Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ lại càng như cá gặp
nước, đánh cho rất nhiều nữ nhân phải nằm gục trên mặt đất không bò dậy nổi,
khuôn mặt thì hoảng sợ nhìn hai người này.
Chuyện
xảy ra ở nơi này đã kinh động đến thị vệ trong cung, thị vệ trưởng lĩnh người
lao đến, hét lớn một tiếng: "Dừng tay."
Phượng
Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn liền dừng tay lại, nhìn sang.
Hoa
Ngạc chạy tới, nhìn thị vệ trưởng kia nói: "Những nữ nhân này thật quá
đáng, dám can đảm mắng chửi Tề vương phi cùng An vương trắc phi, họ đều do
chính miệng hoàng thượng tứ phong, ngươi nói xem có phải các nàng đã không đem
hoàng thượng để vào trong mắt hay không?"
Đây
chính là kế ác nhân cáo trạng trước, Phượng Lan Dạ khóe môi bĩu một cái, Hoa
Ngạc, hiện tại đã không còn hồ đồ như trước nữa thì nên làm như thế.
Một đội
kia thị vệ đầu tiên là sắc mặt khó coi sau đó nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ cùng
Tư Mã Vụ Tiễn, nghe lời nói Hoa Ngạc, họ đâu dám nói thêm cái gì, đây là Tề
vương phi cùng An vương trắc phi tương lai.
Tề
vương là một hoàng tử rất được thánh thượng cưng chìu, hơn nữa tính tình
hắn cổ quái, nếu dám đắc tội
Tề vương phi, chỉ sợ hậu quả bọn họ cũng gánh không nổi.
Thị vệ
trưởng lập tức vừa thu lại bội kiếm, kính cẩn ra lệnh cho người ở phía sau:
"Còn không đưa Tề vương phi cùng An vương trắc phi xuất cung?"
"Dạ,
" có mấy tên thị vệ đi tới, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn nhìn nhau,
hai người đưa tay lên lôi kéo nhau nghênh ngang rời khỏi Viên Nguyên điện, chạy
thẳng tới cửa cung.
Trong
điện, mấy nữ nhân bị đánh gương mặt nhăn nhúm vì đau, có người khuôn mặt bị
đánh đến xanh tím, có người ở trên thân thể bị đánh không biết bao nhiêu quyền,
giờ phút này bò cũng bò không nổi, thị vệ kia đi tới trước mặt của các nàng ,
nghiêm túc mở miệng.
"Lá
gan của các ngươi cũng quá lớn rồi, dám can đảm khiêu khích Tề vương phi cùng
An vương trắc phi, cho dù ghen tỵ thì cũng không nên biểu hiện ra, nếu không
chỉ tự mình chuốc khổ mà thôi."
Mấy nữ
nhân này chẳng những bị đánh còn bị dạy dỗ, giờ phút này mấy khuôn mặt xinh đẹp
sưng phù như heo, khó coi dị thường, chỉ đành dắt dìu nhau đứng lên, để rời
khỏi Viên Nguyên điện trở về phủ của mình.
Tin tức
ở nơi này đã rất nhanh truyền đến các điện trong hậu cung.
Mai Phi
ở tại Mai linh điện, đợi đến khi Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn rời khỏi, lập
tức có tiểu thái giám đem tin tức đưa vào .
Mai
Phi sắc mặt cực kỳ khó coi,
hết xanh rồi trắng lại chuyển sang xanh, chuyện tìnhở trên đại điện ngày hôm
nay, nàng một chút mặt mũi cũng không còn, con trai của Nguyệt phi người ta rất
khôn khéo không làm nên chuyện thừa thải này, nhìn lại con trai của mình, cả
hai không ai chịu thua kém, đều muốn đoạt lấy cái tiểu tiện nhân kia cưới về,
mà tiểu tiện nhân đó có cái gì tốt, căn bản chính là một hồ ly, xem đi, thế
nhưng dám ở trên điện đánh người.
