Độc Y Vương Phi

Chương 97: Q.3 - Chương 97




Tô Diễn làm quan nhiều năm như vậy, tự nhiên là có một ít thủ hạ tâm phúc, hắn phái ra thủ hạ đắc lực nhất, mang theo mật báo hắn viết, đi tới Thụy Vương Phủ ở kinh thành, mỏ vàng Mạnh Tân là mỏ vàng quan gia, không có thủ dụ của hoàng thượng, những người như bọn họ xong vào mỏ chính là trái pháp luật, càng đừng nói chi ngăn những người đó, quan binh căn bản là không cho vào, cho nên tất yếu cần hoàng thượng hạ chỉ, mới có thể bắt những người vô pháp vô thiên ở chỗ tối.

Trong Tô phủ ở Tiêu thành, Tô Diễn cùng hai nữ nhi ngồi ở chính sảnh, thương lượng như thế nào vào núi Vụ Thành.

" Đầu tiên cần phải tra rõ ràng núi Vụ Thành mở tư mỏ ở nơivào, sau đó tìm ra đường vào mỏ tư kia, và vàng từ chỗ nào vận chuyển ra, chúng ta chỉ cần tìm được vị trí này sẽ liền hành động, đến lúc đó có thể bắt con ba ba trong hũ."

Phượng Lan Dạ nói xong, Vụ Tiễn bổ sung một chút: "Nhưng ngàn vạn lần không thể đem tin tức tiết lộ ra ngoài, nếu không chính là kiếm củi ba năm bị thiêu một giờ, hiện tại chỉ có mấy người chúng ta là biết."

Bên trong phòng khách, chỉ có Phượng Lan Dạ, Vụ Tiễn, cùng Tô Diễn, còn có thêm nha đầu Đinh Đương.

Tô Diễn vừa nghe, có chút xử, chỉ mấy người như vậy làm thế nào vào mỏ, hơn nữa các nàng là tiểu cô nương như hoa như ngọc, mặc dù biết Vãn Nhi cùng Nhã Nhi có chút bản lãnh, nhưng rốt cuộc vẫn là cô nương, họ đi vào mỏ hắn không yên lòng .

"Người chúng ta quá ít làm sao tra a?"

"Không có chuyện gì, bằng không phụ thân cứ ở nhà chờ tin tức, để cho ta cùng tỷ tỷ đi một chuyến, chúng ta vào dò thăm tìm hiểu một chút xem vị trí tư mỏ nằm ở đâu, rồi vẽ thành bản đồ, sau này mới có thể nhất cử thành công."

Để Phượng Lan nói xong, Vụ Tiễn cũng đồng ý gật đầu: "Nhiều người dễ dàng vọng động, chuyện này không thể có nửa điểm sơ suất, nếu đi sai một bước, chẳng cứu không được những người đó, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ của chúng ta cũng sẽ giữ không được, trong chuyện này dính dấp tới biết bao nhiêu người a."

Tô Diễn tự nhiên là biết lợi hạitrong đó, nên nhanh chóng gật đầu: "Tốt, vậy chúng ta cùng nhau vào núi Vụ Thành đi"

Tô Diễn xuất thân là võ khoa, thân thủ mặc dù không phải là hết sức lợi hại, nhưng cũng không kém, cho nên đâu thể yên tâm để cho hai nữ nhi một mình vào mỏ, đã nói là định rồi, buổi tối ba người cùng nhau đi trước núi Vụ Thành, về phần Đinh Đương, thì ở lại trong Tô phủ chấn giữ .

Đêm trăng, trên trời sao giăng dày đặc, trong Tô phủ thật nhanh thoát ra ba đạo bóng đen, chạy thẳng tới phủ viện sau núi, ba con ngựa đã để sẳn ở tường cao bên ngoài, đây là do Đinh Đương dắt để ở chỗ này trước, lúc này ba người nhảy lên ngựa xong, liền giục ngựa chạy như điên, nhắm trước cửa Tiêu thành chạy đi, cửa thành đã đóng, Tô Diễn cùng hai nữ nhi che mặt, giương lệnh bài trong tay lên, binh lính trông thấy liền đem cửa kéo ra.

Ba người ra khỏi thành, một đường hướng núi Vụ Thành mà đi, vị trí địa lý của núi Vụ Thành, các nàng đã xem bản đồ rồi, nó nằm ở hướng đông của Tiêu thành.

Đầu mùa đông gió mang theo lãnh ý, quất vào mặt, thổi tung chiếc khăn đen che mặt, thoáng lộ ra dung nhan mềm mại đáng yêu, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bí hiểm như cũ, chiến mã chuyển động làm tung bay tà áo tạo thành độ cong hoàn mỹ, nhìn xa phiêu dật như áng mây trên bầu trời đêm trăng, ba người rất nhanh hóa thành bóng đen, chạy thẳng tới núi Vụ Thành.

Núi Vụ Thành cách Tiêu thành không phải quá xa, không đến một canh giờ thì tới nơi, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao người hai thôn kia mất tích bởi vì hai thôn đó cách nơi này rất gần.

Mắt thấy sắp đến, Phượng Lan Dạ bỗng nhiên cảm ứng được một đường hơi thở không thuộc về ba người các nàng, mâu quang không khỏi hiện lên ánh sáng lạnh, giụt ngựa một cái, liền tiến sát qua bên cạnh Vụ Tiễn, nhỏ giọng nói một câu: "Đi, có người theo dõi chúng ta."

Tô Diễn cũng nghe thấy, ba người lập tức nhất trí quẹo vào bên cạnh, đồng thời giục ngựa chạy vào trong bụi cỏ dại ven đường đi, rất nhanh nhảy xuống đất chú ý đến tình huống trên đường lớn.

Không mất bao lâu thời gian, quả nhiên nghe được có người giục ngựa chạy tới, nháy mắt liền chạy qua, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn nhìn nhau, không nhịn được sắc mặt trở nên khó coi.

"Chẳng lẽ là Âu Dương Dật."

Nam nhân này đến tột cùng là người nào, vì sao lại một lần nữa theo dõi các nàng, từ điều này có thể thấy được, Tô phủ của bọn họ đã bị hắn giám thị, chẳng lẽ nói hắn là người của Mạnh Tân, vì hoài nghi bọn họ cho nên giám thị sao? Thử nghĩ kỹ cũng không giống, một người bất cần đời, lại có một mặt cực kỳ tôn quý như vậy, không thể nào bị Tri Phủ Mạnh Tân đánh bại được, như vậy bọn họ là ai?

Phượng Lan Dạ đang suy đoán, thì Tô Diễn không nhịn được hỏi tới: "Các ngươi biết người theo dõi là ai?"

Lúc này đêm đã khuya, Phượng Lan Dạ không muốn thảo luận đề tài như vậy: "Chúng ta hãy mau đi thôi, thời gian không nhiều lắm rồi, nơi này cách mỏ vàng kia có xa lắm không."

Tô Diễn ngửng đầu lên nhìn một cái, khẳng định nói: "Không xa, ở phía trước thôi."

"Tốt lắm, chúng ta đem ngựa buộc ở chỗ này, từ bụi rậm này đi qua, nói vậy những người đó nhất định sẽ ở các cứ điểm phía sau, nếu chúng ta cỡi ngựa tất nhiên sẽ bị bọn họ bắt được."

"Tốt” hai người đồng thời gật đầu, lập tức đem ngựa cột ở bên trong một bụi rậm, ba người khom người, ở trong bụi cỏ đi xuyên qua, chạy thẳng tới núi Vụ Thành.

Núi Vụ Thành quả nhiên cách nơi này rất gần, không mất bao nhiêu thời gian liền đến, bốn phía chân núi có bóng người đung đưa, liếc mắt một cái liền nhìn ra có người ở dưới chân núi tuần tra, hơn nữa nhân thủ còn nhiều.

Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đồng thời nhìn về Tô Diễn: "Phụ thân biết cửa chính lên núi này ở nào không? Chúng ta phải từ phía sau lưng đi tới, phía trước nhân thủ canh phòng khẳng định rất nhiều, nhưng phía sau chắc sẽ ít hơn nhiều lắm, những người đó chỉ sợ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến chúng ta sẽ đến thăm dò mỏ vàng này."

"Đi theo ta"

Tô Diễn tuy nói là trung niên, nhưng bởi vì tập võ, cho nên hành động vẫn rất nhanh nhẹn, ở phía trước dẫn đường, mang Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đi ra sau núi,

Phía sau ngọn núi, quả nhiên ít người hơn, bất quá vẫn có không ít người đang tuần tra, chẳng qua nơi này cảnh giới không giống như quan binh ở phía trước, mà là ngã đông ngã tây, thậm chí còn có một nhóm ở chung một chỗ nói đùa, ba người một đám, năm người một nhóm, họ cũng không có quá lưu ý tình huống của con đường lên núi.

