Đợi đến
lúc Phượng Lan Dạ kịp phản ứng, thì nàng đã bị đối phương chế trụ, không thể
động đậy nửa phân, trên cổ truyền đến cảm giác đau nhói như kim châm, sự lạnh
lẻo nhanh chóng từ da thịt truyền đến trái tim.
Chẳng
lẽ tối nay chính là ngày chết của nàng sao? Nàng khẽ ngẩng đầu lên, ánh trăng
chiếu vào trong đáy mắt của nàng, phát ra lóng lánh rực rỡ, trong suốt xinh đẹp
và quyết liệt, sắc mặt lạnh đến tái nhợt, thật giống như một đoá hoa lê trong
đêm đông, yêu kiều quỷ dị.
Nàng
nhìn về phía người trên đỉnh đầu nhưng vẫn không nói lời nào, người này gương
mặt ẩn ở bên trong vùng nửa sáng nửa tối, nhưng lại làm cho người ta thấy tươi
đẹp.
Phượng
Lan Dạ mặc dù xuyên qua không được bao lâu, nhưng cũng đã nhìn thấy mấy người
nam nhân xuất sắc, Sở Vương Nam Cung Liệt cuồng phóng khí phách, Tam hoàng tử
Nam Cung Tiếp ôn nhu nho nhã, ngay cả
cái vị tướng quân mới gặp tối hôm qua, cũng là người cương nghị tuấn lãng.
Nhưng
tất cả bọn họ ai cũng không bằng được nam tử trước mặt này.
Lông
mài của hắn dài nhỏ, đôi mắt màu đen như bảo thạch, dưới đáy mắt ẩn chứa màu
xanh biếc của ao đầm, con ngươi trong suốt tựa như một mặt hồ mà nàng có thể
thấy bóng hình của mình trong đó, nhưng nó lại sâu không lường được, làm cho
người ta chỉ cảm nhận hàn khí từ lòng bàn chân lan toả toàn thân, chỉ cần một
ánh mắt của hắn, đã làm lòng người kinh đảm chiến (sợ đến mất mật), đáng tiếc
Phượng Lan Dạ từ nhỏ cùng dã thú và rắn độc làm bạn, trên cõi đời này dù người
có đáng sợ đến đâu đi nữa, thì cũng không bằng dã thú khát máu tàn bạo, ánh mắt
của bọn nó là lợi khí đoạt hồn người nhất thế giới.
Nàng có
thể đối mặt với ánh mắt của dã thú, nên khi tiếp xúc với ánh mắt của nam tử
này, nàng không cảm thấy sợ hãi.
Bất quá
không thể phủ nhận, dung mạo của nam tử này ngay cả nữ nhân cũng cảm thấy không
bằng, nhưng nó lại không có một chút mùi vị son phấn nào, ngược lại còn cao
ngạo thanh khiết, lạnh tựa hàn đàm, làm người ta không dám dò xét nhiều, môi
như cánh hoa anh đào khẽ nhếch lên, để lộ ra nụ cười âm ngao tàn nhẫn, ánh mắt
băng hàn gắt gao chói chặt nàng.
Hai
người cứ đứng yên giằng co không nhúc nhích như vậy, bàn tay bạch ngọc đang ra
sức bóp cổ Phượng Lan Dạ, hắn đưa mắt từ trên cao nhìn xuống nàng, quanh người
trừ thanh âm của gió thổi lá rụng ra, không còn tiếng vang nào khác nữa, Hoa
Ngạc lại càng không dám cử động chút nào, chỉ sợ mình mà phát
ra một thanh âm vang lên thôi sẽ làm cho người này nổi giận, mà giết chết công
chúa.
Ngay cả
thủ hạ của nam tử này, cũng không dám nói thêm câu nào, hắn chỉ lẳng lặng đứng
nhìn hết thảy trước mắt.
