Trong
viện yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn Tư Mã Vụ Tiễn, chỉ
thấy nữ nhân này vẻ mặt lạnh lùng, không nhanh không chậm dạo bước đi tới
trước mặt Yên Hành, cười một tiếng.
“Chẳng lẽ Yên phó tướng không thấy rõ chuyện xảy ra
trước mắt là cái gì sao? Nếu như không phải có Bổn công chúa, chỉ sợ tiện
nhân kia đã hại thêm một cái mạng rồi, Yên phó tướng hẳn nên cảm tạ Bổn công
chúa mới phải, tuy nói là vong quốc nô, nhưng vẫn là một mạng người, chức trách
của các ngươi chẳng phải là giám thị lấy những người này sao? nếu thực sự xảy
ra án mạng, chẳng lẽ các ngươi một chút trách nhiệm cũng không cần gánh.”
Lời nói của Tư Mã Vụ Tiễn đầu tiên rất chậm chạp,
nhưng đến gần cuối thì giống như người gây sự, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng
bức người, tầm mắt nàng còn nhìn chằm chằm Yên Hành.
Yên Hành ngẩn ra, dù biết rằng lời nói của Tư Mã Vụ
Tiễn rất đúng, nhưng hãy nhìn xem bộ dạng hung hăng gây sự của nàng, không đem
nàng hạ xuống đài thì còn gì mặt mũi, nghĩ thế nên gương mặt hắn trầm xuống, so
sánh với áo giáp màu đen trên người còn đen hơn, căm tức nhìn Tư Mã Vụ Tiễn.
“Ngươi thật to gan, thật không ngờ dám nói những lời
lẽ như vậy cùng bổn tướng.”
Vẫn ở một bên Trầm Thanh Ế nghe được lời Yên Hành
nói…, tựa hồ thấy được hi vọng, lập tức xé môi nở nụ cười đắc ý, ngay cả gương
mặt đau đớn cũng đã quên, nịnh hót mở miệng.
“Yên tướng quân, ngươi xem, nàng ngay cả ngươi cũng
không để vào trong mắt rồi, huống chi là ta.”
Yên Hành tuy biết nữ nhân này không có lòng tốt, nhưng
lời này đã nâng hỏa khí lên càng lớn hơn, tay hắn cầm bội kiếm bên hông định
rút ra, thì thủ hạ thị vệ của Tư Mã Vụ Tiễn thấy chủ tử sẽ bị thiệt thòi, nên
đưa tay lên lôi công chúa lui về phía sau, còn bản thân thì nắm bảo kiếm ở bên
hông, trợn mắt nhìn.
Trong tiểu viện trống rỗng, gió thổi mạnh mẽ, sát khí
sâu nặng, có người khẩn trương , có người mang bộ dạng xem kịch vui, nhưng tóm
lại ai cũng không nói không động.
Đột nhiên một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang
lên.
“Tốt lắm, các ngươi muốn đánh thì đi ra ngoài đánh,
Đừng làm ô uế sân của ta.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều quay đầu, nhìn về phía
người nói chuyện đứng ở trước cửa viện môn, Phượng Lan Dạ ngáp một cái, tựa hồ
có chút nhàm chán, không nhịn được nên mở miệng.
Yên Hành bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, trong bụng
chán nản, xem ra lại đụng tới một nữ nhân không đem hắn để vào trong mắt.
Trên con đường này, có một Tư Mã Vụ Tiễn đã đủ mệt,
nay lại thêm một Phượng Lan Dạ, hết lần này tới lần khác hắn vẫn còn đang suy
nghĩ không biết nên đối xử với nàng như thế nào, bởi vì sáng sớm hắn đã nhận
được khẩu lệnh của tướng quân, sau này cần chiếu cố tiểu nha đầu này nhiều một
chút, hắn thật sự không rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì, mà một người luôn luôn
lạnh nhạt chính trực vô tư như tướng quân, vậy mà có hành động cá nhân, để cho
hắn chiếu cố tiểu nha đầu này, chẳng lẽ là tướng quân động lòng, bất kể là cái
gì, tóm lại hắn là không thể động tới nha đầu này, nếu không phải vậy hắn thật
muốn đem nàng tháo thành tám khối.
Yên Hành đang sắc mặt đen thêm, trăm mối lo nghĩ, bên
cạnh Trầm Thanh Ế như tìm thấy cơ hội liền kêu lên.
“Yên tướng quân, ngươi nhìn ngươi nhìn, nha đầu này
thế mà dám can đảm nói chuyện như thế cùng tướng quân, tướng quân mau hạ lệnh,
lập tức đem nàng bắt lại, nhốt vào đại lao, để cho nàng biết rõ bản thân mình
là thân phận gì?”
