Đêm
lạnh như nước, đã mau chóng gần đến tháng mười rồi, không khí bắt đầu lạnh
lẽo.
Thiên
Vận hoàng triều vị trí địa lý lại nằm về Bắc phương, phía Tây giáp với sông
lớn, phía Bắc là dãy núi Hàn sơn chạy ngang qua, trên đỉnh Hàn sơn có một thung
lũng, quanh năm tuyết phủ, dòng sông lớn chảy ngang qua chân núi dãy Hàn sơn,
vì trên núi có tuyết đọng quanh năm không thay đổi, nên khiến cho độ ấm
trong nước hơi thấp hơn nơi khác, vì vậy khiến cho vị trí địa lý của Thiên Vận
hoàng triều rất là lạnh, vừa mới đến tháng mười liền cảm nhận được giá rét.
Hoa
Ngạc vươn cánh tay ra ra xoa xoa thân mình, để sưởi ấm.
Phượng
Lan Dạ ngửng đầu lên quét nhìn nàng một cái, trong bụng hiểu rõ, nhiệt độ như
vậy đối với nàng chỉ là
chuyện nhỏ, bởi vì nàng từ nhỏ lớn lên ở trên núi, quanh năm suốt tháng mặc một
bộ y phụ đơn bạc, cơ thể sớm đã thành thói quen, mặc dù xuyên qua, nhưng là
cũng không cảm thụ được rét lạnh.
Những
chuyện này Hoa Ngạc không có biện pháp so sánh, nàng vốn sinh trưởng ở Vân
Phượng quốc Nam Phương trời luôn ấm áp, bốn mùa như xuân, lần này tới đây, khó
tránh việc chịu không được.
Hiện
tại nên đi dạo cũng đã đi dạo, không bằng trở về đi thôi.
Chợ đêm
thật ra thì cũng không còn cái gì nữa, nàng đi dạo hơn phân nửa liền thấy rõ
tình huống, thật ra thì Nô Nhai này, cũng không đơn thuần là nơi ở của mười mấy
vong quốc nô cùng con tin các nàng, thật ra thì còn có một số người, vẫn là gia
quyến của tội thần Thiên Vận hoàng triều.
Mở hàng
quán trên vĩa hè đường cái, giở kỹ năng trêu chọc , còn có người đứng dựa cửa
ngắm nghía vẫy gọi khách nhân tới để bán mình, tất cả đều là người nhà của tội
thần, bọn họ muốn tiếp tục cuộc sống, chỉ có thể coi đây là kế sinh nhai.
Phượng
Lan Dạ chỉ cảm thấy trái tim băng giá, nhân tình đạm mạc.
Nhìn
thấy tình cảnh của những người này, không khỏi nghĩ đến bản
thân mình, còn có Trầm Thanh Ế lúc nãy vừa gặp phải, chỉ sợ nàng ta sẽ không bỏ
qua cho nàng.
Mà nàng
từ trước đến giờ không phải là người bị động, mặc dù trước mắt không có năng
lực gì, Huyền Thiên tâm pháp còn chưa luyện thành công, không đủ để đối phó với
người khác.
Nhưng
nàng còn có một bản lãnh khác, chỉ có nàng biết.
Đó là
chế độc, từ nhỏ nàng cùng các loại độc vật giao tiếp với nhau, cái dạng kỳ độc
gì cũng làm ra được, cho nên phải chuẩn bị chút ít để phòng thân.
Nơi này
ngư long hỗn tạp, hạng người nào đều có, chuyện gì cũng có thể phát sinh, mà
nàng ít nhất phải có năng lực để tự bảo vệ mình cùng Hoa Ngạc không bị người ta
khi dễ.
Nghĩ
tới đây, nàng liền xoay người đi về: "Trở về thôi."
Hoa
Ngạc vội vàng gật đầu, đuổi theo thân thể nhỏ bé của nàng, hai người cùng nhau
đi theo con đường cũ mà quay về.
Mắt
thấy đã tới viện của mình, bỗng nhiên bên đường phố có một đoàn người vây
quanh, tất cả đều lẳng lặng không lên tiếng, mà người nọ ở trung tâm đám đông
đánh ra tiếng đàn phiêu dật như nước, ưu nhã động lòng người, tràn ngập ở trong
bóng đêm.