Phượng Lan Dạ động tác gọn gàn lủi đi qua, thật nhanh nhặt lên một hòn đá nhỏ ném tới, xoẹt phốc một cái, có tiếng động vang lên, những người kia vẫn vây quanh ở phía sau núi lập tức bị kinh động, kêu lên: "Mau, có động tĩnh"

Mắt thấy rất nhiều người chuyển động tới đây, Phượng Lan Dạ lại nhặt lên một cục đá, hướng nơi xa ném một cái, những người đó đô la hét một cái chạy theo hướng cục đá đi tới nơi xa hơn, ba người Phượng Lan Dạ lập tức hướng bên chân núi chạy đi, nhanh nhẹn như ba con báo, xoay mình lủi, liền ẩn vào trong rừng đi lên núi, mà một ít người phòng thủ tuần tra dưới chân núi sau khi tìm kiếm một lúc lâu, hùng hùng hổ hổ mở miệng.

"Chuyện gì xảy ra? Căn bản không có gì, làm hại Lão Tử bị hoảng sợ."

"Thôi, có thể là chúng ta quá khẩn trương, không để ý tới nữa."

Ba người Phượng Lan Dạ đã vào núi, mà núi Vụ Thành bởi vì có mỏ vàng nên không giống với nơi khác, những nơi khác là càng đi lên càng cao, nhưng chỗ này so sánh với đất bằng chỉ hơi cao một chút, sau đó càng lên trên càng không đặc biệt cao, bọn họ đi thêm một đoạn đường nữa thì phát hiện đã xuống một cái trũng như ao hồ, ba người bọn họ liền nhắm cái ao đó đi đến, chỉ thấy trên đỉnh đầu vẫn là núi lớn, mà bên trong ruột đã trống rỗng, càng đi càng thấp, trên vách tường loang lổ có cắm những cây đuốc, hơn nữa mơ hồ có tiếng nói truyền tới, Phượng Lan Dạ cùng Tô Diễn nhìn nhau, trong bụng đồng thời hiểu rõ.

Nơi này là mỏ tư, đám người này thật đáng chết, thiết kế mỏ tư ở phía dưới mỏ quan nha, trước tiên họ khai thác một phần mười tỷ lệ mỏ vàng, sau đó phần còn lại do người của quan phủ khai thác, khó trách có tin đồn trên núi Vụ Thành vàng càng ngày càng ít, chất lượng càng ngày càng không tốt, thì ra đã bị bọn họ động tay động chân.

Ba người đi một đoạn đường nữa, liền nghe được có người đi tới, Phượng Lan Dạ nhìn trái nhìn phải liền thấy cách đó không xa có một đám thân ảnh, lập tức ngoắc tay ý bảo hai người khác tránh thoát đi, bởi vì là ban đêm, tay các nàng không cầm đèn, những người này ở dưới đèn hoạt động, hơn nữa người nào sẽ nghĩ tới có người chú ý tới mỏ này, cho nên mấy người đi tới cũng không chú ý tới bọn họ, rất nhanh đi qua, liền nghe được bọn họ một đường vừa đi vừa mắng hăng say.

"Mẹ nó, bọn lão tử thật là quá mệt lòng, những ngày tháng đánh cướp thật là sung sướng, hiện tại lại bị bực này tội, cũng là tiện nghi cho tiểu tử Nghiêm Văn Hoa kia, hắn ta cái gì cũng không làm, lại được phần lớn hơn, bọn lão tử thì mệt chết mệt sống, nhiều người như vậy mà chỉ được một phần nhỏ."

Đầu lĩnh kia hùng hùng hổ hổ một đường đi ra ngoài, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn còn có Tô Diễn cũng đi tới, giận đến sắc mặt âm ngao, thì ra cái mỏ tư này, tất cả đều do đám thổ phỉ chưởng quản, như vậy những người mặc quan phục tuần tra ở phía sau núi cũng là đám thổ phỉ này rồi, Nghiêm Văn Hoa thật quá lắm rồi.

"Đi, chúng ta đi vào xem xét."

Ba người vừa đi thêm một đoạn đường nữa, cuối cùng cũng vào mỏ tư, chỉ thấy ở bên trong mỏ, rất nhiều người bị trói bằng xích sắt đang lau mồ hôi như mưa làm việc để mà sống, trên người chỉ một tấm áo màu trắng đơn độc, còn mồ hôi thì chảy ước cả lưng, nhìn lại thì thấy những kẻ kia không ngừng giơ cao roi hướng về phía người đang làm việc mà đánh, Tô Diễn không nhịn được hít thật sâu, đã muốn đứng lên xông qua, Vụ Tiễn lập tức bắt được hắn, ấn hắn xuống không để cho hắn manh động.

“Hiện tại mà đi ra ngoài, chúng ta cũng cứu không được bọn họ, chỉ tổ hại toàn bộ mọi người phải chết, những thổ phỉ này chúng ta không biết được là bao nhiêu, bằng vào ba người chúng ta, hiện tại muốn đem người mang đi ra ngoài là không thể nào, chúng ta vẫn nênà lập tức đi ra ngoài đi, ngàn vạn lần chớ để bị người phát hiện, có thể bị phiền toái, đến lúc đó kiếm củi ba năm thiêu một giờ, ."

"Ừ, đi thôi."

Phượng Lan Dạ đồng ý gật đầu, vung tay lên, ba đạo thân ảnh lui về phía sau, nhanh nhẹn cẩn thận, sợ bị người phát hiện, trên đường chợt có người đi tới, thì các nàng liền trốn vào trong bóng tối, nếu như những người này cẩn thận một chút, có lẽ sẽ phát hiện các nàng, bất đắc dĩ những người này vốn là thổ phỉ, luôn luôn quen cẩu thả, hơn nữa ai sẽ nghĩ tới hơn nửa đêm mà còn có người lén lút xông vào mỏ tư, cho nên họ mới khinh thường, ba người Phượng Lan Dạ hữu kinh vô hiểm lui ra ngoài, lúc này đối phó với ít tên thổ phỉ dưới chân núi vẫn dùng cách lúc trước là ném cục đá, những người đó đầu tiên là không chịu cử động, cho là sợ bóng sợ gió, sau đó phải bất đắc dĩ đi vì Phượng Lan Dạ liên tiếp ném vài cục đá, động tĩnh tựa hồ quá lớn rồi, nên những người đó phải đứng lên đi tìm, mà bọn họ thừa cơ này chạy xuống núi, ẩn vào ở bên trong bụi rậm, chậm rãi thối lui ra bên ngoài.

Ba người một hơi vọt ra mười dặm, vừa dừng lại nghỉ ngơi, mới vừa thở hổn hển mấy hơi thở, liền cảm giác được quanh mình có cường đại khí lưu dâng lên, không khỏi tức giận, ngửa đầu lên trông qua, chỉ thấy cách đó không xa bên rìa đường, có một cây cổ thụ cao lớn, trên đó có một người đang ngồi, cười đến tà mị du côn, một tay cầm quạt nhẹ gõ cánh tay kia của mình, mang theo mười phần cười đùa nhìn ba người bọn họ, người này chính là Âu Dương Dật.

Phượng Lan Dạ sắc mặt lập tức đen thui, nam nhân này đúng là âm hồn bất tán rốt cuộc đi theo các nàng làm gì? Nàng không khỏi nổi giận đùng đùng chạy qua, chỉ vào Âu Dương Dật hừ lạnh.

"Ngươi đến tột cùng muốn làm gì? Tại sao không chỉ một mà là ba lần theo dõi chúng ta."

Vẻ mặt của Âu Dương Dật cũng không có biết đổi, nhưng con ngươi loé sáng, toát ra tia lửa, quạt trắng trong tay vươn ra đẩy tay Phượng Lan Dạ, thân thể tiến nhanh tới trước, tựa như nữa đùa nữa thật mở miệng: "Không bằng ngươi làm nữ nhân của ta, nói không chừng ta sẽ giúp ngươi."

Phượng Lan Dạ trực tiếp đánh một quyền ra, muốn dạy dỗ một chút tên vô lại này, đáng tiếc Âu Dương Dật thân thủ cực nhanh, đầu nghiêng qua một cái, liền tránh ra, bất di sở động cười hì hì, còn đắc ý mở miệng: "Nếu như ngươi không đáp ứng, ta liền quấn lấy các ngươi."

Nói xong hai cánh tay hoàn trước ngực, bộ dạng khí định thần nhàn, hoàn toàn bất kể ngực Phượng Lan Dạ phập phồng vì tức giận, vẻ mặt kia rõ ràng chính là ta đã chấm ngươi rồi.

Tư Mã Vụ Tiễn nhìn hình ảnh trước mắt, không khỏi buồn cười, nói thật ra , nếu như không có Tề vương Nam Cung Diệp, nàng thấy Âu Dương Dật này cũng không tồi, biết cười có náo sẽ không để cho người ta tịch mịch, đáng tiếc hắn rốt cuộc đã đến chậm một bước, có đôi khi, đến chậm một chút sẽ bỏ mất nhiều thứ.

