Đài
ngọc gác son, rường cột chạm trổ, thật là một bức tranh phủ đệ đẹp không sao tả
xiết.
Phượng
Lan Dạ cùng Hoa Ngạc đi theo phía sau Tần quản sự, bước vào Tấn vương phủ.
Cầu nhỏ
nước chảy, danh hoa tuyệt thế, sân viện chồng chất phức tạp, nhưng những con
đường đá xanh u tối thì lại sắp đặt có trật từ, lúc nào cũng có thể thấy được
hầu gái mặc y phục hoa lệ ra vào, mỗi một chỗ một nơi, đều được điêu khắc tinh
tế mà thành, ngay cả hạ nhân là lão ma ma cũng mặc y phục áo tơ trong người, có
thể thấy được Tấn vương phủ rất xa hoa, nhìn lại Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc
quần áo hai nữ nhân này có vẻ khó coi.
Bất quá
thần sắc của hai người cũng rất là thản nhiên, trải qua rất nhiều chuyện, lòng
cũng từ từ lắng đọng đi xuống, cũng nhận rõ một sự thực, thân phận của các
nàng là gì, mà thân phận của người ta là gì.
Tần
quản gia vẫn ở phía trước dẫn đường, dọc theo đường đi thỉnh thoảng có người
cung kính chào hỏi hắn, đợi đến khi đoàn người bọn họ đi xa, mới đi đến
gần nhau, nhỏ giọng nghị luận về thân phận của Phượng Lan Dạ cùng Hoa
Ngạc .
Tần
Trăn ở Tấn vương phủ địa vị quả nhiên không thấp, điều này có thể nhìn thấy từ
thái độ của những hạ nhân đối với hắn, Phượng Lan Dạ đang suy tư, thì chợt nghe
phía trước có tiếng nói vang lên, nàng vội vàng ngửng đầu lên nhìn lại, thì ra
là bọn họ đã đi tới một cây cầu bạch ngọc, lúc này ở bên cầu, đang có mấy mỹ
nhân đứng dựa vào lan can đá chạm khắc để chơi đùa.
Tần
Trăn đi ở phía trước đã sớm cung kính hành lễ với một người .
"Tham
kiến Tô trắc phi."
Phượng
Lan Dạ dóc dáng nhỏ bé, cho nên không nhìn được người ở phía trước, chỉ nghe
được một thanh âm sang sảng vang lên: "Tần Trăn, ngươi mau đứng lên đi, đa
lễ quá."
Nói
chuyện tự nhiên tùy ý, xem ra là người hiền hoà.
Tần
Trăn đứng thẳng người lại, lúc này người vừa mới nói chuyện, đã đi tới, dừng
lại ở trước mặt bọn họ.
Phượng
Lan Dạ đã nhìn thấy được, nữ nhân gọi là Tô trắc phi kia gương mặt như hoa Phù
Dung, kiều diễm mỹ lệ, giở tay nhấc chân liền mang theo một cổ hào phóng, gương
mặt khi cười một tiếng có thêm hai má lúm đồng tiền, rất là mê người.
Phượng
Lan Dạ đang nhìn đến nhập thần, thì một đám nữ nhân vây xung quanh Tô trắc phi,
trong đó có một nữ nhân xinh đẹp mặc quần áo màu xanh sắc mặt lạnh lùng mở
miệng khiển trách.
"Tiểu
nha đầu này là ai ? Thật không có lễ phép rồi, nhìn thấy trắc phi nương nương
cũng không biết hành lễ, thật không có quy củ."
Tần
Trăn sắc mặt ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng kịp, cung kính đáp
lời: "Đây là Cửu công chúa Phượng Lan Dạ của Vân Phượng quốc."
"Vong
quốc nô tìm tới nơi này của chúng ta làm gì?"
Thanh
âm của nữ tử áo xanh càng thêm sắc bén, bên cạnh có ít người cũng phụ họa :
"Đúng vậy a, Tần quản gia, nơi này là nơi nào? Tấn vương phủ tại sao có
thể tùy tiện để người có thân phận thấp đi vào."
