Hoa
Ngạc vừa nghe được là hàng xóm cách vách,
Tam công chúa Kim Xương quốc Tư Mã Vụ Tiễn, thì nhanh chóng đi tới mở cửa.
Cửa vừa
mở ra, Tư Mã Vụ Tiễn thật giống như một đạo cuồng phong bão tố, xông thẳng vào
trong, đi theo phía sau nàng là hai nha đầu, Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê, ba người
ba ánh mắt đồng loạt ngó chừng Hoa Ngạc.
"Nghe
nói hôm qua tên khốn kia đã tới?"
Hoa
Ngạc nhíu mài một chút, tin tức của Tam công chúa cũng thực là nhanh a, tối hôm
qua hình như nàng ta không có ở trong viện, thế nhưng mới sáng sớm đã nhận được
tin tức rồi, bất quá vừa nghe đến câu hỏi của các nàng, Hoa Ngạc liền nghĩ đến
chuyện buổi tối hôm qua, cho nên tâm tình không được tốt lắm, mở miệng nói như
đưa đám.
"Ừ,
cái tên tiện nam nhân đó nên bị đày xuống mười tám tầng Địa Ngục, thật muốn đem
hắn đi thiên đao vạn quả."
Hoa
Ngạc tức giận nghiến răng nghiến lợi mắng, vừa nhìn thấy nàng vẻ mặt, Tư Mã Vụ
Tiễn cùng tiểu Đồng tiểu Khuê liền liên tưởng những thứ gì, hai tiểu nha đầu
lập tức vây đến bên cạnh nàng, khẩn trương hỏi
tới.
"Hoa
Ngạc tỷ tỷ, không có xảy ra chuyện gì chứ?"
Hoa
Ngạc khẽ giật mình một cái, tỉnh táo một chút, nhanh chóng thu lại tâm tình
buồn bực bất an của bản thân, trước mắt chuyện gì cũng suy nghĩ kỹ một chút,
xem có phải là bằng hữu thực hay không?
Không
nghĩ tới trên con đường này, thế nhưng làm cho người cư ngụ không yên lòng, là
nơi ngư long hỗn tạp hạng người gì cũng đều có, nhưng mà bây giờ nàng không cần
lo lắng nữa rồi, bởi vì công chúa tuyệt đối không phải là người dễ bị khi dễ
như vậy, nghĩ tới đây, khóe môi Hoa Ngạc lộ ra nụ cười, giọng nói dễ chịu hơn
một chút.
"Không
có chuyện gì, chuyện cũng qua rồi? Hôm qua buổi tối không thấy được các ngươi,
các ngươi đi đâu?"
Theo lý
thuyết các nàng vẫn là con tin, không được tuỳ ý rời đi mới phải, nhưng mà hôm
qua cả một đêm cũng không có trở về, chuyện này không thể không làm người ta
sinh nghi.
Tiểu
Đồng vừa nghe Hoa Ngạc hỏi..., tùy ý mở miệng: "Chúng ta đi?"
Bất quá
lời của nàng còn chưa nói xong, liền bị Tư Mã Vụ Tiễn cắt đứt, nàng tiếp lấy
lời của Tiểu Đồng: "Đi quý phủ của bằng hữu ta mà thôi, các ngươi không có
chuyện gì ta liền yên tâm, Tiểu Đồng Tiểu Khuê chúng ta trở về đi thôi, Bổn
công chúa mệt mỏi."
Nàng
nói xong quay đầu dẫn hai tiểu nha đầu rời đi, Hoa Ngạc bắt gặp nàng đang hung
hăng trợn mắt nhìn tiểu Đồng mới vừa rồi lắm mồm, trong bụng có chút hiểu rõ,
nói vậy như vậy các nàng ấy vẫn có điều bí mật riêng, số phận của mỗi người ở
chỗ này đều là u ám, nàng cần gì phải để ý tới chuyện của người khác, chỉ cần
không ai đến trêu chọc các nàng là tốt rồi, cho nên mắt thấy Tư Mã Vụ Tiễn đi
ra ngoài, nàng cao giọng mở miệng: "Tam công chúa đi thong thả."