Vụ Tiễn bên này cảm thán, thì bên kia Phượng Lan Dạ đen mặt căm tức nhìn người đối diện, còn Tô Diễn thì lại bất đồng với hai người các nàng, hắn không biết chuyện trước kia của Phượng Lan Dạ, giờ phút này vừa nhìn thấy vị Âu Dương Dật này, phong độ có hơn, giở tay nhấc chân lại càng quý khí bức người, cùng Nhã Nhi đứng chung một chỗ thật đúng là trời đất tạo nên một đôi, Tô Diễn lập tức tiến lên một bước ôm quyền nhìn về Âu Dương Dật.

"Xin hỏi vị công tử này, ngươi theo dõi chúng ta không phải là vì chuyện của núi Vụ Thành chứ?"Chỉ cần không phải vì chuyện này là tốt rồi, nếu hắn đã một đường đi theo, cũng biết bọn họ vào núi Vụ Thành là vì mỏ vàng rồi, chỉ cần không phải tìm đến bọn họ gây phiền toái, những chuyện khác đều có thể thương lượng.

Âu Dương Dật vừa nghe thấy, ngẩn người một chút sau đó lập tức hành lễ: "Chuyện đó ta không có hứng thú."

Hắn quả thật đối với những chuyện này của bọn họ không cảm thấy hứng thú, hắn cảm thấy hứng thú chính là Tô Thanh Nhã, bằng không sao lại lãng phí thời gian đi theo nàng chứ.

"Đúng rồi, vị lão bá này là?"

Âu Dương Dật nhìn Tô Diễn, Tô Diễn liền ôm quyền hào sãng mở miệng: "Ta là Tô Diễn phụ thân Thanh Nhã"

" Nguyên lai là Tô bá phụ" Âu Dương Dật vừa nghe được Tô Diễn là phụ thân Phượng Lan Dạ thì lập tức nhiệt tình, nhanh chóng tiến lên một bước, đoan đoan chánh chánh hành đại lễ, kính cẩn trang trọng mở miệng: "Vẫn muốn đi quý phủ bái phẩm lão bá, chỉ sợ đã đường đột rồi, mong rằng lão bá tha lỗi."

"Không có gì, không có gì"

Hai người này lại ở hoang dã này mà khách sáo tới lui, hiện tại tựa hồ đã đến lúc các nàng nên trở về thành rồi, Phượng Lan Dạ nhìn về phía Tô Diễn, nhàn nhạt nhắc nhở: "Phụ thân, chúng ta nên trở về thành thôi, ngươi cùng hắn khách khí làm cái gì?"

" Tiểu nữ tính tình không tốt, Âu Dương công tử đừng trách móc."

Tô Diễn càng nhìn này Âu Dương Dật, càng thấy được thuận mắt, chẳng những vóc người tuấn mỹ, đối với lão nhân cũng khách sáo, quan trọng nhất là có khí phách ẩn mà không phát, còn có quý khí trong lúc lơ đảng nữa, vừa nhìn đã biết là người cao quý, mặc dù hắn không nói, nhưng mình vẫn là có thể cảm nhận được, khó được hắn thích Nhã Nhi như vậy, nếu có thể tác thành cho bọn họ, cũng là chuyện tốt một sự kiện tốt, Tô Diễn tính toán xong, thấy nụ cười trên mặt Âu Dương Dật càng sâu, thật giống như một đóa hoa mới nở, làm cho Phượng Lan Dạ hận đến muốn hung hăng tát cái mặt của hắn, đáng tiếc Tô Diễn đang ở đây, nên chỉ có thể nhịn xuống, nàng trợn mắt nhìn người kia đang dương dương đắc ý , sau đó xoay người nói với Vụ Tiễn.

"Chúng ta đi."

Nói xong ở phía trước chạy nhanh đi, không thèm quan tâm đến hai người phía sau, Tô Diễn lúc rời đi vẫn không quên khách sáo một tiếng: “ Âu Dương công tử có rãnh rỗi có thể tới Tô phủ làm khách."

"Nhất định, nhất định."

Âu Dương Dật ôm quyền gật đầu, đưa mắt nhìn một nhóm ba người bọn họ rời đi, lúc này mới xoay người lại mặt mày cong cong, ánh mắt thật giống như được rượu ngon ngâm quá, ôn nhu thanh thuần, dưới chân điểm nhẹ một cái, đã nhảy lên gốc cây cổ thụ ở phía sau, rồi dựa vào thân cây hát lên khúc nhạc, bộ dạng mười phần là tay ăn chơi, đáng tiếc lại làm cho người ta nhìn thấy đã có cảm giác chán ghét, cái loại ý nghĩ xấu xa này, thấy người trong lòng đã muốn khi dễ chọc giận nàng.

Cách đó không xa hai gã thủ hạ vẫn đứng im lặng, xem ra chủ tử quả thật rất thích tiểu cô nương kia, nên mới vui vẻ như vậy.

Thời điểm Tô Diễn cùng Phượng Lan Dạ chạy về Tiêu thành, thì trời đã sáng rồi, ba người cũng vô cùng mệt mỏi, trở về phòng riêng của mình nghỉ ngơi, nếu có chuyện gì thì để sau hãy nói đi.

Ngủ một giấc thẳng đến xế chiều mới tỉnh, Phượng Lan Dạ mới vừa mở mắt, liền thấy Đinh Đương vẻ mặt lo lắng, nhìn nàng tỉnh lại, liền đi tới hầu hạ nàng, muốn nói cái gì đó lại thôi.

Phượng Lan Dạ miễn cưỡng hỏi thăm: "Có lời cứ nói, đừng ấp úng thế."

Đinh Đương lập tức kính cẩn nghe theo, mở miệng: "Tiểu thư, cái Âu Dương công tử kia đã tới phủ bái phóng ngươi, nhưng lại cùng tại Bách Lí công tử đang ở đánh nhau, lão gia thật vất vả mới khuyên được nhị vị, hiện tại đang chính sảnh của Tô phủ ngồi đợi?"

"Cái gì?"

Phượng Lan Dạ đưa tay vò đầu, nàng làm sao lại gặp phải kẻ điên như thế, hai người nam nhân này đều động kinh a, sao lại đánh nhau, thật là buồn cười chí cực, nàng cũng sẽ không thích bất cứ người nào trong bọn họ, xem ra Tiêu thành đã không thể ở lâu nữa, nàng phải mau sớm hồi kinh thôi, mật thư kia đã ra roi thúc ngựa chỉ sợ còn phải thêm mấy ngày nữa mới có thể đến, hiện tại ở nơi này, nàng quyết định chuyện gì cũng không làm, hai người nam nhân này tự giải quyết đi, để cho bọn họ hiểu, nàng không có coi trọng bất kỳ người nào trong bọn họ.

Phượng Lan Dạ ý đã định, liền lắc đầu: "Để cho bọn họ náo đi, không cần để ý tới."

Đinh Đương nghe xong lời chủ tử nói..., cũng thật không để ý tới, hơn nữa nàng xem ra tiểu thư ai cũng không thích, mặc dù không rõ, bất quá nàng cũng không nhiều lời, chỉ hầu hạ Phượng Lan Dạ đứng dậy, rồi chuẩn bị đồ ăn làm cho nàng dùng bữa.

Dùng xong thiện, một người núp ở bên trong gian phòng đọc sách, sau đóVụ Tiễn rời giường rồi sang đây.

"Nghe nói có người vì ngươi đánh nhau."

"Đừng nói nữa, bọn họ đều điên."

"Vậy ngươi chuẩn bị giải quyết như thế nào?"Vụ Tiễn quan tâm hỏi thăm, nàng xem ra hai người kia thực lực cũng không nhỏ, công phu cũng tốt, người lại tuấn, nếu không có Nam Cung Diệp, thật cũng có thể chọn một người, đáng tiếc bây giờ lòng Lan Dạ đã có người rồi, cho nên sự xuất hiện của bọn hắn chỉ là một loại quấy nhiễu, nhưng hình như người ta không biết, ít nhất phải để cho bọn họ hiểu, nàng đã có người trong lòng.

" Ta sẽ cùng bọn họ nói rõ ràng ."

Phượng Lan Dạ hít một hơi dài, không thích chính là không thích, nàng không thích làm việc dây dưa kéo dài, cho nên khuya hôm nay trước tiên sẽ cùng Bách Lí Hạo nói cho rõ ràng, thật nghĩ không ra một người ôn văn nội liễm như hắn sao có thể đánh nhau đây, thật điên rồi mà.

"Ừ, tốt nhất là như vậy, ngàn vạn không thể để cho bọn họ vì yêu mà sinh hận, đến lúc đó có thể bị phiền."

"Biết rồi."

