nộn giống như một đóa hoa
nhỏ, quanh thân mị lực phát ra rất chói mắt, trong lòng vừa kia ghen tỵ vừa ảo
não dâng lên, nhưng vẫn cố đè nén, cười như cũ mở miệng: "Nha đầu này sao
lại nói ít như vậy? Sau này có chuyện không hài lòng cứ tới Tư Tương điện tìm
ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi."
"Dạ, đa tạ nương
nương."
Phượng Lan Dạ mở miệng
hành lễ, Mộc Miên lại thương tâm than thở: "Muội muội của ta đã chết, cho
nên ngay cả người thân cận ta cũng không có, liền coi ngươi như muội muội của
ta."
Nàng nói xong đứng lên,
nhàn nhạt mở miệng: "Tốt lắm, ngươi trước hết quay lại chỗ Hoa phi nương
nương đi, có chuyện gì cứ tới tìm ta."
"Dạ, nương
nương."
Phượng Lan Dạ lui ra
ngoài. Trên đại điện, Mộc Miên híp mắt ngó chừng bóng người đi ra, có chút khó
hiểu, nàng sở dĩ gọi nha đầu này đi vào, còn nhắc tới muội muội của nàng, nói
xem nàng ấy như muội muội mà đối đãi, chính vì muốn lợi dụng nàng ấy một chút,
xem có thể thăm dò vài chuyện gì từ trên người nàng ta hay không, ai ngờ nha
đầu này chính là đầu gỗ, không có hiểu ý của nàng, từ đầu tới cuối chỉ được cái
dung mạo đẹp mắt.
Mộc Miên oán hận nghĩ mà
không biết rằng Phượng Lan Dạ từ đầu luôn luôn để ý, chẳng lẽ nàng không biết
nữ nhân này là có dụng ý khác, muốn lợi dụng nàng sao?
Cho nên không hiểu là tốt
nhất, bây giờ nàng là Tô nhị tiểu thư, nữ nhân này có thể làm gì, cuộc chơi của
nàng cùng nàng ta giờ mới chính thức bắt đầu, hiện tại đã đổi lại là nàng ở
trong bóng tối rồi? Khóe môi vẽ ra ý cười, đi ra khỏi Tư Tương điện, trước cửa
Đinh Đương tiến lên đón nàng, đánh giá trên dưới một cái, thấy nàng hoàn hảo vô
khuyết, mới yên tâm giúp nàng đi ra ngoài.
Văn Tường quả nhiên vẫn ở
chỗ này chờ các nàng, vừa nhìn thấy nàng tới đây, liền tiến lên đón, cười nói
tự nhiên mở miệng.
"Hoàng tẩu, có
chuyện gì vậy?"
Nàng không nghĩ ra được,
nữ nhân kia có chuyện gì muốn gặp Thất hoàng tẩu một mình, đừng nói là muốn
mượn thế của nàng ấy nha.
Văn Tường vừa nghĩ một
cái liền nghĩ đến điều này rồi, Phượng Lan Dạ cũng không giấu diếm nàng:
"Nàng nói ta cùng muội muội của nàng rất giống, cho nên bảo ta sau này có
chuyện gì thì cứ việc đi tìm nàng hỗ trợ."
"Giống như muội muội
nàng, nàng thật biết thêu dệt chuyện, ta còn không biết nàng từ nơi nào mọc ra,
giờ lại còn có muội muội."
Văn Tường cùng Phượng Lan
Dạ đi phía trước, một đoàn người hướng Hoa Thanh điện đi tới.
Phượng Lan Dạ gật đầu làm
bộ cái gì cũng đều không hiểu, Văn Tường vẫn không quên quan tâm dặn dò nàng.
"Ngươi đừng để người
đàn bà kia đạt được mục đích, chỉ sợ nàng ta cũng không có tốt đẹp gì."
"Ta biết rồi."
Hoa Thanh điện, Tề vương
vừa tới liền thấy Phượng Lan Dạ từ ngoài cửa điện đi đến, trên mặt liền hiện
lên nụ cười thanh nhuận, bộ dạng Tề vương như vậy quả thật rất hiếm thấy, bình
thường hắn một thân lãnh mặc, băng hàn, làm cho người ta không thể tới gần,
nhưng lúc đối mặt với tân vương phi thì một động tác, một cái ánh mắt, đều như
gió xuân tháng ba say lòng người.
Hoa phi nhìn hắn như vậy,
đáy lòng kiên định rất nhiều, nàng biết Thất hoàng tử cùng hoàng thượng có khúc
mắc, hiện tại hắn ôn nhã như thế, khúc mắc được giải trừ là chuyện sớm hay muộn
thôi.
Văn Tường cùng Phượng Lan
Dạ đi thẳng đến trước mặt Nam Cung Diệp.
"Thất hoàng huynh
trở nên thay đổi rồi"
"Sao?"