Trong
đôi mắt của nam tử yêu mỵ lạnh lùng, chợt lóe lên vẻ đắc ý rồi biến mất, nha
đầu này không sợ hắn a.
Thế
gian này kẻ có thể thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, mà không có lùi bước, chỉ
có nàng là người đầu tiên cũng là duy nhất.
Từ nhỏ
hắn đã có một đôi mắt mê hoặc lòng người, hơn nữa khi hắn tức giận, thì ánh mắt
đó lại càng biến hoá khôn lường, làm cho người chứng kiến, ai cũng kinh hãi đảm
chiến, hai chân như nhũn ra, đáng tiếc nha đầu này nhỏ như vậy, mà trong cơ thể
dường như có một loại năng lượng khổng lồ, có thể chống lại ánh mắt mê hoặc
lòng người mà hắn phóng ra.
Trong
lúc điện quang hỏa thạch, ánh mắt hắn từ từ thay đổi, bầu không khí lạnh lẽo
cứng nhắc cũng biến hóa ngay lập tức .
Sức lực
trên tay nam tử giảm xuống, Phượng Lan Dạ thở phào nhẹ nhõm, nàng cảm thấy mồ
hôi lạnh đã đổ đầy lưng, dính vào ở trên người, khi gió thổi qua, làm nàng
không nhịn được khẽ rùng mình một cái.
Mới vừa
rồi, nàng đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết, nam tử này nếu như muốn
giết nàng, cũng dễ dàng như giết chết một con kiến.
Hắn rốt
cuộc là ai?
Lại có
nội lực mạnh đến như vậy, còn ánh mắt của hắn nữa, tựa hồ có nguyên nhân nào
đó?
Phượng Lan
Dạ dù đang suy đoán, nhưng vẫn như cũ cái gì cũng không nói.
Đúng
lúc này, thì vang lên tiếng gót giày sắt dẫm đạp, tuôn trào như sóng.
Tiếng
gió ngựa đều đặng đang phi nhanh tới đây, trong bóng đêm lạnh lẽo, làm bụi đất
tung bay lên cao.
Phượng
Lan Dạ Tâm đáy lòng hoảng hốt, những kẻ đang tới nhất định là quan binh tuần
tra của Thiên Vận hoàng triều, buổi sáng hôm nay mới đụng độ Yên phó tướng
quân, chẳng lẽ tối nay nàng nhất định sẽ chạy không thoát sao?
Ý niệm
vừa mới loé lên trong đầu, thì chợt cảm thấy sức lực trên cổ buông lỏng, nam tử
đang khoá chặt nàng đột nhiên buông tay, đôi tay thon dài hoàn mỹ nhấc lên, kéo
tay nàng bay lên trời, nhẹ nhàng như mây trôi, trong nháy mắt đã vượt ra xa
chừng mười trượng, mà Hoa Ngạc ở phía sau nàng, cũng bị tên thủ hạ của nam tử
mang theo, mọi người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Phượng
Lan Dạ thật nhanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vó ngựa ngừng vang, có mấy quan
binh đang ngồi trên lưng ngựa, cầm đầu chính là người chịu trách nhiệm tuần tra
đường phố phụ cận, phó tướng Yên Hành.
Mọi
người tung mình từ lưng ngựa lập tức nhảy xuống, trên đường phố vắng lặng, một
bóng người cũng không có, ngoại trừ huyết khí tràn ngập, thì mấy chục tên Hắc y
nhân lúc nãy xuất hiện cũng đã bị giết chết hết.
Phượng
Lan Dạ cảm thấy hít thở không thông, thân thủ thật là nhanh, mới vừa rồi đang
lúc hắn khống chế mình không buông, mà còn có thể ra lệnh cho người khác trong
chớp mắt giết mười mấy tên thích khách, kẻ này đến tột cùng là người phương
nào?
Nếu như
là kẻ địch của hoàng gia, chỉ sợ kinh thành sẽ nổi lên tinh phong huyết vũ, nếu
như hắn không phải là địch nhân, như vậy sẽ là ai?