Phượng Lan Dạ gật đầu, nghe lời Vụ Tiễn nói cũng đúng, nếu không thể trở thành người yêu, thì cũng không nên trở thành địch nhân, nếu có địch nhân như thế, không biết phải phí bao nhiêu sức lực để đối phó bọn họ a, cho nên chuyện này nhất định phải mau sớm giải quyết.

Ban đêm, Phượng Lan Dạ còn chưa có đi tìm Bách Lí Hạo, thì Bách Lí Hạocũng là đã tìm tới cửa.

Phượng Lan Dạ vốn đang muốn gặp hắn, liền dẫn theo Đinh Đương, đi ra khỏi Thược Dược hiên cùng Bách Lí Hạo ở trong sân tản bộ, dọc theo đường đi hai người cũng không có nói chuyện, Bách Lí Hạo dường như nhớ tới cái gì liền thở dài.

"Hôm nay tại sao ngươi không xuất hiện?"

Vào ban ngày, hai người bọn họ vì nàng đánh nhau, cũng là muốn nàng sẽ xuất hiện , kết quả là nha đầu này làm như không biết, thật khiến cho người ta buồn bực đến cực hạn, hắn nhịn một ngày, rốt cục cũng nhịn không được, muốn biết nha đầu này nghĩ như thế nào, nàng sẽ không thích Âu Dương Dật chứ, nghĩ tới đây trong lòng hắn liền rất khó chịu, quay đầu nhìn về Phượng Lan Dạ.

Chỉ thấy trong đêm tối, mặt của nàng thật giống như minh châu sáng chói trong mông lung sương mù, như ánh trăng trên bầu trời đêm, cao nhã như hoa sen mới nở , làm cho người ta nhìn không dời mắt, trái tim của Bách Lí Hạo bỗng nhiên nhu hoà, hắn vươn tay ra muốn kéo tay Phượng Lan Dạ, lại bị nàng rất nhanh tránh được, nàng lui về phía sau một bước, bình tĩnh nhìn hắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng.

"Bách Lí Hạo, ta và ngươi chẳng qua là bằng hữu, bằng hữu bình thường, ta không biết ngươi sẽ thích ta, cho nên xin ngươi thu phần tình cảm này, ta không cần."

Bách Lí viên không nghĩ tới Phượng Lan Dạ lại gọn gàng dứt khoát từ chối, như thế quyết liệt, như thế lãnh mạc, trong lòng không khỏi đau, liền vươn tay che ngực, tình cảm âm thầm của hắn, còn chưa kịp nẩy mầm, liền bị bóp chết trong trứng nước sao? Hắn không cam lòng, mở đôi mắt to kinh ngạc nhìn Phượng Lan Dạ, lời nói của tiểu nha đầu này thật đả thương người, thế nhưng nàng lại bình tĩnh như vậy, ngay cả thanh âm cũng rất xa cách .

" Tại sao? Bởi vì ngươi thích Âu Dương Dật kia sao?"

Phượng Lan Dạ nghe lời nói của Bách Lí Hạo, liền không nhịn được cười yếu ớt, lắc đầu: " Âu Dương Dật hắn là cái gì chứ? Bách Lí Hạo, ta không muốn thương tổn ngươi, bởi vì ngươi từng trợ giúp ta rất nhiều, ở trong lòng ta, ngươi là bằng hữu của ta, Âu Dương Dật sao? Ngay cả bằng hữu cũng không phải."

"Vậy tại sao ngươi lại cự tuyệt ta, ta sẽ đợi."

Có lẽ là nàng còn quá nhỏ, Bách Lí Hạo như thấy được một hi vọng, trong mắt vừa hiện lên tia sáng , Phượng Lan Dạ quay đầu đi ở phía trước, đi theo Đinh Đương ở phía sau cách đó không xa.

Phượng Lan Dạ ngửa đầu lên nhìn ánh trăng trên trời, chầm chậm mở miệng.

"Bởi vì ta đã có người trong lòng, người kia đang đợi ta."

Lúc nàng nói ra những lời này, giọng nói rất ôn nhu, ôn nhu đến hiếm thấy, chỉ một câu nói, đã có thể thấy được tình cảm tràn đầy như mặt nước, trái tim Bách Lí Hạo thoáng cái bị kích thích, thật không dễ chịu, hắn không nghĩ tới kết quả lại như vậy, hắn vẫn cho là nàng quá nhỏ, tình cảm chưa có, cho nên hắn nghĩ sẽ ở bên cạnh nàng, đợi đến khi nàng phát hiện mình thích nàng, nhưng thì ra người ta sớm đã có người trong lòng rồi, chuyện này thật làm cho lòng người vừa đau vừa khổ sở, Bách Lí Hạo nghĩ tới đây, cũng không còn cách nào ở bên cạnh Phượng Lan Dạ nữa, xoay người rời đi.

Phía sau Phượng Lan Dạ quay đầu lại nhìn Bách Lí Hạo đi xa: "Ta tin tưởng ngươi sẽ gặp được một cô gái thật lòng yêu ngươi."

Đáng tiếc Bách Lí Hạo nghe không lọt, hiện tại hắn cảm giác được mình rất thất bại, làm người cũng không thành công, lòng tin đã bị đánh bại.

Phượng Lan Dạ thở dài, quay đầu đi trở về, Đinh Đương đi theo phía sau nàng, nhẹ giọng mở miệng: “Người trong lòng của tiểu thư, ta đoán nhất định so sánh với Bách Lí công tử cùng Âu Dương công tử còn xuất sắc hơn."

"Xuất sắc hơn sao?"

Trong đầu Phượng Lan Dạ hiện lên bóng dáng của Diệp, là rất xuất sắc, so sánh với bất cứ người nào cũng đều xuất sắc hơn, có lẽ trong mắt tình nhân xuất Tây Thi, nàng cho là trong thiên hạ chỉ có hắn là xuất sắc nhất, quan trọng nhất trái tim hắn yêu nàng, nàng là người phụ nữ mà hắn cứu, trái tim lạnh như băng cũng nhờ hắn tỉ mỉ đúc kết mới trở thành một người mềm mại như hôm nay, trước kia nàng rất lạnh lùng, bởi vì yêu hắn, khiến cho nàng học cách yêu thương và vui vẻ hưởng thụ.

"Hắn là người xuất sắc nhất trong thiên hạ, hơn nữa rất yêu ta."

Khóe môi Phượng Lan Dạ vẽ ra nụ cười ôn nhu, vẻ mặt hạnh phúc, đi phía sau Đinh Đương thật lòng cao hứng, .

"Tiểu thư, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi."

Nàng cũng không hỏi tới Phượng Lan Dạ xem người kia là ai, bởi vì có một số việc đến thời điểm biết sẽ biết, Phượng Lan Dạ thích Đinh Đương chính là ở điểm này, nàng ta vĩnh viễn biết lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói, so sánh với Hoa Ngạc thì thông minh hơn nhiều lắm, không biết Hoa Ngạc bây giờ thế nào? Phượng Lan Dạ đầu óc chợt lóe một cái liền nhớ đến Hoa Ngạc.

Chẳng qua nàng tin tưởng Diệp Linh cùng Diệp Khanh sẽ hảo hảo chiếu cố nàng ấy, mặc dù nàng ấy u mê, nhưng ở trong Tề vương phủ, họ sẽ không có bạc đãi nàng ấy.

Nghĩ tới đây liền nhanh chóng xoay người đi, cùng Đinh Đương trở về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày thứ hai, liền nghe được Bách Lí thần y rời đi Tiêu thành, Phượng Lan Dạ nghe được cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã giải quyết được một người, mặc dù Bách Lí Hạo hiện tại có chút khổ sở, nhưng cũng may tình cảm không sâu, rất nhanh sẽ được giải thoát, kế tiếp phải giải quyết Âu Dương Dật liền mới được, người này không hiểu từ đâu xuất hiện, rồi bỗng nhiên quấn lấy nàng, Phượng Lan Dạ vừa nghĩ tới hắn liền thấy phiền.

Hơn nữa nàng không biết phải đi đâu tìm hắn, thời điểm muốn tìm hắn mới phát hiện, nàng cùng hắn căn bản là chưa quen thuộc, trừ biết hắn gọi là Âu Dương Dật, những thứ khác thì không biết gì cả, nhà của hắn ở nơi nào, hắn làm cái gì, bởi vì tìm không được hắn, cho nên trì hoãn mấy ngày.

Mấy ngày sau, Âu Dương Dật cũng tự động xuất hiện, vừa đến đã tới bái phỏng Phượng Lan Dạ.

Lần này Tô Diễn không có ở quý phủ, Tô phu nhân cũng đến nhà người khác thưởng trà rồi, cả quý phủ chỉ có hai tỷ muội bọn họ, Vụ Tiễn biết Lan Dạ phải xử lý chuyện Âu Dương Dật, liền cho nàng một người đi chiêu đãi khách nhân.