Phượng
Lan Dạ nhướng lông mài một chút, cũng không có nói cái gì, nhưng mà Hoa Ngạc ở
bên cạnh không nhịn được, khuôn mặt đầy oán giận, những nữ nhân này nói chuyện
thật khó nghe, thân phận các nàng làm sao mà thấp chứ, nếu không phải Thiên Vận
hoàng triều tiêu diệt quốc gia của các nàng , công chúa các nàng là thân thể
ngàn vàng đó.
Những
cô gái kia thất chủy bát thiệt (*), ngươi một lời nàng một câu nói mãi
không xong, Tần Trăn vội vàng mở miệng..
"Các
chủ tử, đây là mệnh lệnh của Vương gia, Vương gia muốn gặp Cửu công chúa."
"Vương
gia tại sao lại muốn gặp nàng?"
Tô Băng
Tiệp sửng sốt một chút, vươn tay ngăn cản tiếng ồn ào ở phía sau, bốn phía
thoáng một cái yên tĩnh lại, nàng cười nhẹ nhàng nhìn Phượng Lan Dạ:
"Ngươi đừng để ý, các nàng nói chuyện không có ác ý."
Phượng
Lan Dạ sắc mặt tối sầm lại, Tô trắc phi này không biết là quá đơn thuần, hay
quá thâm trầm, những nữ nhân này nói những lời khó nghe như vậy, còn nói không
có ác ý, có phải là muốn giết người phóng hỏa, mới gọi có ác ý không? bất quá
nàng cũng mặc kệ những thứ người này, có thể trở thành trắc phi hoặc tiểu thiếp
của Tấn vương phủ, những nữ nhân này nhất định là có chút lai lịch, hiện tại
nàng vẫn nên ít gây chuyện mới tốt, Phượng Lan Dạ nghĩ tới đó khẽ gật đầu, cũng
không có tỏ thái độ gì.
Tô Băng
Tiệp sửng sốt một chút, không nghĩ tới nha đầu này cuồng ngạo như thế, mình là
một trắc phi nói chuyện với nàng, mà nàng ta lại lớn lối, từ đầu tới đuôi không
chịu hành lễ, cũng không kính cẩn nghe lời, chỉ mang một bộ yên tâm thoải mái,
tình cảnh này khiến cho người luôn luôn quen được tâng bốc như Tô Băng Tiệp rất
khó chịu, bất quá nàng cũng không phải là hạng người không có năng lực, nên chỉ
thoáng sửng sốt, trong nháy mắt liền hồi phục trở lại như cũ, cười híp
mắt mở miệng.
"Tần
Trăn, còn không mang Cửu công chúa đi gặp Vương gia, đừng làm cho gia sốt ruột
chờ, đến lúc đó lại trách đến trên đầu của thiếp thân"
"Dạ,
nương nương."
Tần
Trăn vội vàng đáp lại, hắn đúng là sợ những nữ nhân ở trong phủ này, cả đám
người ai cũng đều có chút lai lịch, là Vương gia dùng để mượn hơi những thế lực
trên triều đình mà đón họ vào phủ, giống như rễ cây, không chỉ một mà trăm
đường nối kết, cho nên bình thường hắn cũng không muốn chọc đến những nữ nhân
này.
Phượng
Lan Dạ dẫn Hoa Ngạc theo phía sau Tần Trăn bước đi, vừa lã lướt thướt tha, vừa
như một cành Hàn Mai đón gió, ngông nghênh thản nhiên.
Đợi đến
khi các nàng đi xa, một đám nữ nhân ở phía sau líu ríu nghị luận giống như một
bầy chim sẽ.
"Vương
gia đem vong quốc nô đón vào phủ là có ý gì?"
"Đúng
vậy a, các nàng cũng xứng vào Vương Phủ sao."
