Nhu Yên đảo, là một hòn đảo bốn bề đều là biển, địa
hình đặc biệt hiểm trở, trên thượng du là con sông Giang Hà, chảy lượn vòng,
vờn quanh Yên Hải, Nhu Yên đảo nằm trong Yên Hải, hướng Bắc chính là
Khiên Hàn sơn, phía tây Nam là Thiên Vận hoàng triều, mà hướng tây thì có đại
thảo nguyên rộng lớn của Lâm Phong quốc, trong đó lại còn chia ra rất nhiều
nước nhỏ, Nhu Yên đảo bởi vì địa thế hiểm yếu, hơn nữa còn là nơi bị vây quanh
tiếp giáp với nhiều quốc gia khác, cho nên đã trở thành đảo quốc độc lập
nho nhỏ, bên trong đảo chiêu mộ được một nhóm lớn tội phạm của các quốc gia,
hay tử tù …, Đây là nơi mà các quốc gia hơi bị nhức đầu, nhưng đồng thời cũng
không ai dám tùy ý ra vào, bởi vì cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua
có người vào Yên Hải, còn có thể toàn thân trở ra, làm cho nơi đó còn có một
cái tên khác, biển tử vong.
Thiên Bột Thần xuất thân từ Nhu Yên đảo, sự xuất hiện
của hắn là bởi vì có nhiệm vụ cần phải hoàn thành.
“Thiếu chủ, thuộc hạ không đem được người mang về,
chắc chắn không trở về .”
Tiếng nói vừa rơi xuống đất, một đám mây đen thổi qua,
bên trong buồng xe liền có thêm một người, cung kính ngồi ngay ngắn ở bên
trong xe ngựa.
Trong tay hắn cầm một cây thiết phiến màu đen, nhìn
thì nhẹ như lông hồng, nhưng thật ra nó là hàn thiết ngàn năm, nặng đến mấy
chục cân, lại bị hắn nhẹ nhàng như thường cầm ở trong tay, có thể thấy được
người này võ công không kém.
Nhìn lại mặt của hắn, tuấn lãng bất phàm, thần thái
bức người, một thân áo đen cẩm y, làm cho gương mặt càng nổi bật xuất sắc, một
đôi ánh mắt sâu thẳm đầy gợn sóng đang nhìn chằm chằm nam tử trên giường êm,
chỉ thấy hắn quanh thân tàn bạo, đôi mắt đen như hàn băng, óng ánh Thị Huyết,
mở miệng gằn từng chữ.
“Bổn vương nhớ được đã nói với ngươi, sau này đừng
nhắc tới chuyện này nữa.”
Cẩm bào màu tím như mây bay, nó phát ra tia sáng kỳ dị
rực rỡ, nhanh như chớp, nhẹ như gió khẽ thổi qua, một chưởng đánh tới lực nặng
ngàn cân, Thiên Bột Thần vân ngồi yên không hề cử động, chấp nhận một
chưởng này, thân thể hắn đung đưa hai cái, sắc mặt trở nên trắng bạch, dưới ánh
đèn chập chờn, nó càng trắng như tuyết mùa đông, một vết máu đỏ lòm từ khóe môi
tràn ra, hắn ho khan một tiếng mở miệng.
“Thiếu chủ cố ý không chịu trở về, như vậy cứ đánh
chết thuộc hạ đi, chỉ cầu Thiếu chủ chịu trở về nhìn lão chủ nhân một lần, thời
gian của hắn đã không còn nhiều.”
Lão chủ nhân của Nhu Yên đảo chính là Quỳ cơ lão nhân
tiếng tăm lừng lẫy, thần cơ diệu toán, tinh thông mọi thứ cơ quan, sáng tạo ra
nhiều võ công bí quyết, chính là nhân vật mà các quốc gia rất cố kị, chính vì
hắn có trí thông minh hơn người, cho nên mới dám can đảm chứa chấp một nhóm
lớn trọng phạm, tử tù, mặc dù quân vương các quốc gia đều nhức đầu tức
giận, nhưng cũng không dám công khai khiêu khích hắn.