Chính sảnh Tô phủ, Âu Dương Dật không có biết điều đang nghiên người dựa vào ghế, đến chỗ nào đều không thay đổi được bộ dạng du côn, nhưng hắn du côn rất có tính cách, xấu xa mang theo chút quý khí, làm cho người ta không sinh chán ghét, thời điểm cười lên cả khuôn mặt càng vô hại, nhìn thấy Phượng Lan Dạ lại ánh mắt càng híp thành hình trăng lưỡi liềm, lòng tràn đầy vui vẻ hài lòng.

“ Thanh Nhã, nghe nói ngươi đem Bách Lí Hạo kia đuổi ra ngoài rồi, ta thật là thật cao hứng."

Phượng Lan Dạ thần sắc mang theo một cổ uy nghiêm, khóe môi hiện lên nụ cười yếu ớt, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng: "Ai nói ta đuổi đi hắn, chính hắn muốn đi, huống chi chuyện này liên quan gì tới ngươi?"

Cười đến cả khuôn mặt đều sáng rỡ, bất quá bây giờ là ban ngày, nên Phượng Lan Dạ đem Âu Dương Dật nhìn cẩn thận, nam nhân này lớn lên thật rất tuấn, vóc người cao ráo thon dài, một bộ áo choàng màu bạc, bên hông buộc đai lưng có thêu hồng mai, buông thỏng một khối thượng hạng ngọc bội, gương mặt lại càng cuồng phóng anh tuấn, tóc mai vào vén xéo phía lông mày, ánh mắt say đắm, thật giống như một loại rượu ủ, da thịt trắng noãn càng hợp với đôi môi hồng nhạt của hắn, đôi môi đó đang phối hợp với nụ cười tà mị, quanh thân trên dưới, thật là đẹp mắt hơn người.

Nghe lời nói của Phượng Lan Dạ..., hắn càng cười xáng lạng như hoa đào.

"Tất nhiên là bởi vì ta nên mới đuổi hắn đi, chẳng lẽ ta không nên cao hứng sao?"

Lời này lập tức làm cho Phượng Lan Dạ đen mặt, nam nhân này thật không biết xấu hổ, nàng thừa nhận hắn lớn lên đẹp trai, lớn lên tuấn, bất quá hắn đừng tự cho là đúng có được không.

" Âu Dương Dật, ngươi tại sao lại nghĩ ta đuổi Bách Lí Hạo đi là vì ngươi, nói thật ra, hắn coi như là bằng hữu của ta, mà ngươi ngay cả bằng hữu cũng không phải, ta không hiểu được mục đích xuất hiện của người là gì, ta chỉ là nữ nhi của một Tri Phủ nho nhỏ của Tiêu thành, có cái gì đáng giá cho ngươi quan tâm ."

Phượng Lan Dạ dứt lời, nụ cười Âu Dương Dật càng sâu, càng phát ra vô sỉ, chẳng qua lời nói phía sau của hắn mới thật sự làm cho người ta nổi điên.

" Thanh Nhã, ngươi không nên tự ti, phải tin tưởng là ta thật sự động tâm với ngươi."

Phượng Lan Dạ rốt cục đã không thể nhịn được nữa, trực tiếp phát điên, đứng bậc dậy tức giận chỉ ra ngoài cửa: "Âu Dương Dật, ngươi, lập tức cút ra khỏi Tô phủ cho ta, ta là tự ti, ta là không tin rằng, ngươi cứ nghĩ như vậy cũng được, tóm lại ngươi sau này đừng có xuất hiện trước mặt ta là được."

"Thanh Nhã, ngươi không tin sao?"

Lần này Phượng Lan Dạ trực tiếp cầm đồ ném qua, chỉ nháy mắt một bình hoa bị nện hư, bất quá không có ném trúng người Âu Dương Dật, người nầy thân thủ rất tốt, lập tức né tránh, cho nên nó bị rơi trên mặt đất.

Phượng Lan Dạ nhìn Âu Dương Dật, mở miệng gằn từng chữ: "Ngươi nghe kỹ cho ta, ta chỉ nói một lần, ta đã có người trong lòng rồi, cho nên sau này đừng tự cho là đúng nữa? Được rồi, lập tức cút ngay đi."

Âu Dương Dật một khắc trước còn cười đến rực rỡ như ánh mặt trời, một khắc sau nhờ lời nói của Phượng Lan Dạ mà bị đẩy xuống vực sâu, khuôn mặt bị thương, ủy khuất nhìn nàng, tựa hồ nàng đã làm cái gì đó thật có lỗi với hắn, Phượng Lan Dạ căn bản không thèm để ý tới hắn, đến ngoài trước cửa kêu lên: "Quản gia, tiễn khách, sau này không cho phép người này vào phủ nữa."

"Tiểu thư, này?"

Quản gia mang vẻ mặt khó mà làm việc, tiểu thư phân phó hắn không dám không nghe, bất quá lão gia thật giống như xem công tử này là khách nhân, nụ cười trên mặt Âu Dương Dật thu lại, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, rất nhanh rời khỏi Tô phủ.

Phượng Lan Dạ thấy Âu Dương Dật đi khỏi, hơn nữa trước khi đi ánh mắt như bị thương, điều này càng khiến cho nàng tin tưởng, mình vừa giải quyết tốt, tuy nói là bị tức muốn chết, bất quá có thể giải quyết bọn họ cũng là chuyện may mắn, hít một hơi sâu, cuối cùng dẫn Đinh Đương đi ra ngoài.

Những ngày kế tiếp, Âu Dương Dật quả nhiên không xuất hiện, xem ra đã bị Phượng Lan Dạ đả kích rồi, cho nên không mặt mũi xuất hiện, người nào đó nghĩ như thế, nên yên tâm thoải mái hơn.

Tri Phủ Tô Diễn của Tiêu thành phái người đưa tin vào Thụy Vương Phủ, Ngũ hoàng tử Thụy Vương gần đây đã đứng ở triều đình trợ giúp Hạo Vân đế xử lý chút ít chính vụ, hơn nữa gần đây cũng lấy được tin tức, đều có tin đồn về chuyện hai thôn này, thậm chí còn thiêu dệt nên lời đồn về quỷ quái, điều này đối với triều đình cũng không phải là chuyện tốt, nên khi vừa nhận được mật báo, lập tức đem mật báo đưa lên cho phụ hoàng, Hạo Vân đế vừa nhìn thấy liền giận dữ, không nghĩ tới Nghiêm Văn Hoa kia lớn mật như thế, ngay cả mỏ vàng của quan gia cũng dám động, khó trách gần mỏ vàng kia khai thác không ra tỉ lệ vàng tốt, thì ra là bị người động tay chân, Hạo Vân đế tức giận, sắc mặt khó coi cực kì, nhìn về Thụy Vương.

"Duệ Nhi, lập tức phái Tây Môn Vân mang tinh binh đi sào huyệt tiêu diệt, còn nữa nhật định phải đem dân chúng bị những người kia bắt giữ giải cứu ra, an bài thích đáng cho những người này."

" dạ, nhi thần tuân chỉ."

Thụy Vương Nam Cung Duệ lĩnh mệnh, sau đó nhớ tới còn một chuyện cần xin chỉ thị Hạo Vân đế: "Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện bẩm báo."

"Nói?"

Hạo Vân đế tinh thần cũng không phải là quá tốt, bây giờ tinh lực của hắn không bằng trước đây, luôn ngã bệnh, cho nên không ít chính vụ giao cho trong tay Nam Cung Duệ, để cho hắn học xử lý giang sơn, có lẽ hắn rất nhanh sẽ tiếp nhận ngôi vị.

" Tri Phủ Tiêu thành Tô Diễn, nhi thần đã phái người thăm dò qua, thanh danh vô cùng tốt, hơn nữa là người chính trực, xuất thân là một võ tướng, cũng là người có tài có thể sử dụng, hiện tại chức Binh Bộ Thị Lang còn trống không, nhi thần muốn đem hắn triệu hồi kinh thành."

Hạo Vân đế híp mắt suy nghĩ một chút, Thụy Vương hồi kinh không lâu, tuy nói rất nhiều người hiểu mình sẽ cho hắn tiếp vị, nhưng rốt cuộc vẫn mới vừa hồi kinh, chỉ sợ những người đó có điều chỉ giả vờ, có người của mình cũng tốt, nên liền gật đầu đồng ý: "Tốt, vậy trẫm sẽ thảo một đạo thánh chỉ, để cho Tây Môn Vân mang theo, đợi xử lý xong toàn bộ chuyện mỏ vàng, liền để Tô Diễn kia theo đoàn binh hồi kinh."

" tạ ơn phụ hoàng."