Nam Cung Diệp nhướng đôi
lông mày hẹp dài, sự lạnh lẽo khiến người run sợ liền nhuộm đầy đáy mắt, sát
khí bao phủ quanh thân, Văn Tường lập tức nhảy ra xa hơn ba thước: "Nhìn
kìa, Thất hoàng huynh thật thiên vị, đối với Thất hoàng tẩu ôn nhu như vậy,
nhưng đối với chúng ta thì lạnh lùng quá."
Phượng Lan Dạ cười nhích
tới gần Nam Cung Diệp, vươn tay cầm lấy bàn tay to của Nam Cung Diệp, nhàn nhạt
khiêu khích mở miệng.
"Hâm mộ sao? Hâm mộ
thì ngươi cũng đi tìm một người thương ngươi đi."
Văn Tường vừa nhìn, giận
đến oa oa kêu to, hướng phía Hoa phi kêu lên: "Mẫu phi, ngươi nhìn kìa
Thất hoàng tẩu khi dễ ta."
Hoa phi mím môi cười, nhẹ
vén lại lọn tóc mai rơi xuống tóc, thanh tao lịch sự tiếp lời: "Thất hoàng
tẩu ngươi nói không sai, ngươi cũng nên tìm một người thương ngươi đi."
Văn Tường vừa nghe Hoa
phi nói liền nhớ đến Tây Môn Vân đầu gỗ kia, ngồi vào một bên, rầu rĩ mở miệng:
"Ta cũng muốn vậy, đáng tiếc người ta không hiểu chuyện phong tình."
Trong điện mấy
người họ đều biết tâm tư của nàng, nàng thích Tây Môn Vân , không chỉ bọn họ
biết, chỉ sợ cả Thiên Vận hoàng triều cũng có rất nhiều người đều biết chuyện
này, Văn Tường công chúa thích Tây Môn Vân tướng quân.
Trong lúc nhất thời không
khí có chút cứng ngắc, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng cười: "Sao lại
không có ai nói chuyện vậy?"
Là Sở Vương phi Tô Nghênh
Hạ, vừa đi vào liền hành lễ với Hoa phi, Hoa phi cười cho nàng đứng dậy.
Tô Nghênh Hạ đi thẳng tới
bên người Phượng Lan Dạ, lúc trước bởi vì nàng đã quên nói một chuyện, nên mới
quay lại đây.
"Đệ muội, trên người
phu quân ta ngứa ngáy vô cùng, nghe nói bị Thất đệ muội hạ cái ngứa phấn gì đó,
không biết có thể cho chút giải dược hay không."
Tô Nghênh Hạ vẻ mặt lấy
lòng, đây là chuyện phu quân của nàng dặn dò, nếu làm không xong, chỉ sợ nàng
sẽ không được yên.
Phượng Lan Dạ vừa nghe Tô
Nghênh Hạ nói, liền nghiêm sắc mặt, chậm rãi mở miệng: "Ta làm gì có giải
dược, huống chi phấn ngứa kia cũng không có giải dược, là thuốc khó giải, nhẹ
thì khó chịu một hai ngày, nặng có thể ngứa tới tám mười ngày sau."
Về chuyện tối hôm qua
náo động phòng bị hạ thuốc, đã sớm truyền khắp
An Giáng thành, mọi người liền vừa biết Tề vương phi này cùng Vương Phi lúc
trước rất giống nhau đều quen dùng độc, cho nên bọn họ phải cẩn thận một chút.
Trong điện, Tô Nghênh Hạ
mang vẻ mặt ngạc nhiên, Thất đệ muội nói ngứa phấn không có giải dược, nàng
không tin, nhưng cũng không thể hạ thấp bản thân mà cưỡng bức, nàng ta nói như
vậy chính là không để ý của thể diện của nàng, thoáng cái sắc mặt tối xuống,
nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc này sắc trời đã tối
rồi, Hoa Thanh điện đã bày bàn yến tiệc, Hoa phi gọi mọi người cùng nhau đi thiên
điện dùng bữa.
Trên bàn ăn, Hoa phi thăm
hỏi rất chu đáo, cũng không đắc tội bất luận kẻ nào, cũng không để cho bất luận
kẻ nào phá rối, một bữa cơm cũng yên bình trôi qua, ăn xong, mọi người cáo từ
xuất cung trở về phủ đi.
Trở lại Vương phủ cũng đã
rất muộn, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Trong phòng, nến đỏ đốt
cháy, huân hương tràn ngập trong phòng, Phượng Lan Dạ nghĩ đến buổi tối hôm qua
lần đầu tiên của hai người, không khỏi mặt đỏ tới mang tai ngồi ngay ngắn ở
trên giường, Nam Cung Diệp dùng một khối khăn lông màu trắng ôn nhu lau khô tóc
cho nàng, bốn phía trở nên im ắng, không có một chút tiếng vang.