Sưu,
sưu, vài cái búng người, thì thân thể Phượng Lan Dạ đã ở trên ngã tư đường phố,
cách viện của nàng không xa.
Thân
hình của nam tử kia xoay tròn đáp xuống, tựa như đoá hoa sen nhảy múa trong
gió, áo bào trắng tuý ý tung bay, từ từ đáp xuống mặt đất, nhẹ nhàng buông tay
thả thân thể Phượng Lan Dạ ra, tên thủ hạ kia cũng buông Hoa Ngạc xuống.
Phượng
Lan Dạ vừa được tự do, thân thể di chuyển, nhanh chóng lui lại hai bước, trên
khuôn mặt xinh đẹp trong sáng bức người, là đôi mắt lạnh lẽo như hàn đầm đóng
băng.
"Ngươi
đến tột cùng là ai''
"Ngọc
Đẳng, tối nay ta đã cứu ngươi một mạng, sau này nếu có lúc phải dùng tới, tất
nhiên sẽ đến tìm ngươi."
Hắn nói
xong, thân thể nhúng một cái liền nhảy ra xa hơn một trượng, phía sau, Phượng
Lan Dạ lạnh giọng quát lên.
"Ngươi
thiếu chút nữa giết ta, còn muốn ta trả lại ân tình cho ngươi."
Người
này quả nhiên là cuồng vọng không ai bì nổi, lại càng ngạo nghễ độc tài, tự cao
tự đại.
Bóng
người kia đã tung bay ra ngoài, chỉ còn nhìn thấy một điểm trắng, nhưng thanh
âm truyền vào trong tai nàng lại rất rõ ràng.
"Trong
tay ngươi cầm là cái gì? Nếu không phải ta, chỉ sợ hai cái mạng nhỏ của các
ngươi đã không còn, cho nên ngươi đã nợ ta, khi nào cần dùng đến, tất nhiên sẽ
đến đây tìm ngươi."
Nói
xong, bốn phía chỉ còn một mảnh trống vắng, không một chút tiếng
động nào nữa.
Bên
đường phố, vẫn rất náo nhiệt, mọi người ai cũng không có chú ý tới một chuyện
ngẫu nhiên xảy ra ở góc đường, Phượng Lan Dạ mím chặt môi, đôi mắt sắc bén như
đao, tức giận nhìn chăm chú vào bóng đêm lạnh lẽo, cái người tên Ngọc Đẳng này,
đến tột cùng là ai chứ? Hắn nói một chút cũng không có sai, nếu như không phải
hắn ra tay, chỉ sợ tối nay nàng cùng Hoa Ngạc chỉ có một chữ chết.
Hoa
Ngạc trong cơn hoảng sợ phục hồi tinh thần lại, đi lên phía trước giật ống tay
áo của Phượng Lan Dạ, ý bảo nàng nhanh chóng đi về.
Trên
tay các nàng vẫn còn cầm thuốc cấm đấy? Hơn nữa đường phố bên cạnh vừa mới chết
một nhóm người, chỉ sợ những thứ binh lính tuần tra kia sẽ điều tra đến chỗ của
các nàng, nhưng thuốc này phải làm sao bây giờ?
"Công
chúa, thuốc này phải làm sao bây giờ, chỉ sợ bọn họ sẽ tra xét nơi này ."
"Không
có chuyện gì, ngươi yên tâm đi."
Phượng
Lan Dạ phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng dẫn Hoa Ngạc trở về, đem thuốc mua
được tối nay, dùng bao bố buột lại chôn bên dưới tàng cây ở sân sau, đợi đến
khi các nàng làm xong công việc, thì nghe được ngoài cửa viện, tiếng vó ngựa
vang lên trên đường cái, tiếng thét chói tai, lộn xộn .
Bão táp đã tới. . . . . .