Trầm Thanh Ế tiếng nói vừa dứt, mọi người chỉ nghe
tiếp bốp một cái vang lên, căn bản họ không thấy rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ
thấy Trầm Thanh Ế lảo đảo nghiêng một bên, trong miệng phát ra thanh âm đau
đớn, đợi đến lúc mọi người nhìn rõ, thì thấy một nửa mặt khác của Trầm Thanh Ế
cũng xuất hiện năm dấu tay đỏ lòm, cùng cái dấu tay trên mặt lúc nãy rất là cân
xứng, cả khuôn mặt sưng đỏ như cái bánh bao lớn, nàng ngây ngẩn cả người, không
rõ sao Yên tướng quân lại không đối phó Phượng Lan Dạ, hay nữ nhân đại nghịch
bất đạo Tư Mã Vụ Tiễn, vì sao phải đánh nàng, nước mắt rưng rưng cắn môi.
“Yên tướng quân? Ngươi đánh ta.”
Vẻ mặt mềm mại cực kỳ, dường như mau chóng chịu không
nổi đả kích như vậy, nha đầu Mộc Hàm của nàng vọt tới, đở lấy nàng, đau
lòng kêu lên: “Công chúa.”
Yên Hành trầm mặt lạnh lùng quở trách: “Lập tức cút
trở về cho ta , sau này không cho phép kẻ nào khiêu khích gây sự, còn tái phạm
một lần căn cứ luật đánh nặng hai mươi đại bản, nghiêm trị không tha.”
Lời nói lạnh lẽo của hắn vừa rơi xuống, Trầm Thanh Ế
rùng mình một cái, nàng không rõ nguyên nhân bên trong chuyện này là gì, tuy
nhiên cũng không dám chất vấn lời nói của vị Yên tướng quân này …, ở con đường
này hắn có danh hiệu là ‘ thiết huyết Lãnh Diêm La ’, nếu như phạm phải tội, mà
rơi vào trong tay của hắn, nhất định da tróc thịt bong, cho nên hảo hán không
ăn thiệt thòi trước mắt, nhưng thiệt thòi lần này nàng tuyệt đối sẽ không
chịu để yên , Phượng Lan Dạ ngươi chờ.
Trầm Thanh Ế dẫn một đám người chật vật chạy đi ra
ngoài, phía sau mười mấy kẻ người vượn tay dài đến thắt lưng ngay cả đánh rắm
cũng không dám để lại một cái, chạy trốn giống như chuột qua đường.
Trong viện, Tư Mã Vụ Tiễn cười lên mãn nguyện, còn
nhân tiện vỗ mộ cái lên vai Yên Hành, gật đầu tán dương.
“Không tệ không tệ, thì ra là Yên tướng quân cũng có
lúc hiểu lấy đại nghĩa như thế , xem ra sai lầm trên của người còn có cơ hội để
sửa đổi.”
Yên Hành sắc mặt xanh mét, rống to lên tiếng: “Tư Mã
Vụ Tiễn, ngươi đừng đắc ý, tốt nhất không nên rơi vào trong tay của ta, đến lúc
đó ai cũng cứu không được ngươi.”
Nói xong vung tay lên dẫn vài tên binh sĩ phía sau rời
đi, Tư Mã Vụ Tiễn nhìn một đội người đã đi xa, hứ một cái, lẩm bẩm nói nhỏ:
“Hung cái gì hung, chẳng lẽ ta sợ ngươi sao.”
Thị vệ phía sau nàng không nhịn được than thở:
“Công chúa, ngươi đừng vốn chuyện nữa.”
Yên Hành phó tướng kia rất nguy hiểm, nếu là thật sự
có nhược điểm gì rơi vào trên tay của hắn, chỉ sợ công chúa sẽ không có kết quả
tốt, hắn thật đúng là rất lo lắng.
Tư Mã Vụ Tiễn quay đầu liếc xéo người phía sau một
cái: “Văn Lang, ngươi biết ta không sợ chết, đã sớm không cần một mạng
hèn mọn này.”
Ánh mặt trời tà tà chiếu vào trong mắt của nàng, ánh
mắt đầy đau lòng cùng cô đơn, còn có vẻ nguội lạnh mù mịt.
Phượng Lan Dạ thở dài ngẩn đầu, nhìn về phía kẻ lớn
lối vô cùng, quanh thân sắc bén làm cho người ta không dám tới gần Tư Mã Vụ
Tiễn, thì ra nội tâm rất là yếu ớt , nàng chẳng qua chỉ dùng sự lớn lối bên
ngoài để che dấu nỗi đau bị cha mẹ vứt bỏ thôi, cái loại cảm giác này người
khác không biết, nhưng nàng biết, đau từ trong xương kéo dài đến tứ chi, miễn
là còn sống, còn thở, thì đau đớn này còn tồn tại.
“Có muốn đi vào ngồi một chút hay không.”
Phượng Lan Dạ hiếm khi mở miệng mời, nàng nói xong
liền xoay người đi vào trong phòng, phía sau Tư Mã Vụ Tiễn há hốc mồm, nhưng
cũng rất cao hứng.