Ánh mắt Nam Cung Diệp từ
từ nổi lên tình triều nồng đậm. Buổi tối hôm qua bởi vì lo là lần đầu tiên của
Lan nhi, cho nên hắn hết sức ôn nhu, muốn cho nàng lưu lại ký ức tốt đẹp nhất,
tuy nhiên cũng làm bản thân chật vật, khổ sở. Hiện tại cả tâm của hắn đều kích
động, không nhịn được nữa liền cúi người cắn vành tai nho nhỏ của Phượng Lan
Dạ, mảnh khăn trong tay rơi xuống, hắn ôm chặt hông của nàng, hô hấp càng ngày
càng vội vã, lần này không giống với tối hôm qua ôn nhu, mà là mang theo dã
tính mãnh liệt.
Phượng Lan Dạ nghĩ đến
chuyện buổi tối hôm qua, không khỏi nhíu mày, không nhịn được giật mình, lời
mềm nhẹ mang theo mâu thuẫn.
"Diệp, ta không
muốn."
Nam Cung Diệp biết nàng
kháng cự cái gì, hắn đưa tay nâng lên thân thể của nàng, làm cho nàng cùng mình
mặt đối mặt, trong mắt của hắn mang theo tia đỏ ngầu mơ hồ, tình triều nồng
đậm, tiếng thở dốc rất nặng, hắn cúi người liền hôn lên môi của nàng, dùng sức
trằn trọc .
"Lan nhi, không có
gì, không sao, hãy làm theo cảm giác đi."
Phượng Lan Dạ nhắm mắt
lại, mặc cho bàn tay to của hắn khẽ vuốt cổ của nàng, kích tình trào dâng, nghĩ
đến ôn nhu hôm qua, cuồng dã cùng giờ phút này, trong lòng từng lần một lẩm bẩm
tên Nam Cung Diệp.
Trong phòng một luồng
sóng nhiệt dâng lên cao.
Nam Cung Diệp bị đè nén
lâu ngày, khiến cho hắn tựa như một con thú đói bụng, một khi phát hiện ra thức
ăn, làm sao có thể thả chú cừu đã đến miệng này, nụ hôn nóng bỏng rơi trên
gương mặt Phượng Lan Dạ, trên môi, sau đó là vành tai nho nhỏ của nàng. Hắn
thấy được chỉ cần hôn vành tai nhỏ, sẽ cảm nhận được nàng không thể kiềm chế
mềm yếu, cả thân thể mềm mại tựa cây bông, chỉ có thể bám chặt lấy người hắn.
Hắn ôm chặt nàng, hôn sâu một nụ hôn nóng bỏng. Ngọn sóng trêu chọc cuồng loạn
quanh thân nàng, cuối cùng hai người hợp hai làm một, mang đến kích tình như
cuồng phong bạo vũ, không giống như đêm qua ôn nhu, mà là mãnh liệt ba động,
kích tình mà cuồng dã.
Nhìn nàng
trước mặt dâng lên sắc ửng hồng, thân thể bạch ngọc cũng thành màu hồng phấn,
tựa như bữa ăn ngon miệng, Nam Cung Diệp sao có thể chịu được nữa, từng lần một
hô tên nàng, mang cho nàng vui thích chưa từng trải qua.
Linh hồn cùng thể xác kết
hợp tốt đẹp như vậy, ngọt ngào như vậy, hai người yêu nhau hoàn thành chuyện
thần thánh này, rung động đến tâm can như vậy.
Một đêm này, cuồng dã,
triền miên hết sức, khiến cho Phượng Lan Dạ đến cuối cùng mắt cũng không thể mở
ra được, Nam Cung Diệp mới thương tiếc nàng, ôm nàng ngủ.
Trong lòng là nồng đậm
thỏa mãn, hắn ôm chặt Phượng Lan Dạ đang ngủ.
Ngày thứ hai trời tờ mờ
sáng, Nam Cung Diệp đang ngủ say, liền nghe được ngoài cửa Tuyển viện một loạt
tiếng bước chân bối rối, sau đó là tiếng ầm ỹ, Nam Cung Diệp xoay mình mở mắt
ra, thuận tay sờ bên cạnh, trên giường không có người, hắn không khỏi kinh
ngạc, thật nhanh tung mình ngồi dậy, kêu một tiếng: "Người đâu."
Nguyệt Cẩn chạy nhanh
vào, cung kính mở miệng: "Dạ, Vương gia?"
"Phía ngoài sao lại
ầm ĩ như vậy, còn nữa, Vương Phi đâu?"
Sắc mặt Nguyệt Cẩn cứng
đờ, nhìn thấy ánh mắt giết người của Vương gia, hắn cẩn thận mở miệng:
"Vương Phi sáng sớm đã tỉnh, người nói muốn làm cho Vương gia một bữa sáng
tình yêu?"
"Bữa sáng tình
yêu?"