Thụy Vương lui ra ngoài, thật ra hắn căn bản vô tâm với ngôi vị hoàng đế, chẳng qua là triều đình nhân tài nhiều có thể sử dụng cũng rất tốt, mỗi khi nhớ tới bản thân mình, ánh mắt của Thụy Vương Nam Cung Duệ không khỏi ảm đạm, hắn thật không muốn để cho phụ hoàng thương tâm, nhưng là...?

Thụy Vương Nam Cung Duệ không muốn nghĩ nhiều hơn nữa, liền xuất cung đi phủ tướng quân tuyên hoàng thượng khẩu dụ, rất nhanh thái giám trong cung cũng đem thánh chỉ đưa tới, Tây Môn Vân nhận được ý chỉ, cả đêm mang năm ngàn tinh binh bí mật rời kinh, đi trước Tiêu thành đi, bởi vì sợ để lộ hành động, làm lỡ đại sự, cho nên đoàn người giục ngựa chạy như điên, một chút nghĩ ngơi cũng không có nghỉ ngơi, dùng bảy tám ngày thời gian, cuối cùng đã chạy tới Tiêu thành, nhưng lại không muốn kinh động người trong thành, cho nên đem năm ngàn tinh binh ẩn ở ngoài thành, mình một người dẫn hai thủ hạ cải trang vào thành, chạy thẳng tới phủ nha.

Tô Diễn biết người đến là Tây Môn Vân tướng quân, đã sớm trầm ổn đem người dẫn tới bên trong Tô phủ, bọn họ làm chuyện này, những người trong phủ nha còn không có biết, cho nên tốt nhất vẫn tránh bọn họ, để ngừa tiết lộ tin tức.

Bên trong chính sảnh Tô phủ, chủ khách phân chia mà ngồi, có người bưng lên nước trà rồi lui xuống, hai người bắt đầu thương định kế hoạch, hi vọng một kích bắt trọn Nghiêm Văn Hoa cùng mỏ vàng tư.

Bởi vì chuyện này hai nữ nhi vẫn tham dự, cho nên Tô Diễn liền phái một người đi qua hỏi thăm nữ nhi có muốn tham dự chuyện này hay không? Tây Môn Vân tướng quân cũng biết Tô phủ có hai nữ nhi vẫn là nữ trung hào kiệt, nên không khỏi hiếu kỳ, muốn nhìn một chút đến tột cùng là dạng kì lạ cô gái gì .

Bất quá Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn cũng không có xuất hiện, nếu người triều đình đến, phụ thân cùng người triều đình tự nhiên có thể nhất kích tiêu diệt những người kia, chẳng qua các nàng thật đúng là tò mò người tới là ai, nên phân phó Đinh Đương đi trước dò thăm tình tình, xem một chút người từ kinh thành tới là ai, tỷ muội hai người thì ở trong phòng chờ tin tức, Đinh Đương rất nhanh liền dò thăm được tin tức rồi tới đây bẩm báo.

“Tiểu thư, nghe nói là một vị Đại tướng quân, nô tỳ đã len lén liếc nhìn một cái, hắn lớn lên thật tuấn a."

Trong triều anh tuấn Đại tướng quân có hai ba người, bất quá những người khác đã được phân công ở các biên cảnh, trấn thủ kinh thành chỉ có một vị thôi.

"Tây Môn Vân."

Hai người bật thốt lên, Phượng Lan Dạ cũng hơi lơ đểnh, bởi vì nàng đã đổi dung mạo, tương đối mà nói, nàng đã không còn là Phượng Lan Dạ, mà là Tô Thanh Nhã của Tiêu thành, nhưng Vụ Tiễn thì không giống, nàng ấy mặc dù một bên dung nhan bị phá hủy, nhưng nếu thật lộ ra một nửa bên mặt còn lại, sẽ dễ dàng sẽ nhận ra nàng là An vương phi Tư Mã Vụ Tiễn.

" Muốn đi gặp không?" Phượng Lan Dạ nhìn về Tư Mã Vụ Tiễn, Vụ Tiễn liền lắc đầu, gặp làm cái gì.

" Không cần gặp, đợi đến khi chiến thắng, chúng ta nên trở về kinh."

Hai ngày này nàng vẫn một mực nghĩ, sau khi Lan Dạ vào kinh, nàng có nên một mình đi lưu lạc giang hồ hay không, nhưng cuối cùng vẫn là nghĩ cố gắng ở lại , nếu như Nam Cung Quân quả thực bỏ qua hết thảy cùng nàng rời đi kinh thành, như vậy nàng sẽ nghĩ đến ân tình kia, nếu như hắn không muốn, vẫn chấp niệm ở lại kinh thành, như vậy từ đó về sau, bọn họ đã không thể ở cùng nhau nữa.

"Ừ."

Đinh Đương đứng ở một bên nghe lời của các nàng, dễ dàng liền đoán ra các nàng cùng tới vị kia tướng quân kia có quen biết a, nghĩ đến đây, trong lòng nàng kích động hắn lên, xem ra tiểu thư là người có lai lịch lớn a, khó trách lại có tư thế ở cuồng ngạo như vậy.

Trong phòng an tĩnh lại, lúc này Tiểu Hoàn từ bên ngoài đi tới, cung kính cúi đầu bẩm báo: "Tiểu thư, có hai nữ tử muốn gặp ngươi."

“ Cho vào."

Phượng Lan Dạ biết là Đông Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh, liền phân phó Tiểu Hoàn đem các nàng mang vào .

Tiểu Hoàn lên tiếng xong lui ra ngoài, rất nhanh liền dẫn hai người tới đây, Đông Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh cung kính hành lễ với hai tiểu thư , sau đó mở miệng: "Chúng ta đến là muốn hỏi một chút, chuyện chúng ta làm Tô tiểu thư có vừa ý không, có phí bạc không?"

Phượng Lan Dạ gật đầu, người trong kinh đến nhanh như vậy, tự nhiên các nàng có năng lực, những tin tức này liên tục truyền về kinh thành, sẽ khiến người chú ý, cho nên Hạo Vân đế mới hạ chỉ sớm, bởi vậy có thể thấy được các nàng đúng là làm việc rất chân thành .

"Ừ, không có phí bạc này."

Đông Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh nghe thấy, gật đầu coi như là đối với chuyện lần này đã có một giao kết rồi, sau đó cùng Phượng Lan Dạ cáo an lui ra ngoài.

Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn các nàng lui ra, sau này vào kinh sẽ cần rất nhiều nhân thủ, mà hai người đúng là có thể dùng, đều có thân thủ, trước kia lại mở tiêu cục, hiện tại cũng có quen biết trong giang hồ, tự nhiên là có năng lực, sau này các nàng hồi kinh, người hầu không thể thiếu, tuy nói. . . . . . , Đinh Đương rất thông minh, nhưng cần phải đi theo phía sau nàng hầu hạ, về phần Tiểu Hoàn, chỉ có thể ở lại làm một tiểu nha đầu thôi, nghĩ tới đây, Phượng Lan Dạ liền có chủ ý, nàng nhìn về phía Đinh Đương nói:

"Đinh Đương, đi gọi hai người các nàng quay lại, ta có lời muốn hỏi các nàng ."

"Dạ, tiểu thư."

Đinh Đương vọt ra ngoài đi gọi người, trong phòng Vụ Tiễn nhìn Phượng Lan Dạ, không nhịn được cười lên: "Ngươi có phải lại muốn lưu hai người các nàng hay không?"

"Ta nhìn thấy họ rất tốt, bên cạnh cần phải có một ít người dùng được, hiện tại đi theo ta, chính là người của ta, không phải là người trong phủ, ngươi cũng nên tìm một vài người dùng được đi, sau khi vào kinh, biến ảo khó lường, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì a?"

Lần này Tư Mã Vụ Tiễn cũng đem lời của nàng nghe lọt được, gật đầu nhớ tới cái gì: "Ta cũng chọn trúng được một người, nghe ngươi vừa nói như thế, có thể đem nàng hảo hảo gọi tới, nàng là tên khất cái, hai ngày trước ta ra đường mua đồ cho nàng một lượng bạc, nàng cũng nói muốn đi theo ta, tên gọi là tiểu Mạn."

Thật ra thì nàng cũng có tỳ nữ rất tốt, đó là hai người Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê, đáng tiếc lúc nàng chạy tới Bắc cảnh, chỉ dẫn theo Văn Lương, cũng không có mang hai người các nàng theo, nghĩ đến Văn Lương, tâm Vụ Tiễn liền rất khó chịu, Văn Lương theo nàng nhiều năm, nàng biết hắn thích nàng, đáng tiếc nàng chỉ xem hắn là huynh trưởng, hai người vẫn sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cuối cùng hắn lại chết, nghĩ đến đây trong mắt hiện lên đầy nhiệt khí.

Phượng Lan Dạ lập tức cảm nhận được tâm tình của nàng không tốt, liền vươn tay ra nắm lấy tay nàng: "Có phải nhớ tới chuyện không vui rồi hay không? đừng suy nghĩ, cũng là vì ta."