Hoa
Ngạc đi tới đóng kỹ cửa xong, liền xoay người hướng về phía gian phòng đi vào.
Sáng
sớm ánh sáng yếu ớt tinh tế,
chiếu vào trên giường, gió nhẹ thổi qua, làm đung đưa màn lụa mới tinh, hoa huệ
được thêu bên trên nó giống như đang sống và đang trôi lơ lửng trên dòng nước
biển xanh trong.
Trên
giường có một người đang nằm, gương mặt nhỏ nhắn chui ra từ trong chăn, mềm mại
xinh đẹp, da thịt thì trắng mịn, đầu lông mày dài nhỏ, lông mi dày đen nhánh
bao phủ lấy ánh mắt lạnh lẻo, đôi môi nhuộm hồng như cánh hoa anh đào, Hoa Ngạc
thấy vậy nhìn đến nhập thần, nghĩ tới chuyện buổi tối hôm qua, rõ ràng là một
người nhỏ bé, lại có thể dũng mãnh vô cùng, chẳng những bảo vệ bản thân còn có
thể bảo vệ nàng, nghĩ tới đây, Hoa Ngạc thật giống như thấy được hi vọng, có
một ngày nàng cùng công chúa có trở lại Vân Phượng quốc, nơi ấy hoa thơm cỏ lạ,
bốn mùa như xuân.
Hoa
Ngạc đang suy nghĩ lung tung, thì người trên giường giật mình, đột nhiên mở mắt
ra, yên lặng sâu kín nhìn nàng, thật lâu cũng không nói một câu nào, làm cho
Hoa Ngạc bị hù dọa đến nhảy dựng, vội vàng cung kính mở
miệng.
"Công
chúa, sao vậy?"
Phượng
Lan Dạ vẻ mặt không thay đổi, chỉ nhàn nhạt hỏi
thăm: "Ngươi không sao chớ."
"Không
có chuyện gì, công chúa yên tâm đi, nô tỳ chuyện gì cũng không có."
Mặc dù
nhớ tới trong lòng rất khó chịu, nhưng hiện tại lòng của nàng đã có hi vọng,
bởi vì ... loại hi vọng này, mà những cảm giác khó khăn sống không bằng chết
trước kia, giờ phút này tựa hồ chẳng còn quan trọng nữa.
"Ừ."
Phượng
Lan Dạ cũng không nói thêm cái gì nữa, xốc chăn đứng dậy, Hoa Ngạc lập tức tiến
lên hầu hạ nàng, trong không gian yên tĩnh, chỉ có thanh âm xột xoạt của quần
áo, bầu không khí thật khó thở, gặp phải tình huống như thế nhiều lần, nên Hoa
Ngạc xem như đã tập thành thói quen, kể từ khi công chúa đụng đầu vào cột, tính
tình so với trước đây có khác biệt quá lớn, phần lớn thời gian rất ít nói chuyện,
nàng tựa hồ thích yên lặng để suy nghĩ hơn.
"Mới
vừa rồi là người nào tới?"
Bỗng
nhiên Phượng Lan Dạ mở miệng, lúc nãy ngủ mơ mơ màng màng hình
nghe được có ai đang nói chuyện.
Hoa
Ngạc lôi nàng ngồi ở trước gương đồng xử lý đầu tóc, vừa bẩm báo: "Là Tam
công chúa ở viện kế bên, mới vừa rồi có tới thăm chúng ta xem thế nào? Nghe nói
không có việc gì thì trở về bên đó?"
Hoa
Ngạc nói xong, dừng động tác trong tay lại một chút, nhìn chủ tử trong kính,
thanh khiết tươi đẹp và lạnh lùng, như một đoá hoa sen nở trên mặt nước, vẻ mặt
không có một chút phản ứng nào, vươn ra một bàn tay mãnh khảnh nhẹ tay trêu
chọc sợi tóc mai đang thả xuống, thấy Hoa Ngạc không nói lời nào, lấy làm kỳ
quái mở miệng: "Rồi sao?"
"Các
nàng cả đêm hôm qua cũng không có trở về."