Nam Cung Diệp lấy làm kỳ
quái nhíu mày, đối với cái từ này mặc dù không hiểu lắm, nhưng đại khái đã hiểu
ý tứ, là Lan nhi muốn đích thân làm đồ ăn cho hắn sao? Buổi tối hôm qua nàng đã
mệt muốn chết rồi, sao bây giờ còn đứng làm bếp nữa? Đáy lòng hắn lập tức dâng
lên lo lắng không thôi, nhưng phía ngoài ầm ĩ như thế là có ý gì?
"Như vậy tại sao
phía ngoài lại ầm ĩ như thế?"
Nam Cung Diệp bước xuống
đất bắt đầu mặc quần áo, Nguyệt Cẩn vội vàng tiến lên hầu hạ hắn, tiếp tục đề
tài vừa rồi.
"Nhưng Vương Phi
thật giống như không biết nấu cơm, cho nên? Cho nên?"
"Cho nên cái
gì?"Nam Cung Diệp xoay người tức giận nhìn chằm chằm Nguyệt Cẩn, nghĩ đến
lời hắn nói, không phải là Lan nhi đã xảy ra chuyện gì chứ, lập tức rống lên:
"Không phải là Lan nhi có chuyện gì chứ?"
Hét xong thì người đã lập
tức chạy ra ngoài, Nguyệt Cẩn mang vẻ mặt tội nghiệp đi theo sau nói:
"Không phải là Vương Phi, mà là phòng bếp, phòng bếp bị cháy."
Từ trước cho tới bây giờ
chỉ có một người vì làm một bữa sáng mà đốt cả phòng bếp, người đó chính là
Vương Phi của bọn họ.
Nam Cung Diệp nhanh chóng
xông ra, chạy thẳng tới phòng bếp nhỏ phía sau Tuyển viện, dọc theo đường đi
chỉ thấy rất nhiều người bận rộn, xách nước, khuân đồ, mà cái kẻ gây tội kia
không biết trong tay bê thứ gì đi ra, hai tay cẩn thận bảo vệ đồ trong tay. Nam
Cung Diệp vọt tới, trên dưới nhìn nàng đánh giá, rồi khẩn trương mở miệng.
"Lan nhi, nàng không
sao chứ."
Phượng Lan Dạ cười híp
mắt lắc đầu: "Không có chuyện gì, ngươi nhìn xem, ta làm một chén cháo
ngân nhĩ cho ngươi này, may là không bị hủy."
Tiếng nói của nàng vừa
dứt, ở phía sau mấy người tỳ nữ cùng hạ nhân không còn gì để nói, chỉ biết nhìn
trời, Vương Phi a, người vì một chén cháo ngân nhĩ mà đem phòng bếp phá hủy
luôn rồi, vậy mà người còn quan tâm đến chén cháo nhỏ đó.
Nam Cung Diệp lúc này mới
chú ý tới một chén cháo ngân nhĩ nàng đang cầm trong tay.
Nói thật thì hắn cũng
không rõ trong chén đó là cái gì, đen sì sì, không nhìn rõ ngân nhĩ ở đâu, mà
cháo thì biến thành màu đen rồi, nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của nàng a,
trong lòng hắn tràn đầy cảm động.
"Lan nhi, chúng ta
trở về thôi."
Nhìn trên trên mặt của
nàng lem nhem, y phục trên người cũng bị bẩn, may mắn thân thể không có chuyện
gì là tốt rồi.
Đinh Đương cùng Vạn Tinh
đi theo phía sau chủ tử, hoàn toàn im
lặng, các nàng nói cứ để cho các nàng làm, đáng tiếc chủ tử không chịu, muốn
đích thân làm cái gì bữa sáng tình yêu, kết quả là đem cả phòng bếp đốt cháy
luôn.
Trong khách sảnh, Phượng
Lan Dạ mang vẻ mặt chờ đợi nhìn Nam Cung Diệp, tuy cháo này có chút khó coi, có
chút không giống cháo, nhưng mà nàng lần đầu tiên làm được đồ ăn, nên chỉ cần
hắn ăn một miếng lịch sự cũng là tốt rồi, tâm ý đó của nàng sẽ không uổng phí.
"Thế nào? Có thể bắt
đầu chưa?"
Nam Cung Diệp nuốt một
miếng xuống bụng, có chút khó ăn, hơn nữa mùi vị khét nó cứ dâng lên, nhưng đối
diện với ánh mắt chờ đợi của nàng, hắn thật không đành lòng đả kích nhiệt tình
của nàng: "Lan nhi, mặc dù không đẹp mắt, nhưng ăn rất ngon."
"Thật vậy sao?"
Phượng Lan Dạ mang vẻ mặt
vui mừng, không nghĩ tới lần đầu tiên tự mình xuống bếp mà rất có thành tựu,
nàng cũng biết đẹp mắt cũng không có nghĩa là dễ ăn, cũng giống như người, bề
ngoài đẹp mắt chưa chắc đã có nội hàm, mà bề ngoài xấu xí không có nghĩa là bên
trong không có giá trị.