Thế nhân đều nói Quỳ cơ lão nhân độc lai độc vãng,
nhưng không biết một chuyện hắn có một nữ nhi mà mình rất yêu thương, chẳng qua
là nữ nhi kia vẫn chưa từng xuất hiện, cho nên ít có người biết đến, cô gái này
đã từng ra khỏi Yên Hải, đi du sơn ngoạn thủy, trong lúc tình cờ đã gặp và yêu
thương một người, người này chính là Hạo Vân đế của Thiên Vận hoàng triều, nên
nàng tự nguyện theo Hạo Vân đế vào cung, thế nhưng sau khi sanh hạ Thất hoàng
tử Nam Cung Diệp thì tự sát mà chết, chuyện này đã trở thành một đoạn nghi án
chưa có lời giải đáp.
Thất hoàng tử Nam Cung Diệp lúc còn ấu thơ, đã được
quỳ cơ lão nhân chiếu cố, hắn phái hai gã môn sinh đắc ý nhất, tận tình truyền
thụ võ công cho Nam Cung Diệp, khiến công phu của hắn rất bí hiểm, đến xuất
thần nhập hóa.
Quỳ cơ lão nhân hi vọng Nam Cung Diệp trở về Yên Hải
để đón nhận vị trí của mình, chiếu cố tốt cả đám thủ hạ và rời xa hoàng cung.
Đáng tiếc Nam Cung Diệp thuở nhỏ bị mất mẹ, trong lòng
hắn có bóng ma, nên rất bài xích Quỳ cơ lão nhân, căn bản hắn không chịu chấp
nhận phần tâm ý này, cho nên Thiên Bột Thần mới tồn tại, nhiệm vụ của hắn chính
là đón Thiếu chủ trở về Yên Hải, nếu như Thiếu chủ không trở về, hắn cũng không
cần phải về nữa.
“Cút ngay đi.”
Nam Cung Diệp tựa vào trên giường êm, không muốn nhìn
sắc mặt tái nhợt Thiên Bột Thần nữa, nếu không phải mình hạ thủ lưu tình, hắn
còn mạng ngồi đây sao.
Thiên Bột Thần thở dài một tiếng, thân hình chợt lóe
lên liền lui ra ngoài, trong không gian nhỏ hẹp, lâm vào yên tĩnh, người trên
giường êm, ngũ quan tuấn mỹ của chợt lóe lên lạnh lẻo rồi biến mất, khóe môi
nhếch lên, đôi mắt không nháy không chớp khóa chặt bức họa ngũ sắc trên đỉnh
đầu, một tia ưu thương không thể nhận ra đang chảy xuôi ở trong đó, cho tới bây
giờ hắn chưa từng nhìn thấy mẫu thân, chỉ nghe bọn thái giám trong cung nghị
luận, nàng là một nữ nhân mỹ lệ tuyệt đỉnh, nhưng bởi vì không chịu nổi thâm
cung tịch mịch mà thông dâm với nam tử, bị phụ hoàng bắt quả tang , sau
đó vì không còn mặt mũi gặp người khác mà lựa chọn tự sát, mỗi lần nghĩ tới
hình ảnh như vậy, đáy lòng của hắn liền rất đau, người đàn bà kia nếu như đã
sanh ra hắn, nên hảo hảo chiếu cố hắn, vì sao phải lựa chọn tự sát, để lại một
mình hắn đối mặt với nhiều đau khổ như vậy, nàng thật ích kỷ .
Nam Cung Diệp đang nghĩ đến nhập thần, xe ngựa bỗng
nhiên dừng lại, ngoài xe vang lên thanh âm Nguyệt Cẩn.
“Gia, đến Vương phủ rồi.”