Hoa
Ngạc thì thầm một câu xong liền không hề nói gì nữa, Phượng Lan Dạ Tâm cũng cúi
đầu xuống, cuộc sống ở những nơi như thế này, ai cũng sẽ không muốn cho người
khác biết bí mật của mình, cho nên tốt nhất là cứ duy trì khoảng cách với họ,
nếu có làm cái gì thì nên làm hình thức bên ngoài thôi, còn trong lòng thì phải
có chừng mực, những chuyện này nàng đều hiểu rõ.
Hai
người mới vừa thu thập xong, chuẩn bị dùng đồ ăn sáng.
Thì bên
ngoài cửa viện lại vang lên thanh âm, Phượng Lan Dạ nhíu mày, một tia lạnh lùng
không dễ dàng phát giác hiện lên.
Nàng
cho là bản thân mình ở chỗ này không có bao nhiêu người quen biết, trừ Tư Mã Vụ
Tiễn ngoài ra còn ai có hứng thú như vậy không biết, mới sáng sớm đã chạy tới?
Quay đầu phân phó Hoa Ngạc.
"Đi
xem một chút là ai? người không cần thiết thì cứ đuổi hắn đi đi."
"Dạ,
công chúa."
Hoa
Ngạc lĩnh mệnh, xoay người đi ra ngoài, Phượng Lan Dạ tự mình đứng dậy, đi dùng
đồ ăn sáng.
Nàng
cũng không phải là công chúa thân thể ngàn vàng, chuyện gì cũng có thể tự mình
làm cả.
Không
bao lâu đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, một chén cháo gạo trắng, một cái đĩa súp
rau cải, một đĩa đậu phọng, đang ăn ngon thì Hoa Ngạc dẫn một người từ ngoài
cửa đi vào, bởi vì lưng hướng về phía ánh sáng, cho nên nàng không thấy rõ
người đến là ai, cho đến khi Hoa Ngạc đi đến bên cạnh nhường lối che ánh sáng
lại, Phượng Lan Dạ mới nhìn rõ kẻ tới là người phương nào?
Thiếp
thân thị vệ của Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, vẻ mặt lạnh lùng mở
miệng: "Chủ tử chúng ta muốn gặp ngươi?"
Phượng
Lan Dạ không nhanh không chậm tiếp tục ăn điểm tâm của mình, Trữ
Cảnh sửng sốt không nói nên
lời, sắc mặt càng lúc càng khó coi, con đôi mắt lóe ra tia lửa, tựa hồ muốn nổi
giận.
Ánh mắt
của hắn không hù dọa được Phượng Lan Dạ, nhưng mà lại hù doạ được Hoa Ngạc,
nàng vội vàng nhỏ giọng nói thầm: "Công
chúa?"
Phượng
Lan Dạ đã ăn xong một chén cháo
trắng, mới chậm rãi mở miệng.
"Chủ
tử các ngươi muốn gặp ta, vậy thì sao?"
Câu hỏi
này làm cho Trữ Cảnh sửng sốt, cái gì làm sao a, chủ tử bọn họ muốn gặp nàng,
đương nhiên là nàng nên đi theo hắn tới gặp chủ tử rồi, cái gì gọi là thì sao
ở đây? vẻ mặt của nữ nhân này thiếu chút nữa làm hắn ngất xỉu, rõ ràng chỉ là
hài tử không ra gì, mà còn là một nô lệ mất nước, vậy mà nàng dám chiếm vật yêu
mến của chủ tử, với vẻ mặt đương nhiên, hiện tại chủ tử muốn gặp nàng, thì nàng
ta lại hỏi "vậy thì sao"?
Trữ
Cảnh sắc mặt trầm xuống, không khách khí phát tác .
"Cái
gì "vậy thì sao", bây giờ lập tức đứng lên đi với ta đến gặp chủ tử
nhà chúng ta, chủ tử chúng ta ở trong trà lâu chờ ngươi?"