Nàng đã thành công,
Phượng Lan Dạ đứng lên làm một tư thế thắng lợi, sau đó rất chân thành nhìn Nam
Cung Diệp nói: "Diệp, ngon vậy ngươi ăn hết đi, ngày mai ta sẽ làm cho
ngươi nữa."
"A?"
Mặt Nam Cung Diệp đen
thành một mảnh, bên trong phòng, đám người Nguyệt Cẩn cố nín cười, không cần
nghĩ cũng biết chén cháo đó sợ rằng khó ăn muốn chết, gia thương Vương Phi, tự
nhiên sẽ không làm phật ý tốt của nàng, nhưng hậu quả thì hắn đành tự gánh lấy
thôi.
Nam Cung Diệp điều chỉnh
lại tâm tình, hắn mặt không đổi sắc cúi đầu ăn, sau đó nhìn sang Phượng Lan Dạ,
ôm lấy nàng ngồi ở trong lòng, cũng không ngại trên người nàng bẩn, ôn nhu mở
miệng.
"Lan nhi, sau này
những chuyện này cứ để cho đầu bếp làm là được rồi, nàng đừng làm, ta sẽ đau
lòng."
Chẳng những đau lòng, còn
có thể bị hù chết, lúc trước thiếu chút nữa lo lắng đến chết.
"Không có chuyện gì,
ta ngoại trừ làm cho ngươi sẽ không làm cho người khác."
Nam Cung Diệp vừa nghe,
trong lòng mơ hồ hâm mộ những người khác không được làm cho ăn kia, nhưng mà
hắn không muốn nàng mệt nhọc, buổi tối hôm qua nàng đã mệt muốn chết rồi, giờ
lại vất vả làm đồ ăn cho hắn, hắn rất đau lòng.
"Lan nhi, sau này
nàng đừng làm nữa, ta sẽ rất đau lòng."
"Được rồi, được rồi,
thỉnh thoảng ta mới làm là được chứ gì."
Phượng Lan Dạ dùng sức
gật đầu, ý bảo Nam Cung Diệp: "Ngươi ăn đi, ta đi thay quần áo, bị bẩn hết
cả rồi."
"Ừ, nàng đi
đi."
Nam Cung Diệp đưa mắt
nhìn nàng cùng hai tỳ nữ rời đi, đợi đến khi Phượng Lan Dạ đi khuất, ánh mắt
bén nhọn như chim diều hâu của hắn nhìn chằm chằm đám thủ hạ, Nguyệt Cẩn cùng
Ngọc Lưu Thần còn có Thiên Bột Thần tất cả đều mang khuôn mặt khẩn trương nhìn
Vương gia, không biết Vương gia dùng ánh mắt ác như vậy nhìn chằm chằm bọn họ
làm gì, chẳng lẽ trong lòng bọn họ có chút hả hê bị Gia phát hiện, không thể
nào?
Tiếng nói lạnh lẽo của
Nam Cung Diệp vang lên: "Sau này nếu để Vương Phi vào phòng bếp một lần
nữa, mỗi người các ngươi phụ trách chẻ củi một tháng."
"A."
Ba người đồng thời kêu
lên một tiếng, việc này có liên quan gì đến bọn họ a? Cả đám sắc mặt âm u mở
miệng: "Vương gia."
"Tóm lại ta muốn cho
nàng rời xa phòng bếp."
Nam Cung Diệp vừa nói vừa
đứng lên, ánh mắt liếc về phía chén cháo ngân nhĩ đen sì sì trên bàn kia, hắn
rất bội phục Lan nhi, có thể đem cháo ngân nhĩ nấu thành như vậy, cũng không
phải là việc người bình thường có thể làm được, khuôn mặt đầy tự hào tiêu sái
đi ra ngoài.
Bên trong phòng khách ba
người khuôn mặt đen như mực, không hẹn mà cùng mở
miệng: "Chuyện này mà liên quan đến chúng ta ư?"
"Xem ra phải nghĩ
biện pháp đối phó Vương Phi."
"Ừ, đúng, đi
nào."
Ngày thứ ba sau đám cưới
là lễ hồi môn của Tề vương cùng tân vương phi, sáng sớm Tô phủ liền thu xếp mọi
thứ đợi nữ nhi trở lại.
Trời sắp trưa, thì xe
ngựa Tề vương phủ xuất hiện, Tô phu nhân cùng Tô Diễn dẫn người bên trong phủ
ra đón, xe ngựa dừng lại, Tề vương Nam Cung Diệp ôm lấy Tề vương phi xuống xe,
lập tức dẫn tới sự chú ý của rất nhiều tân khách, Tề vương cùng Tề vương phi
thật đúng là trời sinh một đôi, hai người nhìn qua thật là ân ái.