Mai Phi
ở trong điện đập phá rất nhiều đồ vật, mà vẫn còn chưa hết giận, bất quá vừa
nghĩ tới nha đầu kia phải gả vào Tề vương phủ, không chừng chỉ một đêm đã chết
bất đắc kỳ tử rồi, trong lòng thấy thoải mái một chút.
Mai Phi
ngồi ở một bên đại điện, bên người là nha hoàn đi theo nàng nhiều năm Mẫn cô
cô, ôn nhu trấn an nàng.
"Nương
nương đừng nóng giận, uống chén trà để hạ hoả đi, nàng ta không phải đã không
vào Tấn vương phủ sao, nương nương cần gì tức giận đến như thế."
Mai Phi
nhận lấy chén trà trong tay Mẫn cô cô uống một hớp, sắc mặt vẫn khó coi, liếc
nhìn Mẫn cô cô một cái: "Ta chỉ tức giận Trác nhi, hắn thật biết cách làm
cho người nương này đau lòng mà, hắn luôn luôn là người thông minh sao lại làm
ra loại chuyện hao hết công sức mà không có kết quả tốt như thế, vốn dĩ phụ
hoàng rất là coi trọng hắn, nhưng ngày hôm nay đã bị mẹ con của Nguyệt phi kia
chiếm được, ngươi nói ta có thể không giận sao?"
"Đừng
tức giận rồi, nương nương hiện tại tức giận, mẹ con Nguyệt phi kia nói không
chừng đang cười người đấy, tội gì phải khổ như thế chứ, Tấn vương nhất định có
tính toán của Tấn vương, hắn không phải là cái loại người làm việc không biết
cân nhắc."
Mai Phi
suy nghĩ một chút, thế cũng phải, Trác nhi không phải là loại người làm việc mà
không có cân nhắc, ngày hôm nay tại sao hắn lại làm như thế? Nàng vẫn đang suy
nghĩ, thì ngoài điện có người đi vào bẩm báo: "Nương nương, Tấn vương sang
đây vấn an nương nương?"
"Hừ,
hắn còn biết tới đây sao, để cho hắn vào đi, Bổn cung muốn nhìn xem hắn có gì
để nói?"
Mai Phi
nặng nề ném chén trà lên trà áng,
sắc mặt lạnh lùng phất tay.
Tiểu
thái giám lập tức đi xuống, Mẫn cô cô đứng thẳng người, hầu hạ ở bên người Mai
Phi .
Trước
cửa đại điện, một đạo thân ảnh cao ráo như trúc đi đến, ánh sáng nội liễm toả
ra, giở tay nhấc chân đều mang theo vẻ âm ngao lạnh lùng, hắn chậm rãi đi vào
trong đại điện, nhìn Mai Phi đang ngồi trên cao hành lễ ra mắt.
"Nhi
thần tham kiến mẫu phi."
Mai Phi
mắt lạnh liếc nhìn hắn, cũng không bảo hắn đứng dậy, vung tay lên ý bảo mọi
người trong đại điện lui xuống.
Cuối
cùng chỉ còn lại có Mai Phi mẫu tử hai người, và Mẫn cô cô.
"Đứng
lên đi, " Mai Phi lạnh lùng mở
miệng, Nam Cung Trác đứng thẳng người dậy, nhìn về phía Mai Phi ngồi ở bên
trên, từ tốn mở miệng: "Mẫu phi tại sao? Hỏa khí hình như rất lớn."
"Nam
Cung Trác, ngươi có phải muốn làm tức chết ta hay không, tức chết ta ngươi vui
lòng lắm sao."
Mai Phi
cũng không còn bộ dạng nhu nhược như trước, giờ phút này nàng rõ
ràng chính là một con cọp cái, căm tức nhìn chằm chằm con trai mình.
Nam
Cung Trác lông mài dài nhíu lại, dưới đáy mắt u ám toát ra ánh sáng lạnh, mở
miệng gằn từng chữ.