Thất
chủy bát thiệt (**), ồn ào nhốn nháo, đứng ở giữa đám nữ nhân Tô Băng Tiệp đợi
cho đến khi mọi người nói xong, mới nhấc tay lên một cái ngăn trở lời nói kế
tiếp của mọi người ..., bốn phía liền rơi vào an tĩnh, chúng nữ đồng loạt nhìn Tô
Băng tiệp.
(*)(**): Thất chủy bát thiệt: bảy
miệng tám lưỡi, có nghĩa là tranh nhau mà nói
Tô Băng
Tiệp, là nữ nhi của Binh Bộ Thị Lang, mặc dù địa vị không phải là cực phẩm
nhất, nhưng lực lượng của gia tộc nàng thì không thể khinh thường, huống chi
cậu nàng vẫn là cận thần của Thái Úy đại nhân, người ở trong triều bình thường
cũng không dám đắc tội với Tô gia của nàng.
Không
nghĩ tới ngày hôm nay lại ở trước mặt một vong quốc nô mà mất mặt, Tô Băng Tiệp
từ đầu đến chân toàn là lửa giận, chẳng qua nàng là người luôn luôn thâm trầm,
vô cùng giỏi về tâm cơ, thích dùng bộ dạng đơn thuần khả ái để che dấu sự thâm
trầm của mình, cho nên mới không có phản ứng gì.
"Tiểu
tỷ, lập tức đi vào viện của gia ở để thăm dò rõ ràng cho ta, ngày hôm nay gia
muốn gặp công chúa mất nước kia để làm gì?"
Tô Băng
Tiệp nhỏ giọng nói thầm, nàng bên người có một nha hoàn thanh tú cơ trí lập tức
vâng lệnh, lắc mình đi theo con đường của đoàn người vừa rời khỏi.
Phía
sau, nữ tử áo xanh vừa nói chuyện khắc bạc lúc nãy, vẻ mặt mang đầy lửa giận,
nhìn Tô Băng Tiệp mở miệng.
"Tỷ
tỷ, nha đầu này thật là thiếu dạy dỗ, tỷ tỷ tâm tính thiện lương, chúng ta nhìn
mà tức giận thay tỷ."
Nữ tử
áo xanh vóc người đầy đặn, châu tròn ngọc sáng, gương mặt lại càng quyến rũ,
nàng tên Trầm Trân Châu, là nữ nhi của tứ phẩm quan viên Chiêm Sự Phủ, mà Chiêm
Sự Phủ chuyên trông coi mọi việc bên trong hoàng cung biệt uyển, tuy nói quan
chức không lớn, nhưng mà chức vị cũng là có thực quyền, cũng được rất nhiều
người đến nịnh bợ, cho nên Trầm Trân Châu ở Tấn vương phủ cũng là một chủ tử
điêu ngoa, đối với nàng cùng Tô Băng tiệp, Tấn vương Nam Cung Trác luôn luôn
mắt nhắm mắt mở, cho nên hai người các nàng nghiễm nhiên trở thành đương gia
chủ tử ở trong phủ, hạ nhân và nô tài trong Vương Phủ đều rất sợ các nàng, bình
thường rất cung kính, không dám làm ra nửa điểm sai lầm.
"Tốt
lắm, xem một chút Vương gia gọi nàng vào phủ làm gì? Chắc không phải chuyện đại
sự gì."
Tô Băng
Tiệp nói đến đây thì dừng lại, không nói thêm gì nữa, khóe môi nhưng hiện lên
nụ cười mang ý vị thâm trường.
Trầm
Trân Châu vừa nghe tới sớm đã vui mừng, vươn tay kéo tay Tô Băng Tiệp, cười hì
hì đề nghị.
"Tỷ
tỷ, chúng ta qua bên kia uống trà chờ tin tức đi."
"Ừ,
đi thôi, cùng đi uống trà nào."
Tô Băng Tiệp ra lệnh một tiếng, phía sau một đám áo
hồng váy xanh, diễm lệnh xinh đẹp, cất tiếng cười lên như sóng vỗ vào bờ cát,
cùng nhau hướng về phía đình lý cách đó không xe đi tới. . . . . . .