Vụ Tiễn lập tức ngửa đầu lên nhìn Phượng Lan Dạ, sau đó nhẹ vỗ trán nàng một cái: "Ngươi nói hồ đồ cái gì đó, tiểu hỗn đản này, ngươi người nào a, là muội muội của ta."

"Dạ, tỷ tỷ" Phượng Lan Dạ lập tức giống như làm nũng tựa vào bả vai của Vụ Tiễn, tâm của Vụ Tiễn cũng ít đau một chút, lực chú ý không còn ở nơi chuyện trước kia, lúc này Đinh Đương dẫn Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh đi đến, ba người ngoan ngoãn đứng đó.

Phượng Lan Dạ ngửa đầu lên nhìn về Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh, khóe môi vẽ ra nụ cười yếu ớt, từ từ mở miệng.

"Nếu ta cho hai người các ngươi sau này đi theo ta, có bằng lòng hay không ? Cuộc sống sau này sẽ tốt hơn, mà không còn hèn mọn như trước."

Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh hiếu kỳ giống như nghe được thanh âm từ thiên đường, trước kia trong nhà các nàng mở tiêu cục, sau đó thì lưu lạc, người nhà cũng phân tán ra riêng để kiếm sống, mà các nàng liền kết phường mở ra một nhà Tiểu khách điếm, tuy nói làm lão bản, nhưng vì không có người phía sau chống lưng, không có tiền vốn nên làm ăn rất khó khăn, chỉ có thể đủ ấm no mà thôi, thật sự kiếm tiền không được bao nhiêu, bây giờ nghe Phượng Lan Dạ hỏi các nàng như thế, thì sửng sốt một chút rồi mở miệng hỏi.

"Tô tiểu thư thật nguyện ý giữ chúng ta sao?"

Hai người bọn họ vốn cũng có ý nghĩ này, bởi vì nghe những người trong thành nghị luận, biết Tô tiểu thư là một chủ tử lợi hại, nên rất khâm phục, chẳng qua là trên người các nàng một thân giang hồ nghèo túng, không có ôn nhu mềm mãi như những người từ nhà giàu có lớn lên, cho nên mới không dám động tâm tư, hôm nay vào phủ , còn muốn nói ra, đáng tiếc cuối cùng vẫn là thôi, chẳng qua là không nghĩ tới Tô tiểu thư lại nói ra lời này.

Phượng Lan Dạ gật đầu, Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh lập tức quỳ xuống tới : "Dạ, từ nay về sau chúng ta sẽ đi theo tiểu thư."

Hai người các nàng, thân thế trong sạch, không có người nhà liên lụy, đã vào phủ cũng không mang theo phiền toái gì.

" ừ, các ngươi đi theo ta, nhất định phải nhớ hai chuyện, thứ nhất, thân thể là ltự do , nếu như tương lai có một ngày muốn rời đi, tùy thời có thể cùng ta nói một tiếng, thứ hai phàm đã đi theo ta, trong lòng phải toàn tâm toàn ý chỉ có chủ tử, không thể có hai lòng, nếu như bị ta phát hiện, không phải chĩ bị tróc da bong thịt đơn giản như vậy.”

Phượng Lan Dạ nói xong, Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh lập tức gật đầu: “dạ, Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh ghi nhớ tiểu thư dạy bảo."

" Đứng lên đi, ta tin tưởng tương lai các ngươi sẽ không hối hận, bây giờ trở về đi thu thập đồ rồi an bài mọi thứ, sau đó trở lại đến tìm Đinh Đương thu xếp."

“Dạ"

Hai người lui ra ngoài, trong phòng Đinh Đương thật cao hứng, nàng cùng Tiểu Ngư và Vạn Tinh quan hệ vốn là không tệ, hiện tại lại cùng nhau phụng dưỡng tiểu thư, tất nhiên sẽ cao hứng.

Vụ Tiễn cũng cười, Lan Dạ đã có thêm người hầu, mà nàng cũng không thể kém cõi hơn được, nghĩ vậy liền đứng lên: "Được rồi, ngồi một hồi có chút mệt mỏi, ta trở về nghỉ ngơi một chút đây."

"Vụ Tiễn, ngươi đi đi, đừng quên cái tiểu nha đầu mà ngươi đã chọn trúng, hỏi một chút xem nàng ta có muốn đi theo ngươi không, nếu có cứ mang theo đi."

“ tốt."

Đại tướng quân Tây Môn Vân cùng Tri Phủ Tô Diễn, chế định kế hoạch, cả đêm bí mật điều binh tướng ở bên trong phủ nha cùng tinh binh từ kinh thành mang đến, hợp hai làm một, một phần ở mặt trước núi đi vào, khống chế được người trong tay Nghiêm Văn Hoa, một phần vào từ phía sau núi, xét xử mỏ tư, bắt hết mang về.

Sau khi trời tối là hành động, binh lính vây núi Vụ Thành, nửa đêm tấn công, cuối cùng quả nhiên thu được toàn thắng, mỏ vàng trên dưới hoàn toàn nộ bị khống chế, ngay cả Nghiêm Văn Hoa cũng bị bắt, Nghiêm phủ trên dưới toàn bộ bị giam vào đại lao, đồ bên trong phủ cũng bị kê biên tài sản, nghe nói ở dưới đất hậu viện đào ra hơn mười rương hoàng kim, giá trị hai ba trăm vạn lượng, một Tri Phủ nho nhỏ mà tham được nhiều tiền bạc như vậy, không khỏi không để cho người khác chấc lưỡi hít hà.

Vụ án lần này lập tức do Tây Môn Vân đảm nhận, hắn phái ngựa tám trăm dặm nhanh chóng mang đến kinh thành, Tây Môn Vân dẫn theo binh tướng trong tay , xử lý tiếp chuyện tình, cũng chờ đợi chỉ thị mới của hoàng thượng.

Hạo Vân đế nhận được tin tức này, tức giận, lập tức phân phó Hình bộ tiếp nhận vụ án lần này, phúc thẩm án mỏ vàng Mạnh Tân, chuyện này khiến cho triều đình oanh động, đây là một đại án kế sau án của Trữ phủ, liên tiếp hai sự kiện đều là tham ô đại án, Hạo Vân đế chân chính nổi giận, lập tức trước mặt văn võ bá quan phát ra trọng lệnh.

Nếu như còn có người tham ô nữa, một khi tra ra, tru di cửu tộc, một tên cũng không để lại.

Trong lúc nhất thời trong triều đình nên động thì ngừng, không nên động lại không dám động, cũng đã an ổn đi rất nhiều.

Hình bộ đã tiếp nhận vụ án lần này, nên Tây Môn Vân cùng Tô Diễn đã rút ra khỏi vụ án.

Tây Môn Vân tuyên đọc thánh chỉ của hoàng thượng, Tri Phủ Tô Diễn làm quan chính trực, trung thành đáng khen, đặc biệt phong làm nhị phẩm Binh Bộ Thị Lang, theo Tây Môn Vân tướng quân cùng nhau trở về kinh thành nhận nhiệm vụ.

Ngày hai mươi lăm tháng mười một, Tô Diễn đưa cả nhà già trẻ, theo Tây Môn Vân đi kinh thành, nhậm chức Binh Bộ Thị Lang.

Tô phu nhân cùng hai nữ nhi ngồi một chiếc xe ngựa, mấy nha đầu thì ngồi một chiếc xe khác, đám người Tô Diễn đều cỡi ngựa mà đi, một đội người ùn ùn trở lại kinh thành, bởi vì người quá nhiều, hành trình cũng chậm chạp, cho nên trong lúc nhất thời gấp cũng không được, đi một chút thì ngừng, bất quá nữ nhân vẫn không cùng nam nhân có quá nhiều tiếp xúc, Tây Môn Vân mặc dù thấy Tô gia nữ nhi kỳ lạ, nhưng cũng không mạnh mẽ muốn gặp các nàng.

Trên đường, lúc nghỉ ngơi, Vụ Tiễn đã cùng Phượng Lan Dạ nói riêng một chuyện.

" Nhã Nhi, mặc dù ta biết ngươi rất muốn thấy Nam Cung Diệp, nhưng hiện tại thứ nhất ở kinh thành đã xảy ra tình huống nào chúng ta đều không biết, thứ hai chúng ta lấy thân phận nữ nhi Tô gia, nếu để cho người biết ngươi là công chúa mất nước của Vân Phượng quốc, chỉ sợ lại có người đưa ánh mắt nhắm vào ngươi, tuy nói ngươi không sợ, nhưng này chút ít ma trảo chưa chắc không động đến trên đầu cha mẹ."

Chuyện này Vụ Tiễn là thật tình suy nghĩ, hiện tại kinh thành tình huống như thế nào các nàng đều không biết, đến tột cùng ai là tốt ai là xấu, hết thảy cũng không phải chỉ mặt ngoài nhìn ra được, cho nên làm việc phải tránh nên tránh mà không thể lỗ mãng, nếu để hại đến cha mẹ, lúc đó hối hận cũng không kịp.