Hay cho
một khúc tri âm tri kỷ, làm cho người ta như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, như tận
mắt nhìn thấy tất cả.
Phượng
Lan Dạ không khỏi hiếu kỳ đi về phía trước, Hoa Ngạc theo sát nàng, trong bụng
thật tò mò.
Là ai ở
chỗ này đánh đàn, trước mặt nhiều người như vậy mà có thể bắn ra được thanh âm
hay mà không có một tia bất loạn.
Kỳ quái
nhất chính là những người đang nghe như si như say, không gây ra chút âm thanh
nào, thật giống như ở chỗ không người.
Phượng
Lan Dạ cùng Hoa Ngạc đi tới, mượn ánh trăng sáng giống như tấm màn lụa mỏng,
nhìn vào trong, chỉ thấy bên đường phố trên
bãi đất trống, một thân màu trắng gấm bào, nam tử cao quý nho nhã đang ngồi
ngay ngắn ở phía trên, chính là người lúc nãy giúp nàng giải vây, Tam hoàng tử
của Thiên Vận hoàng triều, giờ phút này hắn khép nhẹ mi mắt, hoàn toàn đắm
chìm trong tiếng đàn, mười ngón tay nhỏ dài, tung bay như ngọc châu từ trong
chậu rơi đổ xuống ra phát ra tiếng đàn dễ nghe.
Phượng
Lan Dạ lẳng lặng thưởng thức, nàng lúc nhỏ đồ vật tiếp xúc đầu tiên chính là
đàn, đàn là đồ chơi của nàng, cũng là vũ khí của nàng.
Ở hiện
đại sư phụ tặng nàng một cây đàn, mặc dù không phải hết sức trân
quý, nhưng nàng rất là yêu thích, còn làm bạn với nàng hơn mười năm.
Nếu như
nói ở hiện đại còn có cái gì nàng lưu luyến, thì chỉ có cây đàn kia.
Một
khúc kết thúc, mọi người thật giống như thẫn thờ trở về.
Phượng
Lan Dạ không tự chủ được vỗ nhẹ tay hai cái, thanh âm này ở trong bóng đêm có
vẻ đột ngột, rất nhiều người quay đầu nhìn sang, vừa nhìn thấy chủ tớ hai người
các nàng, liền mang vẻ mặt khinh thường.
Nha đầu
nhỏ như vậy mà cũng hiểu đàn sao, chẳng lẽ là muốn hấp dẫn sự chú ý của Tam
hoàng tử, lại còn vổ tay, thật là chán?
Có nữ
nhân đứng bên người Phượng Lan Dạ khinh thường hừ lạnh: "Ngươi cũng có
hiểu hay sao mà lại vẫn vổ tay, không biết là Tam hoàng tử không thích bị quấy
rầy sao?"
Phượng
Lan Dạ chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhướng lông mài lạnh lùng nhìn sang, ánh trăng
chiếu vào đôi mắt của nàng, đen nhánh sâu thẳm, như hàn đàm vạn trượng, hù dọa
được kẻ vừa lên tiếng không dám nói thêm một câu nào nữa.
Hoa
Ngạc sợ công chúa trở thành kẻ thù chung của mọi người, nhanh nhẹn vươn tay ra
kéo áo Phượng Lan Dạ.
"Công
chúa, chúng ta trở về đi thôi."
Nàng
mặc dù nghe tiếng đàn rất động lòng người, nhưng không biết người đó đàn ra cái
gì, công chúa mặc dù có học đàn, nhưng nàng ta cũng không hiểu rõ bao nhiêu,
người luôn luôn tĩnh táo không nóng không vội, không biết tại sao lúc này lại
vọng động vỗ tay, nên rời đi trước vẫn hơn.
Lúc
này, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp đang ngồi dưới đất khóe môi hiện lên nụ cười,
một đôi mắt lạnh như nước nhìn thẳng nàng.
"Ngươi
hiểu đàn."
Những
lời này là khẳng định, hắn có thể dễ dàng nhìn ra tia sáng trong mắt nàng,
không giống những nữ nhân vây quanh kia, túy ông bất tại tửu (*), trên mặt hắn
thần sắc càng phát ra ôn nhuận, miệng nhếch lên
tiếp tục nói.
