Đợi Anh Ở Toronto

Chương 6: Chương 6: Anh cần một người bạn như em!




Một tuần trôi qua rất nhanh. Vi bận học đến tối tăm mặt mũi, hoặc cũng có thể là vì cô ép mình phải học để đầu óc bận rộn không nghĩ đến những chuyện vô bổ và điên rồ khác. Ngay cả thứ bảy, chủ nhật cũng không phải ngoại lệ. Hôm nay cô đã ngồi trên thư viện gần 10 tiếng đồng hồ. Mắt cô đã bắt đầu nhòa đi. Vi lấy tay che miệng ngáp một cách mệt mỏi, vươn vai đứng lên. Hôm nay thế là đủ, cô cảm thấy tương đối hài lòng với lượng kiến thức đã thu nạp được trong ngày.

Khi Vi bước ra khỏi thư viện đã là 9h tối. Những ngọn đèn dọc hai bên đường sáng rực rỡ, ngay cả hàng cây hai bên cũng đã được chăng đèn kết hoa chuẩn bị đón Noel, làm ấm lên một chút cái không khí lạnh lẽo của mùa đông. Gần đến trạm chờ xe bus, Vi bỗng phát hiện thấy một chiếc xe hơi đang đi chầm chậm theo cô. Vi tò mò nhìn sang. Đúng lúc đó, cửa kính xe được kéo xuống, khuôn mặt nhìn nghiêng của Nguyên hiện ra trong tầm mắt cô. Vi quay mặt đi, vờ như không nhìn thấy anh, nhưng trái tim cô đang nhảy nhót trong lồng ngực. Cô đâu có còn nợ nần gì anh? Sao anh cứ luôn làm xáo trộn cái trật tự mà cô đã phải mất bao nhiêu công sức mới xây đắp được?

- Vi – Anh gọi khẽ.

Cô vẫn tiếp tục bước, không quay đầu lại, cũng không trả lời anh.

Anh vẫn cho xe chạy theo sau cô.

- Vi, có thể nói chuyện với em một lúc được không? – Anh kiên nhẫn gọi.

Không muốn bị bám đuôi thêm nữa, cô quay người nhìn anh, giọng dứt khoát:

- Tôi không có gì để nói với anh, cũng không muốn nghe anh nói.

- Vi, lên xe đi. Ở đây không đỗ xe được - Anh bỏ ngoài tai câu trả lời của cô.

Cô làm như không nghe thấy, cắn môi cố gắng giữ cho nhịp bước thật đều đặn.

“Két” một tiếng, Vi quay lại đã thấy anh phanh xe, tấp vào lề đường. Anh rảo bước theo cô. Còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị anh nắm chặt tay kéo lại. Cô hất tay anh ra, cao giọng:

- Anh đang làm cái quái gì thế?

- Em muốn vào xe nói chuyện hay để tôi nói ở đây? – Giọng anh lạnh tanh như thể anh sẵn sàng đấu khẩu với cô ngay giữa đường giữa chợ.

Vi cắn môi nhìn mấy người đi bộ đang tiến về phía họ. Mặc kệ, ở đây đâu có ai hiểu tiếng Việt, miễn là mình đừng cao giọng quá, cô nghĩ, rồi hất mặt lên, cô bảo anh:

- Vậy anh nói ở đây luôn đi.

Anh có vẻ hơi bất ngờ với phản ứng của cô, nhưng chỉ sau vài giây, anh đã lấy lại được sự tự chủ. Anh nắm chặt tay cô, vừa kéo cô đi, vừa hất đầu về phía một đám sinh viên đang tới gần:

- Em không muốn làm ầm ĩ ở đây đấy chứ?

Vi không muốn diễn cảnh lôi lôi, kéo kéo, đành bấm bụng bước theo anh.

- Anh muốn nói gì thì nói đi- Cô hậm hực nhìn anh khi đã ngồi vào trong xe – Tôi đâu có nợ nần gì anh nữa?

Anh im lặng, không trả lời cô, cũng không buồn nhìn cô, chỉ đăm đắm nhìn về phía trước. Đợi một lúc vẫn không thấy anh lên tiếng, Vi nổi cáu:

- Anh đang đùa tôi đấy à? Ngoài kia không nói, trong này cũng không nói, vậy tóm lại anh muốn gì ở tôi?

- Tôi muốn em biết một chuyện – Cuối cùng anh cũng lên tiếng.

Vi nhìn anh chờ đợi. Không biết anh định nói với cô chuyện gì? Anh làm cho cô vừa hồi hộp, vừa lo lắng. Khuôn mặt anh có vẻ rất căng thẳng, anh khẽ bặm môi, cặp lông mày nhíu lại, hai bàn tay nắm chặt lấy vô lăng như bám lấy chỗ bấu víu cuối cùng. Mấy lần Vi thấy anh mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Hình như anh đang có một cuộc đấu tranh nội tâm ghê gớm. Cuối cùng, dường như không thể chiến thắng chính bản thân mình, anh bất lực đấm mạnh tay vào vô lăng, nghiến răng đạp chân ga cho chiếc xe vọt lên, nhanh chóng tiến về phía đường cao tốc.

- Này, dừng xe, dừng xe – Vi vừa hét lên với anh, vừa đập ầm ầm vào cửa xe.

- Ở đây không đỗ xe được – Anh trả lời cô, một tay giữ vô lăng, một tay vươn sang nắm lấy bàn tay cô, thật chặt.