Hắn
cũng không biết chủ tử tại sao lại muốn gặp nha đầu này, chỉ là một nô lệ mất
nước, tuy nói tài đánh đàn của nàng không tệ, nhưng cũng không đáng để nhìn
nàng cao như thế, chủ tử còn muốn ở trong trà lâu mời nàng uống trà, hắn giận
nhất chính là nha đầu này thế nhưng vẻ mặt làm như không ở có liên quan, còn
rất kiêu ngạo, tựa hồ không muốn để ý tới bọn họ.
"Xem
ra các hạ là đã quên, chúng ta chỉ là vong quốc nô, không có lệnh chúng ta
không thể tự mình rời khỏi nơi này, cho nên kính xin trở lại nói với chủ tử nhà
các ngươi, ta không thể đến chỗ hẹn, có chỗ nào bất kính xin tha lỗi."
"Ngươi
có ý gì?"
Trữ
Cảnh ánh mắt trợn tròn, mặc dù cấp trên có lệnh vong quốc nô không được phép
một mình rời khỏi Nô Nhai, nhưng gần đây lệnh cấm đã thư thả đi rất nhiều, hơn
nữa là chủ tử bọn họ muốn gặp nàng, ai dám nói gì chứ, hắn không tin nữ nhân
này có không biết, nếu biết mà không làm, chỉ có một nguyên nhân, nàng là không
muốn gặp chủ tử bọn họ, Trữ cảnh nghĩ đến đây, mặt đã đen lại.
"Không
nghĩ tới đường đường bên người hoàng tử, lại có một thị vệ ngu xuẩn như
vậy, thật đúng là làm cho người ta không nói được lời nào."
Phượng
Lan Dạ nhỏ nhẹ lẩm bẩm, tựa hồ rất khó xử.
Lời của
nàng vừa rơi xuống, sưu một tiếng, ánh đao hiện
lên, bị nhục nhã Trữ Cảnh đã rút bội đao
bên hông ra, trong nháy mắt đã gác ở trên vai Phượng Lan Dạ, hắn gầm lên:
"Ngươi là ai, lại dám nói ta ngu xuẩn, có tin ta một kiếm kết liễu ngươi
hay không?"
Phượng
Lan Dạ sắc mặt không thay đổi, nàng chưa bao giờ sợ chết, từ kiếp trước cho đến
kiếp này, không biết là do cuộc sống tàn bạo với nàng, hay bởi vì nàng không có
gì để lưu luyến, nên khi đối mặt với tử vong, nàng luôn thản nhiên như vậy.
Nhưng
mà lại làm cho Hoa Ngạc sợ hãi, một bước xông qua ôm lấy bắp đùi của Trữ Cảnh
hét rầm lên.
"Đừng
giết công chúa chúng ta, đừng giết nàng."
Phượng
Lan Dạ nhìn lướt qua Hoa Ngạc, mặc dù trong lòng có chút ấm áp, nhưng vẫn im
lặng như cũ, Trữ Cảnh phụng mệnh tới mời nàng, làm sao có thể giết nàng chứ?
Chẳng qua là trong lòng tức giận nên đe dọa nàng thôi, hắn cho là nàng cũng
giống như những người tham sống sợ chết sao? Phượng Lan Dạ khóe môi vẽ ra nụ
cười lạnh.
"Ta
cho rằng ngươi nên trở về phục mệnh với chủ tử ngươi được rồi đó, đừng làm cho
hắn sốt ruột chờ lâu."
Thanh
âm rất lạnh, khí độ ung dung quý phái, không tự ti cũng không kiêu ngạo, cho
tới giờ khắc Trữ Cảnh không thể không thừa nhận, nữ nhân này thật rất cuồng rất
kiêu ngạo, ngay cả một đại nam nhân khi đối mặt với bảo kiếm gác ở trên cổ, đều
khó thể thản nhiên trấn định như nàng, nên hắn không bội phục cũng không được,
Trữ Cảnh oán hận tức giận thu lại bảo kiếm, xoay người nhắc chân bước nhanh ra ngoài.
Bên trong phòng khách, Hoa Ngạc thân thể mềm nhũn,
ngồi trên mặt đất wow một tiếng khóc rống lên, Phượng Lan Dạ vẻ mặt không khỏi bất đắc dĩ, nhìn nàng. . . . . .