Tô Diễn cùng tân khách
chuẩn bị cúi lạy, liền bị Nam Cung Diệp đỡ lên, đoàn người đi vào Tô phủ.
Nam Cung Diệp được Tô
Diễn dẫn đến phòng khách chính, mà Phượng Lan Dạ bị Tô phu nhân cùng những phu
nhân khác vây quanh đi đến hậu viện.
Dọc theo đường đi không
thấy Thủy Ninh, Phượng Lan Dạ không khỏi nhíu lông mày: "Mẹ, Thủy nhi
đâu?"
Tô phu nhân cười mở
miệng: "Nha đầu kia nói là đi mua cho ngươi lễ vật rồi, đến bây giờ còn
chưa có về?"
Không nghĩ tới Thanh Nhã
không có ở trong phủ, hiện tại quý phủ cũng thêm một Thủy nhi, Thủy nhi rất khả
ái, đối với các nàng rất thân mật, hai người ai cũng rất thích nàng.
Nàng biết ngày hôm nay
Thanh Nhã cùng Tề vương phải về phủ, nên sáng sớm liền thần thần bí bí đi ra
ngoài, nói muốn đưa một lễ vật cho Thanh Nhã, ai ngờ đến giờ này vẫn chưa về.
Phượng Lan Dạ nghe nói
Thủy nhi đi ra ngoài mua đồ, cũng không nói gì nhiều, chỉ cùng đám quý phu nhân
đi vào hậu viện, bên tai bị những nữ nhân kia om sòm không ngừng thổi phồng
nàng.
"Tề vương thật yêu
Tề vương phi a."
"Đúng vậy a, thử
nghĩ xem đám cưới lớn như vậy, thật là hiếm thấy."
Âm thanh náo nhiệt bàn
luận, Phượng Lan Dạ vờ như không nghe thấy, hiện tại nàng đã luyện công phu mắt
ngơ tai điếc khá cao rồi, những nữ nhân này trừ ganh đua so sánh, thổi phồng,
mượn hơi, cũng không có chuyện gì khác để làm, ở thời đại này nữ nhân danh gia
vọng tộc chỉ có thể làm những việc này sao.
"Nương, ta mệt mỏi,
muốn nghỉ ngơi một chút."
Tô phu nhân biết nữ nhi
không thích những quý phu nhân ganh đua so sánh cạnh khóe nhau này, vì vậy gật
đầu để cho Phượng Lan Dạ đi nghỉ ngơi.
Phượng Lan Dạ dẫn Đinh
Đương cùng Vạn Tinh vào khuê phòng mình ngày trước, nhìn sân viện hoa cỏ vẫn
như cũ, tuy nhiên người đã không còn như trước, nàng đã được như nguyện ước gả
vào Tề vương phủ, cùng Diệp ở một chỗ, nhưng Vụ Tiễn thì lại một mình đơn độc
xông pha giang hồ, nghĩ đến đây lòng nàng không khỏi khẽ đau, đứng dưới giàn
hoa, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Bỗng nhiên cách đó không
xa vang lên giọng nói, Tiểu Hoàn mang vẻ mặt nóng lòng chạy tới, từ rất xa đã
kêu lên: "Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư không xong, đã xảy ra chuyện?"
"Đã xảy ra chuyện
gì?"
Phượng Lan Dạ nhướng mày,
không biết đã xảy ra chuyện gì, nhớ tới Thủy Ninh, sắc mặt nàng không khỏi âm
trầm: "Không phải là Thủy nhi đã xảy ra chuyện gì chứ?"
"Đúng vậy a, Thủy
tiểu thư bị công tử nhà Hộ bộ Thượng thư bắt giữ lại rồi, vừa rồi có tiểu nha
đầu chạy về bẩm báo."
Phượng Lan Dạ vừa nghe,
sắc mặt đại biến, liền xoay người đi ra ngoài, Đinh Đương cùng Vạn Tinh một tấc
cũng không rời đi theo sau nàng, nàng vừa đi vừa hỏi thăm: "Công tử nhà Hộ
bộ Thượng thư kia vì sao phải giữ lại Thủy nhi?"
Cá tính Thủy nhi tương
đối đơn thuần, hẳn không phải là vô cớ đắc tội với người khác như vậy, trừ phi
người khác đắc tội nàng, hơn nữa võ công của nàng vô cùng lợi hại, bắt nàng
cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tiểu Hoàn vừa đi vừa bẩm
báo: "Hôm nay Thủy nhi tiểu thư ra đường mua quà cho Nhị tiểu thư, sau đó
ở quán điểm tâm ngọt đụng phải công tử nhà Hộ bộ Thượng thư, hắn không thấy
được mặt kia của Thủy nhi tiểu thư, nhìn thấy nàng lớn lên rất khả ái, liền
tiến lên đùa giỡn Thủy nhi tiểu thư, đến khi tiểu thư quay lại, công tử nhà Hộ
bộ Thượng thư kia liền mắng Thủy nhi tiểu thư, Thủy nhi tiểu thư vừa nghe liền
nổi giận đánh nhau với hắn, đem công tử nhà Hộ bộ Thượng thư đánh cho tơi tả,
đúng lúc có một đội tuần tra đi qua, liền bắt giữ Thủy nhi tiểu thư, bởi vì bọn
họ có nhiều người, Thủy nhi không kháng cự được, bị bọn họ bắt lại."
