Phượng
Lan Dạ cùng Vụ Tiễn hai người sắc mặt thản nhiên, điềm tĩnh tiêu sái đi đến
chính giữa đại điện, theo sau cùng là công chúa làm con tin, bước chân càng
ngày càng chậm, đầu cúi càng ngày càng thấp, ngày
càng cách xa hai người, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đều đã ngồi vào vị trí của
mình, một người đang lên dây cổ cầm, một người đã ngồi trước khung thêu, chuẩn
bị bắt đầu biểu diễn.
Nữ nhân
kia cất bước rất khó khăn, chân như mang theo tảng đá lớn, thật lâu cũng không
đi tới nơi, trên đại điện, mọi người đều nhìn nàng bước đi đã khó khăn như thế
thì làm sao mà múa được?
Hạo Vân
đế tuy nghiêm khắc, thấy nàng ta như thế cũng không nghĩ làm nàng ta khó xử,
vung tay lên, trầm giọng mở miệng: "Ngươi lui xuống đi."
Nữ nhân
này lại một lần nữa như chạy trốn, chạy nhanh xuống dưới.
Trên
đại điện nổi lên giọng nói nghị luận to nhỏ, toàn là những lời nói khó
nghe, tuy là tiểu quốc công
chúa nhưng thân phận cũng khá cao, vậy mà cùng biểu diễn với công chúa mất
nước, lại để mất hết cả mặt mũi.
Phượng
Lan Dạ nhĩ lực (lỗ tai) hơn người, tự nhiên nghe
được những lời nói của các nữ nhân kia, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, liếc mắt
nhìn Vụ Tiễn, ý bảo bắt đầu biểu diễn.
Vụ Tiễn
biểu diễn thêu tranh, Phượng Lan Dạ biểu diễn là cầm nghệ, hai người hỗ trợ lẫn
nhau.
Trên
đại điện, tiếng đàn bỗng vang lên, tao nhã uyển chuyển, mênh mang như gió xuân
nhẹ nhàng lướt qua đại điện, phản ứng đầu tiên của mọi người là kinh ngạc, tiếp
đến là ngạc nhiên, không ngờ tiếng đàn tiểu công chúa mất nước lại rất xuất
sắc, so với đệ nhất tài nữ Tô
Nghênh Hạ cũng không thua kém, thậm chí còn vượt xa, thanh âm càng trong trẻo
hơn.
Tiếng
đàn này tựa như có thể gột tẩy lòng người, xuyên thấu mây mù, bay lượn trên
cao, làm cho toàn bộ suy nghĩ của mọi ngươi đắm chìm trong tiếng đàn, tựa như
Cao Sơn Lưu Thuỷ xuất hiện ở trước mắt, dòng suối nhỏ, thác nước, liễu xanh hoa
tím, không khí tươi mát như đập vào mặt mọi người, hay cho một bức tranh thế
ngoại đào viên, .
Đại
điện yên tĩnh không một tiếng động, chỉ còn tiếng đàn rung động lòng người,
những cuộc chém giết tàn bạo, những
âm mưu thâm độc hết thảy tựa hồ đều hóa thành mây khói, trên mặt mọi người chỉ
còn lại sự ôn nhuận bình thản, mỗi người đều đắm chìm trong bầu không khí vô
cầu (ko có ham muốn), không có tranh đấu gì cả.
Giờ
phút này trong đại điện chỉ có một mãnh an bình, hòa nhã.
Ngay cả
tiểu thái giám cùng các cung nữ vẻ mặt đều đã không có vẻ lo âu, dè dặt cẩn
trọng như trước kia, tất cả đều yên bình êm ả.
Đàn này
tựa như linh cầm, có thể xoa dịu lòng
người.
Tất cả mọi người rơi vào
trong tiếng đàn, vô pháp tự kềm
chế, Tư Mã Vụ Tiễn lòng cũng bình thản hơn, tay thêu ngày càng nhanh, so với
lúc trước càng thêm thành thạo.
Tiếng
đàn bỗng chuyển sang sâu lắng, giống như kỳ quan xuất hiện , những đoá hoa tươi
cắm trong bình hoa đặt trên đại điện, phút chốc bức ra khỏi cành, bồng bềnh bay
lơ lững giữa không trung, càng ngày càng nhiều, mùi thơm càng ngày càng đậm.
Hạo Vân
đế cùng các phi tần, còn có những giai lệ trên điện, tất cả mọi người đều kinh
ngạc ngó chừng cảnh tượng trước mắt, tai như nghe được tiên khúc, mắt chứng
kiến cảnh tượng hiếm thấy, những cánh hoa xinh đẹp từng mảnh hướng giữa không
trung bay vào, tỏa hương thơm ngát, lơ lững trên đầu Phượng Lan Dạ, càng hợp
càng nhiều, cuối cùng tụ thành một đám mây hồng, chậm rãi lay động rồi rớt
xuống, giống như một cơn mưa hoa.
Trong
cơn mưa hoa , Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn hai người, vẻ mặt xinh đẹp
như phù dung, ở giữa những
cánh hoa màu đỏ làm các nàng nổi bật,
giống như tiên tử xuất trần, đẹp không sao tả xiết, rung động tâm khảm của mọi
người.
Vẫn
ngồi ở chỗ cao trên đại điện, các vị vương gia cùng hoàng tử, tất cả
lồng ngực đều cứng lại, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, tình cảnh này, tựa hồ
muốn khắc sâu trong trí nhớ của mọi người.
Áo
trắng như tuyết, tóc đen như tơ, mặt mày như họa, dung nhan khuynh quốc khuynh
thành? Giờ phút này trái tim của mỗi người như bị chiếm giữ bỡi cảnh tượng
trước mắt.