"Nhi
thần làm như vậy là có hai nguyên nhân, đầu tiên là sợ Bát hoàng đệ cố ý muốn
kết hôn với Phượng Lan Dạ, nàng không phải là người mà Bát hoàng đệ có thể đánh
bại, đến lúc đó chỉ sợ sẽ hỏng việc, thứ hai nếu như nàng vào Sở Vương phủ cũng
là một chuyện xấu, nha đầu kia có chút ít năng lực, nếu nàng ta thật lòng giúp
Sở Vương, chúng ta sẽ có tổn thất, cho nên nhi thần tình nguyện đem nàng nạp
vào Tấn vương phủ, về sau chắc chắn sẽ giúp được Bổn vương giúp một tay, chẳng
qua không ngờ cuối cùng lại để cho nàng gả vào Tề vương phủ?"
"Tiện
nhân kia thì có bản lãnh gì, không phải chỉ ở trong lòng hổ một lát thôi sao?
Nói không chừng trong chuyện này chỉ là sự may mắn ngoài ý muốn, thì ngươi đã
coi như nàng ta như bảo bối."
Mai Phi
không đồng ý với suy nghĩ của Nam Cung Trác, bất quá dưới đáy lòng cũng thở
phào nhẹ nhõm, may là nữ nhân kia vào Tề vương phủ, hiện tại có sống được hay
không cũng là vấn đề, cho nên nàng cần gì lo lắng nữa.
"Mẫu
phi?"
Nam
Cung Trác sắc mặt đột nhiên chìm xuống, lạnh lùng băng giá nhìn Mai Phi ở trên
cao, Mai Phi nhìn ánh mắt âm ngao khó chịu của con trai, trong lòng có chút
chột dạ, nên cũng không nói thêm cái gì nữa, Mẫn cô cô ở một bên lập tức
mở miệng: "Vương gia, nương nương đang lo lắng cho ngươi."
Mẫn cô
cô từ nhỏ đã chăm lo cho Nam Cung Trác, nên tình cảm hắn đối với Mai Phi không
thể nào sánh kịp với Mẫn cô cô , khi đó đang ở trong lục
cung Mai Phi cả ngày bận rộn nàng đấu ta, ta đấu nàng, làm gì có thời gian để
chăm sóc Nam Cung Trác, cho nên người mà Nam Cung Trác cả ngày đi theo chính là
Mẫn cô cô, giờ phút này nghe Mẫn cô cô nói thế, Nam Cung Trác liền không nói gì
nữa.
Mai Phi
nhìn thấy có chút khó chịu, bất quá nàng cũng không dám nói gì, nàng đã để con
trai chịu thiệt thòi nhiều.
Nam
Cung Trác ngồi với Mai Phi hàn huyên hai ba câu, rồi cáo từ trở về Tấn vương
phủ.
Phượng
Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn ngồi trong cỗ kiệu của hoàng cung trở về, lần này hai
người muốn ngồi chung một chiếc kiệu, mà bọn thái giám kia cũng không dám trái
lệnh, hai người này hiện tại thân phận đã rất tôn quý , nhất là Phượng Lan Dạ,
thoáng một cái từ vong quốc nô biến thành Tề vương phi?
Mà Tề
vương kia tính tình xảo trá, cổ quái, hơn nữa khắc mẫu khắc vợ, không biết tại
sao hoàng thượng lại hạ chỉ ban thưởng người có thân phận thấp như vậy làm
Vương Phi, khiến mọi người rối rít suy đoán, nhưng đâu ai dám nói vào nói ra,
hoặc suy nghĩ thêm cái gì? Thánh chỉ đã ban ra, tiểu nha đầu này chính là Tề
vương phi không còn gì để bàn cãi, ngày hôm nay ở Viên Nguyên điện còn đánh
nhau với mấy nữ nhân lắm mồm kia, cho dù đánh, thì những người đó cũng không
dám đối phó với nàng a.
Bên
trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ đưa tay nắm ta của Vụ Tiễn, tay nàng rất lạnh,
trong mắt lại càng không có khí sắc.
"Vụ
Tiễn, ngươi nếu không muốn gả thì sẽ không gả, đừng cố chịu đựng sẽ làm bản
thân thêm khó chịu"