Tiểu Hoàn đem chuyện đã
xảy ra kể lại, sắc mặt Phượng Lan Dạ muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu
khó coi, công tử nhà Hộ bộ Thượng thư này nàng có biết, là kẻ háo sắc luôn luôn
đùa giỡn phụ nữ bên đường, không ngờ lần này chọc tới Thủy nhi, còn bắt giữ
Thủy nhi nữa, giỏi lắm, rất giỏi.
Hộ bộ Thượng thư là người
của Tứ hoàng tử Sở Vương, hắn luôn luôn càn rỡ, lần này nàng cũng muốn xem một
chút, ai lớn lối hơn ai.
Phượng Lan Dạ sắc mặt
âm lãnh, dẫn mấy người ở phía sau rất nhanh đi tới đại môn, chuyện này cũng
kinh động đến Nam Cung Diệp, hắn biết Lan nhi không thể nào ngồi nhìn, cho nên
dẫn người đi ra. Trước cửa Tô phủ chen chúc đầy người, chuyện lớn vừa phát sinh
đã có nhiều người biết, giờ phút này nhìn Vương Phi nổi giận đùng đùng đi ra
ngoài, có người thấy người khác gặp họa mà vui mừng, có người thì lo lắng, công
tử nhà Hộ bộ Thượng thư này người nào không chịu đắc tội, lại đi đắc tội với
người của Tề vương phủ, hơn nữa nhìn bộ dạng Tề vương phi giống như rất tức
giận.
Tô Diễn tuy là Binh Bộ
Thị Lang nhưng rật chính trực, sợ lớn chuyện, nên vội vàng ngăn cản Phượng Lan
Dạ.
"Nhã Nhi, chuyện này
từ từ thương lượng, ngàn vạn lần không nên làm lớn chuyện."
Lập tức có người cùng Hộ
bộ Thượng thư giao hảo tốt gật đầu: "Đúng vậy a, đừng làm lớn, náo loạn
lớn không tốt."
Phượng Lan Dạ bởi vì lo
lắng cho Thủy nhi, nên không để vào tai lời của phụ thân, hơn nữa nghĩ tới hạng
người như vậy mà cũng dám can đảm động đến người của Tề vương phủ, ít nhất
trước khi động đến hắn cũng nên không ngoan mà hỏi thăm.
Trước cửa Tô phủ, Phượng
Lan Dạ mặt mũi trong trẻo, nhưng lệ khí từ ánh mắt cũng làm cho không người nào
có thể khinh nhờn, quanh thân nàng tỏa ra hàn khí, quét mắt nhìn quanh một cái,
ngạo nghễ mở miệng: "Dám đụng
đến người của ta, vậy thì phải chuẩn bị chịu đựng cơn giận của ta đi."
Nói xong liền hướng
Nguyệt Cẩn ra lệnh: "Lập tức đi Tề vương phủ đem thị vệ điều tới
đây."
"Dạ, Vương
Phi."
Nguyệt Cẩn lúc nào cũng
cơ trí, nên không cần nhìn sắc mặt gia, đã nhanh chóng chạy đi.
Tô Diễn vừa thấy tình
trạng này, xem ra Nhã nhi thật sự tức giận rồi, hắn nhất thời không biết nói
như thế nào, vội vàng quay đầu nhìn về Nam Cung Diệp: "Vương gia ngươi
xem?"
Nam Cung Diệp một thân
lãnh ngạo, phong thái phong hoa tuyệt đại, nhìn một cái là thấy được phong phạm
vương giả cao cao tại thượng, lời nói băng hàn mang theo khí phách rơi xuống.
"Bất kể nàng làm cái
gì, đều có Bổn vương chịu trách nhiệm, cho dù là làm long tời lở đất, bổn vương
cũng sẽ bảo hộ cho nàng."
Lời này vừa nói ra, sắc
mặt mọi người trong Tô phủ cũng thay đổi, đáy lòng thầm lo lắng, Hộ bộ Thượng
thư kia cũng là người không dễ chọc, sao hắn lại muốn đi chọc vào tổ ong này a,
nhưng Vương gia một bộ dáng kiên định, ai cũng không dám nói gì, chỉ có Phượng
Lan Dạ yêu mị cười: "Diệp, đi thôi."
"Đi."