Một tiếng gọi này, đã gọi tâm tư của Nam Cung Diệp trở
về, trên mặt của hắn trong nháy mắt bao phủ một tầng sương mỏng, lạnh lùng
tuyệt sắc, làm đóng băng trong vòng ba thước, khẽ lên tiếng: “Ừ.”
Một đạo thân ảnh cao ráo từ trong xe ngựa đi ra, dưới
đêm trăng, như tiên như ma, cả người lạnh lẻo, hàn khí chuyển động xung quanh
hắn, ngay cả thủ hạ chuyên hầu hạ bên người chính là Nguyệt Cẩn cũng không dám
thở mạnh, cẩn thận cung kính cùng chủ tử kẻ trước người sau đi vào Tề vương
phủ, ánh trăng khinh bạc kéo dài hai đạo bóng dáng, từ từ tan ra bên trong đêm
trăng.
Nô nhai, Phượng Lan Dạ đang ở bên trong tiểu viện.
Trải qua một đêm chơi đùa, nên khi sáng sớm không khí
liền lâm vào an tĩnh.
Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc, Tư Mã Vụ Tiễn cùng tiểu
Đồng tiểu Khuê, đều trở về viện của mình mà ngủ.
Đám sương lượn lờ nhanh chóng tản đi, bao phủ những
ngôi nhà cổ xưa, từng mảnh lá rụng từ trên ngọn cây rơi xuống mặt đất, chúng
bay lả tả dày đặt nhẹ nhàng như mưa phùn.
Những giọt sương trong suốt như Trân Châu, đọng lại
trên ngọn cỏ dại, màu xanh cây dễ cỏ và mùi hương của trúc cùng với sự thanh
khiết của sương mai làm cho người ta càng thêm sảng khoái.
Ánh sáng đầu tiên của bình minh chiếu vào trong tiểu
viện, làm cho đám sương nhẹ nhàng tan ra, khắp nơi trở nên sáng loáng , đặc
biệt chói mắt.
Hoa Ngạc mặc một thân quần áo vải thô, từ trong phòng
bước ra, ánh mặt trời chiếu vào trên người của nàng, tươi mắt như một bụi cỏ
xanh mọc ở trong viện, tươi mát động lòng người, nàng ngửng đầu lên nhìn trời,
híp ánh mắt lại một chút, cả khuôn mặt nở nụ cười ôn hòa như đang suy nghĩ,
buổi tối hôm qua mặc dù các nàng đùa giởn cả một đêm, mấy người họ thay phiên
nhau kể một ít chê cười, còn nói là những chuyện mình đã gặp và trãi qua, nói
đến chỗ cao hứng, thì thoải mái cười to, nói đến chỗ thương tâm, thì liền thất
thanh khóc rống, mỗi người đều tận tình phát tiết, nên tâm tình cũng khôi phục
một cách kỳ dị.
Lúc này cửa viện vang lên thanh âm, Hoa Ngạc phục hồi
tinh thần lại, theo thói quen quay ánh mắt nhìn sang, từ hướng cửa sổ nửa mở
nhìn vào bên trong gian phòng mà công chúa đang bình yên nghỉ ngơi.
Nàng ấy mặt hướng vào bên trong, một đầu tóc đen xõa
trên áo gối trắng nhạt có thêu nhã trúc, thân thể xinh xắn co rúc thành một
đoàn, tựa như một đứa bé xinh đẹp, làm cho trong lòng người ta dâng lên một cổ
ấm áp, Hoa Ngạc khóe môi nụ cười càng sâu, nhấc chân bước xuống thềm đá,
hướng trước cửa bước tới, vừa đi vừa hỏi.
“Người nào vậy?”
Sáng sớm không biết là ai, nhưng chỉ cần nghĩ tới
những thứ Vương gia tướng quân kia, trong lòng càng thêm nặng nề, nếu như không
có những người này, cuộc sống của các nàng cũng không có cái gì không tốt,
nhưng mà hết lần này tới lần khác những kẻ này thỉnh thoảng lại nhô lên hạ
xuống, đầu tiên là Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, Sở Vương Nam Cung Liệt, Tấn
vương Nam Cung Trác, hiện tại lại thêm một kẻ thần bí khó lường tên Ngọc Tiển,
hôm nay tới đây lại là người phương nào?