Tiếng
đàn vừa dứt, bức tranh cũng đã thêu
xong.
Đại
điện trở nên yên lặng, mọi người không còn nghe thấy tiếng đàn tuyệt vời, thì
cảnh tượng tráng lệ cũng dần biến mất, chậm
rãi hồi phục tinh thần lại, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đã đứng lên.
Mọi
người cuối cùng cũng tĩnh táo lại, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm vỗ tay trước tiên,
nhịn không được kích động kêu lên:
"Khúc
cầm này chỉ có ở tiên giới, nhân gian làm sao có thể nghe
thấy."
Một
bên Tấn vương, Sở vương ,
Thụy vương cũng vỗ nhẹ hai tay, mọi người đồng dạng thật ngạc nhiên, chỉ có Tam
hoàng tử Nam Cung Tiếp trong lòng hiểu rõ, khóe môi nở ra nụ cười ôn nhuận.
Hạo Vân
đế nhíu mài, ánh mắt thâm thúy, bản thân hắn cũng rung động, trầm giọng mở
miệng:
"Khúc
cầm này tên là gì?"
Phượng
Lan Dạ không kiêu ngạo không siểm nịnh, lạnh nhạt mở
miệng: "Giang sơn như họa."
"Hay
cho một khúc giang sơn như họa, " đây là lần duy nhất Hạo Vân đế tán
thưởng, Mai phi cùng Nguyệt phi không khỏi nheo mắt, ánh mắt kinh sợ nhìn
về phía Phượng Lan Dạ, không
nghĩ tới tiểu nha đầu này lại có
thể được hoàng đế khen ngợi, quả nhiên là
nhân vật không thể khinh thường.
"Tạ
hoàng thượng khen ngợi."
Phượng
Lan Dạ tạ ơn, một bên tiểu thái giám vội
chạy đến, mang bức tranh thêu đem tới.
Mai phi
vừa chăm chú tính lấy bức tranh thêu, thì Hoa phi ở bên cạnh nàng đã vươn tay
đón lấy, động tác nhỏ này khiến cho ánh mắt Mai phi âm u lạnh lẽo, trừng mắt
liếc nhìn Hoa phi một cái.
Bất quá
nàng ta không có biện pháp, người ngoài chỉ nói trong cung được sủng ái nhất là
nàng, nhưng lại không biết hoàng đế sủng ái nhất kỳ thực là Hoa phi, các nàng phải
bỏ ra rất nhiều tâm kế, thủ đoạn mới được như bây giờ , không giống như Hoa phi
có hoàng thượng bảo vệ, cô gái này ở trong cung mới là phi tử được sủng ái
nhất.
Hoa phi
nhìn bức tranh thêu trong tay, vẻ mặt đầy ý cười, liên tục gật
đầu.
"Ừ,
bức tranh thêu thượng đẳng , kỹ thuật thêu hạng nhất, ý nghĩa của bức tranh
càng hay hơn."
Hoa phi
xem xong, phân phó tiểu thái giám đưa
tới cho hoàng thượng, Hạo Vân
đế vừa nhìn, khẽ chấn động, ánh mắt chợt trở nên thâm u.
Vụ Tiễn
thêu là một đôi tiên hạc quyến luyến, đại biểu cho đôi lứa yêu nhau không rời
xa, đây là tư tâm của nàng, hi vọng Nam Cung Quân có thể hiểu rõ tâm ý của
nàng, nhưng hoàng thượng khi nhìn, tựa hồ có chút ít xúc động, ánh mắt trở nên
ôn hòa hiếm thấy nhưng đồng thời cũng để lộ ra một tia mệt mỏi, phất phất tay,
ý bảo hai nàng lui xuống.
Phượng
Lan Dạ thu lại danh cầm "lục ỷ", đi theo sau Vụ Tiễn, hai người thướt
tha đạp lên hoa thơm ở trên điện bước về chỗ ngồi.
Trên đại
điện, sau khi tiếng đàn tuyệt diệu ngừng lại, mọi người dần phục hồi tinh thần,
chúng giai lệ thấy hoàng thượng tán thưởng tiểu công chúa vong
quốc, không khỏi sinh lòng ghen tị, nhất là người cùng biểu diễn cầm nghệ - Tô
Nghênh Hạ, sắc mặt càng khó coi hơn, hôm nay nàng tự cho rằng tiếng đàn của
mình là hay nhất, không tưởng tượng được giữa đường lại xuất hiện một tiểu
nha đầu, cầm nghệ cao siêu, nhất là tiếng đàn của nàng ta có thể hấp dẫn cánh
hoa bay phất phới, tản mát ra hương khí độc đáo, thực ra trong lòng nàng hiểu
rõ, tiếng cầm của Lan Dạ mới là thiên hạ đệ nhất.
Trên
ngai vàng, Hạo Vân đế đã khôi phục
vẻ mặt lạnh lùng , ánh mắt sâu không lường được nhìn về phía các vương gia,
chậm rãi lên tiếng:
"Không
biết các hoàng nhi có ai nhìn trúng nữ tử nào không?"
Hạo Vân
đế vừa mở miệng, các vương gia, hoàng tử lập tức phục hồi tinh thần, Tấn vương
Nam Cung Trác phản ứng trước tiên, xoay mình đứng
dậy, kính cẩn mở miệng: "Nhi thần xin phụ hoàng làm chủ, tứ hôn cho nhi
thần ."
Hắn vừa
nói xong, thì Sở vương cùng An vương, tất cả đều đứng lên, kính cẩn nghe
theo mở miệng: "Nhi thần
xin phụ hoàng làm chủ, tứ hôn cho nhi thần . . . . . ."