"Có
thể phê bình một hai tiếng hay không."
Phượng
Lan Dạ nhìn thẳng hắn, nhìn được vẻ thật tình trong mắt của hắn, liền không
nhanh không chậm mở miệng: "Tiếng đàn
nhẹ nhàng như nước, nhu hòa uyển chuyển, có thể nói là kỹ thuật đàn hiếm thấy,
chỉ tiếc?"
"Đáng
tiếc cái gì?"
Thế
nhân đều biết Nam Cung Tiếp đam mê âm nhạc, yêu đàn thành si, giờ phút này vừa
nghe lời nói của Phượng Lan Dạ..., cũng biết lời nói kế tiếp của nàng rất mấu
chốt, từ trước đến giờ Nam Cung Tiếp là người nho nhã bình tĩnh giờ phút này
lại có chút ít nôn nóng.
Phượng
Lan Dạ thật cũng không nghĩ làm khó hắn, nên nhướng mài nhàn nhạt nói.
"Tiếng
đàn mặc dù êm tai, nhưng lại quá cố ý biến hóa, hơn nữa thiếu hụt một phần hào
hùng, nên không thể đạt tới sự toàn vẹn."
Trong
bóng đêm lạnh lẽo, mọi người vây quanh nghe cô bé mười hai tuổi, với sắc mặt
thản nhiên chỉ điểm cho Tam hoàng tử của Thiên Vận hoàng triều, làm họ không
khỏi nghị luận rối rít.
Tam
hoàng tử ngẩn ra, hoàn toàn lâm vào ngu ngơ.
Phía
sau thị vệ Trữ Cảnh nắm chặt
bội kiếm bên hông, trợn mắt nhìn về phía Phượng Lan Dạ, hắn đã sớm không ưa cái
tiểu nha đầu không có chút nào giống như trẻ con này, bây giờ nàng còn cuồng
vọng đến vậy, tiếng đàn của chủ tử bọn họ họ người nào nghe được mà
không nói khúc chỉ có ở trên trời, nhân gian chỉ nghe thấy vài lần.
"Lớn
mật, nô tài cuồng vọng điêu ngoa, dám đối với tiếng đàn của chủ tử chúng ta
nói xằng nói bậy."
Trữ
Cảnh tiếng nói vừa dứt, Nam Cung Tiếp phục hồi tinh thần lại, người luôn luôn
ôn nhuận như nước, sắc mặt phút chốc thay đổi, tiếng nói lạnh nhạt âm u vang
lên: "Càn rỡ, lui ra."
Trữ
Cảnh sửng sốt, quay đầu nhìn chủ tử một cái, hắn rất ít khi tức giận , Thiên
Vận hoàng triều ai mà không biết Tam hoàng tử là một người tính tình nhu hòa,
xưa nay là người dễ giao thiệp nhất, đối với hạ nhân
cũng không hề trách phạt, càng không làm khó, ngay cả những huynh đệ của mình
có chỉ trích, hắn cũng rất ít để ý tới, nhưng bây giờ hắn lại vì một câu nói
của hạ nhân mà nổi giận.
Trữ
Cảnh thật là có chút không quen, bất quá vẫn nghe lời lui xuống.
Lúc này
đám người vây quanh xem không biết là ai lên tiếng.
"Ngươi
nói được lợi hại như thế, vậy ngươi hãy đàn ra một khúc cho chúng ta nghe một
chút?"
"Đúng
vậy a, tiếng đàn của Tam hoàng tử chúng ta nghe qua rất êm tai, nếu lời ngươi
nói là thật, như vậy hãy đàn ra nghe một chút?"
Trong
lúc nhất thời tiếng ồn ào không ngừng vang lên, lần này đến lần khác rơi xuống,
Phượng Lan Dạ nhíu mài, căn bản không rãnh mà để ý đến, liền xoay người dẫn Hoa
Ngạc rời đi.
Tam
hoàng tử Nam Cung Tiếp đột ngột đứng lên mở miệng: "Có thể mời khảy một
bản hay không."
(*) Túy ông bất tại tửu: ý là người say không phải do
rượu, có thể hiểu là ý nghĩ không như lời nói, hoặc nghĩ một đằng làm một nẻo.