Tiểu nha đầu này dường như cực kỳ khó khăn mới nghĩ
đến việc mời người khác, nàng liền xoay người đi theo Phượng Lan Dạ
vào nhà, lúc này ngoài cửa xông vào hai cái thân ảnh, chính là hai nha đầu Tiểu
Đồng cùng Tiểu Khuê của Tư Mã Vụ Tiễn, vừa rồi Tư Mã Vụ Tiễn sai các nàng đi
báo cho Yên Hành, những người cỡi ngựa đó đã nhanh chóng chạy tới, mà các nàng
thì chạy bộ nên bây giờ mới về tới, thở không ra hơi nhìn đánh giá công chúa
một cái, cùng nhau kêu lên.
“Công chúa, người không sao chớ.”
“Bổn công chúa có thể có chuyện gì? Thật là sai hai người
các ngươi đi gọi người, mà cũng có thể mài chậm chạp đến bây giờ.”
Tư Mã Vụ Tiễn quay đầu nhắc làn váy bước lên thềm đá,
mà phía trước Phượng Lan Dạ đã bước một chân vào bên trong phòng khách, ánh mắt
hạ xuống, nguyên lai là Tư Mã Vụ Tiễn đã phái người đi báo cho Yên tướng quân,
mới có thể đến nhanh chóng như thế, nếu không lúc này chỉ sợ không dễ dàng kết
thúc như thế, trong lòng nàng cảm thấy đã nợ ân tình của Tư Mã Vụ Tiễn, nếu như
có một ngày, nàng có năng lực, nàng nhất định sẽ trả lại nàng ấy phần ân tình
này.
Hai người kẻ trước người sau đi tới chính sảnh, bên
trong phòng khách không có ai, rất an tĩnh.
Bởi vì Hoa Ngạc đã đi ra ngoài làm việc, Phượng Lan Dạ
bảo Tư Mã Vụ Tiễn ngồi vào chỗ của mình, tự mình đi pha trà.
Tư Mã Vụ Tiễn vừa nhìn thấy, đã sớm trợn mắt nhìn Tiểu
Đồng một cái: “Còn không mau đi giúp đỡ, tại sao có thể để cho Cửu công chúa
làm.”
“Dạ, công chúa.”
Tiểu Đồng vội vàng chạy đi qua, giúp Phượng Lan Dạ
ngồi xuống, rồi tự mình cùng Tiểu Khuê đi pha trà mang tới đây.
Chính sảnh rất an tĩnh, Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan
Dạ hai người ngưng mắt mà nhìn, trong không khí yên tĩnh tản mát ra cảm giác ấm
áp, ai cũng không muốn phá vỡ sự yên lặng này, cho đến khi Tiểu Đồng cùng Tiểu
Khuê đem trà mang tới, hai người mới nở nụ cười, nụ cười này, trong lòng
cả hai như có dòng nước ấm chảy qua, lần này không giống như trước đây, tựa hồ
cho tới giờ khắc này hai người mới thả lỏng tâm, trong lòng dạ biết rõ, sau này
hai người các nàng là bằng hữu.
“uống trà.”
Tư Mã Vụ Tiễn đổi khách làm chủ dẫn đầu nâng trà lên,
ý bảo Phượng Lan Dạ cùng uống, sau đó quay đầu phân phó Văn Lang cùng Tiểu Đồng
Tiểu Khuê ở phía sau: “Các ngươi đi ra ngoài coi chừng cửa đi.”
“Dạ, công chúa.”
Ba người lui xuống, bên trong phòng khách, Tư Mã Vụ
Tiễn cân nhắc đều muốn nói ra, từ từ thả ra chén trà trong tay, nhìn về phía
Phượng Lan Dạ.
“Phượng muội muội, sau này chúng ta phải khắp nơi cẩn
thận, nơi này cũng không có thái bình, ngươi cũng biết Hạo Vân đế có thập Tử
ngũ nữ, tuy nói thái tử đã bị giết, Thụy Vương thì bị đày, nhưng trong kinh
trước mắt còn có vài tên hoàng tử, đại vị chưa định, sóng ngầm ba đào biến hoá
khôn lường, mà những thứ tù nhân chúng ta, càng phải thận trọng hơn, lúc
nào cũng phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng bao giờ biến mình thành vật hy sinh
trong cuộc chiến tranh giành hoàng quyền.”
Lời nói thấm thía này, Tư Mã Vụ Tiễn không biết vì sao
lại nói ra, có lẽ nàng đã thật xem Phượng Lan Dạ tiểu nha đầu cá tính quái gở
lạnh nhạt này trở thành muội muội của mình, bản thân nàng không sợ chết, nhưng
nàng không muốn nhìn thấy nàng ta nhỏ như vậy đã phải gặp gỡ những chuyện như
vậy, nhưng Phượng muội muội nhất định không phải người tầm thường, lần đầu đến
nơi này, liền nổi bậc làm cho người ta chú ý, đây cũng không phải là chuyện
tốt, khiêm nhường âm thầm một chút mới là tốt nhất.
“Cám ơn, ” Phượng Lan Dạ nhận lấy phần ân tình này của
nàng, Tư Mã Vụ Tiễn thật sự đã xem nàng là bằng hữu rồi, chỉ có bằng hữu mới
có thể thành thật với nhau, chỉ có bằng hữu mới có thể nhắc nhở nàng nên thu
bớt sự nổi trội.