Phượng Lan Dạ bước trước
một bước đi ra ngoài, Nam Cung Diệp nối gót theo nàng, mấy tên thủ hạ cũng đi
theo phía sau bọn họlên xe ngựa, đoàn người ùn ùn hướng Hộ bộ Thượng thư phủ
đmà i.
Không biết là người nào
đem tin tức tiết lộ ra ngoài, khiến cho trong thời gian rất ngắn, mọi người
liền biết công tử nhà Hộ bộ Thượng thư bắt giữ muội muội Tề vương phi, khiến
cho Tề vương phi tức giận, hiện tại đang đi tới Hộ bộ Thượng thư phủ tìm người
tính sổ? Ngay lập tức dòng người như nước thủy triều hướng Hộ bộ Thượng thư phủ
chạy đến.
Hộ bộ Thượng thư Lý Gia
Niên lúc này cũng không có ở trong phủ, chuyện phát sinh ngày hôm nay cũng là
do Lý công tử gây nên, nhưng bọn họ quả thật đã bắt Thủy Ninh lại, lúc ấy hắn cũng
không có suy nghĩ nhiều. Lý gia công tử là ai chứ, ở trong kinh hắn nổi danh là
Hoa Hoa Công Tử, bởi vì là con trai độc nhất của Lý gia, nên từ nhỏ rất được tổ
mẫu cưng chiều, khiến hắn chẳng học hành, tài cán gì, chuyên lấy chuyện đùa
giỡn phụ nữ đàng hoàng bên đường làm chuyện bình thường hàng ngày.
Ngày hôm nay ở quán điểm
tâm ngọt gặp được Thủy Ninh, vừa thấy tiểu nha đầu kia khải ái, liền đùa giỡn
hai câu, ai ngờ khi tiểu nha đầu kia ngẩng đầu lên làm sợ hết hồn, nên hắn cảm
thấy bực mình liền mắng to mấy câu.
Thủy Ninh khi nào mà bị ô
nhục như vậy, liền cùng công tử Lý phủ đánh nhau, đúng lúc đụng phải binh tướng
tuần tra, công tử nhà Hộ bộ Thượng thư lại bị người ta đánh tơi tả, vì thế
những binh lính kia cũng không hỏi rõ lai lịch của Thủy Ninh, đã liền bắt Thủy
Ninh đưa vào Lý phủ.
Thời điểm xe ngựa Tề
vương phủ chạy tới Lý phủ, Nguyệt Cẩn đã dẫn mấy chục thị vệ trong phủ đồng
loạt chặn ở đại môn Lý phủ.
Phượng Lan Dạ dẫn Đinh
Đương cùng Vạn Tinh xuống xe ngựa, Ngọc Lưu Thần cùng Thiên Bột Thần thì theo
sát phía sau, một tấc cũng không rời để bảo vệ Tiểu Vương phi, mà Nam Cung Diệp
cũng không có xuống xe ngựa, chỉ tựa vào xe ngựa, để cho tiểu nha đầu kia tự do
phát huy. Hắn tin tưởng nàng sẽ xử lý tốt, nếu xử lý không tốt phía sau còn có
hắn mà?
Từ nay về sau hắn là đại
thụ cũng là núi dựa của nàng, nàng muốn làm gì đều được, cho dù trời sập cũng
có hắn đỡ cho nàng.
Phượng Lan Dạ vừa xuất
hiện, những người đứng ngoài cửa Lý phủ tự động mở một con đường, những người
này sợ rước họa vào thân, liền tránh xa cả chục thước, họ đứng từ xa nhìn mọi
chuyện là được rồi.
Nguyệt Cẩn vừa nhìn thấy
Vương Phi nhà mình xuất hiện, thì dẫn thị vệ tới đây, cung kính mở miệng.
"Vương Phi, bây giờ
làm gì?"
"Canh chừng cửa Lý
phủ cho ta, bắt đầu từ bây giờ, không cho phép ai ra vào, ai dám ra vào cho
phép đánh chết, xem trong mắt bọn hắn còn có vương pháp hay không? Dưới chân
thiên tử họ nghĩ An Giáng thành là nhà bọn họ hay sao? Vô pháp vô thiên dám can
đảm ở bên đường bắt người, còn giam giữ tại nhà riêng."
Phượng Lan Dạ lệnh hạ
xuống, đám người Nguyệt Cẩn cùng Ngọc Lưu Thần vung tay lên, thị vệ Tề vương
phủ lập tức tách đi ra, chặn lại trước cửa Lý phủ.
Mà Đinh Đương lại càng cơ
trí tìm một cái ghế mang đến cửa Lý phủ, cung kính mở miệng: "Chủ tử, mời
ngồi, chắc hẳn người đã mệt muốn chết rồi."
Phượng Lan Dạ cũng không
khách khí, vững vàng ngồi trước đại môn Lý phủ coi chừng, ngày hôm nay nàng
cũng muốn xem một chút là ai lớn lối hơn, dám can đảm bắt người của nàng, muốn
chết sao?