Hoa Ngạc nghĩ tới đó, thì đứng trước cửa, lẳng lặng
chờ chực, nàng sẽ không mở cửa cho người xa lạ.
“Ta là quản sự của Tấn vương phủ.”
Ngoài cửa có tiếng người trả lời, Hoa Ngạc nhíu mài,
quản sự của Tấn vương phủ lại tới làm gì? Chẳng lẽ vì chuyện những nữ nhân bị
đánh tối hôm qua, Vương gia muốn tìm công chúa tính sổ, Hoa Ngạc nghĩ đến đây,
sắc mặt liền có chút ít âm trầm, lạnh lùng mở cửa, nhưng nàng lại ngăn
cản cửa lại, đứng ngoài cửa quả nhiên là quản sự Tần Trăn của Tấn vương
phủ, chỉ thấy bên người hắn có một cẩm y công tử đang đứng, một đầu tóc dài như
hải tảo, mặt mày thì tuấn lãng, khi nở nụ cười tựa như ánh mặt trời.
Thiếu niên này làm cho người ta khi vừa nhìn thấy liền
không tự chủ được buông lỏng tâm tình, bất quá quanh thân tôn quý
khí phái làm cho người không dám khinh thường, Hoa Ngạc liếc một cái, rồi nhìn
về hướng Tần Trăn.
“Tần quản sự mới sáng sớm đến đây làm gì?”
Hoa Ngạc sắc mặt lạnh lùng , làm cho Tần Trăn nhìn
thấy thái độ của nàng, liền nhớ đến chuyện hôm qua những nữ nhân trong vương
phủ đến đây quậy phá, sắc mặt hắn có chút không được tự nhiên, bất quá những nữ
nhân kia sau khi trở về, đã bị Vương gia nặng nề trách phạt, nhất là Như phu
nhân Trầm Trân Châu, bị phạt nửa năm không cho phép nhận ngân lượng, những kẻ
có liên quan cấm túc một tháng.
Lần này hắn tới, hoàn toàn không phải là chủ ý của
Vương gia, là bởi vì Bát hoàng tử, ác ma này không biết trúng gió gì, sáng sớm
từ trong Cung chạy ra ngoài, tìm được hắn, liền mệnh lệnh hắn dẫn đi tìm Cửu
công chúa.
Tần Trăn không hỗ là quản sự của Tấn vương phủ, mặc dù
không được tự nhiên, nhưng mà cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, giờ phút này
đã khôi phục như bình thường, thanh âm trì hoãn nói.
“Là Bát hoàng tử muốn gặp Cửu công chúa, ta mang Bát
hoàng tử tới đây.”
Tần Trăn nói xong, liền di chuyển thân thể một chút,
Bát hoàng tử Nam Cung Sâm ở bên cạnh hướng vào trong viện đi tới, Hoa Ngạc sửng
sốt, không nghĩ tới thiếu niên ở trước mắt lại là Bát hoàng tử, nên chỉ đành
phải thối lui một bước, để cho Bát hoàng tử đi vào, chỉ thấy thiếu niên đang
mặc cẩm bào màu lam, cước bộ vững vàng, thần thái thong dong, mỉm cười nhẹ
nhàng đi vào sân, đánh giá khắp mọi nơi.
Hoa Ngạc nhướng mài, mặt mũi dưới ánh mặt trời chiếu
rọi, càng thêm kinh ngạc mê mang.
Vốn đã đủ loạn rồi, hiện tại lại thêm một Bát hoàng
tử, tình hình càng ngày càng khó khống chế, các nàng chỉ muốn có cuộc sống yên
ổn sao lại khó như vậy chứ? Bất quá oán trách thì cứ oán trách, nàng vẫn không
nhịn được tiến lên một bước, cung kính hành lễ.