"Tỷ tỷ, ta biết, ngươi yên tâm đi."

Tuy nói nàng hận không thể nhanh chóng hồi kinh để gặp Nam Cung Diệp, nhưng làm như thế nào, nàng đều cân nhắc rất kỹ, sẽ không để cho người vô tội bị dính líu, huống chi là Tô phụ Tô mẫu, mấy tháng không thấy còn được chẳng lẽ không nhịn được một ngày hai ngày, thời điểm nên thấy tự nhiên sẽ thấy.

Tỷ muội hai người thương lượng xong thì nghỉ ngơi một lát, liền lên đường hướng kinh thành mà đi, bởi vì nhiều người cho nên đi một chút thì ngừng nên vô cùng chậm, vốn là nửa tháng lộ trình, kết quả kéo dài đến hai mươi ngày, đợi đoàn người các nàng trở lại An Giáng thành thì đã gần cuối năm.

Trước cửa An Giáng thành.

Tây Môn Vân cùng đoàn người bọn họ tách ra vào thành, bởi vì nhiều người sợ làm cho dân chúng hoảng sợ, hắn phái thủ hạ dẫn Tô Diễn vào thành, trước mắt bọn họ vào thành, nơi ở chính là phủ đệ của Binh Bộ Thị Lang, Binh Bộ Thị Lang trước kia bị hoàng đế bãi chức, giáng xuống mấy cấp, điều ra ngoài địa phương khác ở, chỉ sợ vĩnh viễn về không được An Giáng thành, nên phủ đệ của hắn Thụy Vương để lại cho Tô gia ở.

Trong thành, người ta tấp nập vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người thu mua hàng tết, xe ngựa ở trên đường cái xuyên qua, thanh âm cò kè mặc cả nóng bỏng mà kéo dài, Phượng Lan Dạ vén rèm nhìn ra phía ngoài, đường phố quen thuộc, vẫn huy hoàng như cũ hai bên đường các cửa hàng đã treo lên đèn lồng màu đỏ, nàng không khỏi đang nhớ lại pháo hoa năm trước, sáng loá rực rỡ, loá cả chân trời, mà hắn lại xuất sắc như vậy, như một ngôi sao kề cận bên nàng đêm hôm đó.

Diệp, ta đã trở về.

Phượng Lan Dạ để xuống màn xe, chỉ nghe trên xe ngựa phía sau, thanh âm nấy tiểu nha đầu líu ríu không ngừng, trong lòng không khỏi dâng lên tư niệm, bỗng nhiên nàng muốn nhìn một chút Tề vương phủ như thế nào? Tất cả mọi người có khỏe không? Nên nàng quay đầu nhìn về Vụ Tiễn: "Ta muốn đi qua Bàn Ổ phố, được không?"

Tư Mã Vụ Tiễn ngước mắt nhìn nàng, nhìn trên gương mặt kiều diễm như đoá hoa đào lại bao phủ nhợt nhạt cô đơn, trong đồng tử là thật sâu tư niệm, đáy lòng rốt cuộc cũng không buôn, tiểu nha đầu này thật đúng là rất yêu Tề vương, nàng đang muốn nói chuyện, thì ở một bên Tô phu nhân đã mở miệng: "Vậy thì đi Bàn Ổ phố đi."

Đoạn đường này Tô phu nhân đi cùng với các nàng, đã bao nhiêu đoán ra được hai nữ nhi của mình đại khái chính là người kinh thành, chẳng qua là không biết các nàng vì sao rơi xuống dòng sông ở Bắc cảnh, đối với chuyện này nàng thấy rất kỳ quái, hơn nữa nàng cũng không biết cái Bàn Ổ phố kia, chính là nơi trọng yếu của kinh thành, là chỗ ở của các Vương Tôn quý tộc, mà hơn phân nữa con phố này là phạm vi của Tề vương phủ, những đường phố này bình thường có binh tướng tuần tra, có rất ít xe cộ ghé qua, nhưng Phượng Lan Dạ một lòng muốn nhìn một chút bộ dạng của Tề vương phủ, cho nên mới phải cầu khẩn Vụ Tiễn, mà Tô phu nhân cũng không biết những thứ này, nên đã phân phó phu xe ngựa dừng lại, một đội người toàn bộ ngừng lại.

Thủ hạ binh tướng của Tây Môn Vân giục ngựa tới đây hỏi thăm: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tô phu nhân vén rèm nhàn nhạt mở miệng: "Xin hỏi tướng quân, có thể đi qua Bàn Ổ phố được không?"

Thủ hạ kia sửng sốt một chút, nói thật ra, Bàn Ổ phố bọn họ muốn đi cách đoạn đường này rất xa, hắn vốn không muốn đi đường vòng, nhưng nghĩ đến phu nhân trước mắt là phu nhân của Binh Bộ Thị Lang tương lai, cái này không trọng yếu, quan trọng là ... Có tin tức nói, bọn họ hiện tại phủ đệ họ ở là do Ngũ hoàng tử Thụy Vương cấp cho bọn họ , nói như vậy người này rất có thể chính là người của Thụy Vương, bọn họ tự nhiên không thể đắc tội, người nọ nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu đáp ứng, đi tới phía trước chỉ huy mọi người đi đường vòng, một đường hướng Bàn Ổ phố đi đến.

Bàn Ổ phố là đất của hoàng tôn quý tộc, vừa đi đến con đường này liền cảm nhận đến không khí khác hẳn, hai bên đường phố là tường rào cao lớn, không nhìn thấy chút nào quan cảnh, dọc theo đường đi chợt có xe ngựa xa hoa lướt qua, nhưng nhanh chóng chạy qua, hoàn toàn không giống nơi khác.

Xe ngựa chậm rãi mà đi, Phượng Lan Dạ vén rèm ra ngắm bên ngoài, chỉ thấy rất xa chiêu bài của Tề vương phủ sáng quắc rực rỡ, trên cửa treo màu trắng trù Mạn (chắc là khăn tang), một đèn lồng màu trắng treo ngược ở trước cửa, đợi đến khi xe ngựa đi gần đến, chỉ thấy ba chữ Phượng Lan Dạ to rõ ràng, ở trong mưa gió đã có chút ít mờ nhạt, trước đại môn màu đỏ thắm, thủ môn thị vệ mặt không chút thay đổi chia ở hai bên mà đứng, hoàn toàn không giống thường ngày thoải mái.

Đang nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên một chiếc xe ngựa từ đàng xa nhanh chóng vượt qua, dừng ở ngoài cửa phủ, phía sau có thị vệ nhảy xuống, vén rèm cung kính mở miệng: "Vương gia, xin xuống xe ngựa."

Một cánh tay trắng bạch vén rèm, chậm rãi bước xuống, ở dưới ánh mặt trời ngạo nghễ đĩnh đạc như vậy, bức người như vậy, quanh thân hào quang bắn ra bốn phía, một bộ màu tím trường bào làm nổi bật được cả người quý phái như châu ngọc, chẳng qua cả người nhưng thật giống như Ngọc Băng vậy, không có nửa phần sinh cơ, cho dù cách xa như vậy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trên người hắn lãnh ý, băng hàn thấu xương.

Không biết là có phải cảm nhận được có người đang nhìn hay không, bỗng nhiên hắn chợt quay đầu, nhưng lại không thấy người lạ, chỉ thấy đập ngay vào mắt là một đôi con ngươi linh động, thâm thúy thần bí, quen thuộc đến như vậy, hắn chỉ nghe được tim của mình đông một tiếng đập mạnh, vang dội như vậy, tim như bị bóp nghẹt thật khó chịu, sắc mặt hắn tái nhợt, thật nhanh ngửa đầu lên nhìn lại, chỉ kịp nhìn thấy một dung nhan kiều mỵ như đoá hoa, là người mình không quen, nhưng vì sao lại làm cho hắn cảm nhận được đau lòng, tựa hồ có đồ vật gì đó vừa rơi xuống, người nọ là ai? Vì sao lại để cho trái tim như chết đi của hắn bỗng khơi dậy từng gợn sóng, vì sao chỉ một cái gặp mặt liền đau lòng, tựa hồ như từ đôi mắt đó nhìn thấy sự quen thuộc của người mình yêu, đáng tiếc nàng ta không phải, hắn bỗng nhiên giật mình ngỡ như vừa rồi là một giấc mộng.

Nguyệt Cẩn ở bên người thấy chủ tử sắc mặt khó coi, không khỏi khẩn trương hỏi tới: "Chủ tử, sao vậy?

"Phái người đi tìm hiểu xem, mới vừa rồi, người ngồi bên trong xe ngựa là ai?"

"Dạ, thuộc hạ sai người đi tìm hiểu ngay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.