Vi hoảng hồn nhìn những làn xe đang phóng vun vút hai bên, bụng bảo dạ an toàn là trên hết, nên đành cố gắng im miệng, không đôi co với anh nữa, mặc dù trong lòng cô như đang có lửa đốt. Ra khỏi đường cao tốc một đoạn, anh cho xe rẽ vào một con phố nhỏ và dừng lại bên đường. Vi thở hắt ra, một tay vẫn đặt lên ngực trái.

- Không sao chứ? – Anh có vẻ hốt hoảng khi thấy mặt cô hơi tái đi.

Vi khẽ xua tay, lấy lại nhịp thở:

- Nào, bây giờ anh nói đi. Nhanh lên, tôi còn phải về nhà.

- Thôi, bỏ đi – Anh ngập ngừng, tư lự như đang nói với chính bản thân mình – có lẽ… chưa phải lúc.

- Lúc nãy chưa được, bây giờ chưa được. Bó tay với anh – Vi cáu kỉnh kêu lên.

Anh đang thử thách lòng kiên nhẫn của cô hay sao? Vậy thì anh nên biết, anh đã chạm đến giới hạn cuối cùng rồi đấy. Vi mở cửa xe, định bước ra ngoài thì bỗng lại nghe thấy tiếng anh:

- Có lẽ nên đợi đến khi nào chúng ta …thân thiết hơn.

Vi ngạc nhiên quay lại nhìn anh như thể đầu óc anh đang có vấn đề. Cô khẽ cười mỉa mai:

- Vậy anh cứ đợi nhé, tôi phải về đây.

- Vi, tôi rất cần em...-Anh bỏ lửng câu nói, ngừng lại lấy hơi, giọng khàn đi vì xúc động.

Trái tim Vi run rẩy, hồi hộp. Cô hoảng hốt nhận thấy mình đang nín thở. Lẽ nào, đây chính là điều anh muốn nói với cô?

- …rất cần… một người bạn như em… – Anh kết thúc câu nói của mình bằng một tiếng ho khẽ.

Vi thấy hẫng một cái, hệt như cảm giác khi máy bay đang sắp sửa hạ cánh. Có điều, đối với cô đây không phải là một cuộc hạ cánh an toàn. Lòng tự trọng của cô có lẽ đã bị tổn thương đôi chút. Cô thấy tim mình nhói đau, ước gì cô có thể tan biến khỏi nơi này như một làn khói, hay thực tế hơn, giá như cô có thể bỏ chạy thật xa, bỏ lại sau lưng tình huống trớ trêu này, bỏ lại sau lưng những lời nói vô tình của anh, bỏ lại sau lưng cả người đàn ông mà cô đã từng nhung nhớ... Nhưng cô không thể phơi bày trái tim mình trước anh. Cơ chế tự phòng vệ lập tức khởi động. Cô cố gắng hít một hơi dài cho nhịp tim lắng xuống, điều hòa lại hơi thở, rồi quay sang nhìn anh, nói bằng giọng lạnh nhạt nhất mà cô có thể nói lúc đó:

- Anh vẫn thường kết bạn kiểu này đấy à?

- Xin lỗi, dạo này có chuyện làm tôi rất đau đầu – Anh ngước nhìn cô, vẻ mệt mỏi – em đừng để bụng.

Dáng vẻ tội nghiệp của anh khiến tim Vi thắt lại, cô thở dài, không nỡ làm khó anh thêm nữa:

- Nếu nói với tôi làm anh nhẹ nhõm hơn thì tôi sẵn sàng nghe đây.

Anh khẽ lắc đầu:

- Thôi, mình tôi mệt là đủ rồi. Sẽ nói với em ngay khi có thể, bây giờ chưa phải lúc…

Cái kiểu úp úp, mở mở của anh khiến cô phát bực mình. Cô chỉ có ý tốt muốn chia sẻ cho anh vơi bớt nỗi lòng. Còn nếu anh khăng khăng muốn ôm cái nỗi niềm gì gì đó một mình thì xin mời cứ tự nhiên, đó là việc của anh, chả mảy may liên quan gì đến cô cả.

- Em đã ăn gì chưa? – Đột nhiên anh chuyển đề tài.

Cô khẽ lắc đầu. Anh nhắc mới khiến cô nhớ ra từ trưa đến giờ cô chưa có gì vào bụng.

- Em muốn ăn gì? – Anh hỏi cô trong lúc khởi động xe.

Cô lại khẽ lắc đầu:

- Thôi, muộn rồi, em phải về, ngày mai có giờ học buổi sáng.

Anh không giảm tốc độ:

- Muộn thì cũng vẫn phải ăn. Ăn xong anh chở em về.

Cô không phản đối, bảo tùy anh chọn, cô thì thế nào cũng được. Ít nhất thì bạn bè cũng có thể cùng nhau đi ăn và đi nhờ xe về, cô nghĩ. Anh im lặng, mắt chăm chú nhìn về phía trước, dường như đang hoàn toàn tập trung vào việc lái xe. Vi cũng cảm thấy mệt mỏi. Hôm nay đối với cô là một ngày rất dài. Cô dựa lưng vào ghế, tiện tay ấn vào nút CD trước mặt. Thứ âm thanh ngọt ngào, sang trọng của tiếng đàn piano thánh thót ngân lên. Cổ điển quá, cô nghĩ.

- Anh cũng thích Richard Clayderman? – Cô hỏi.

Anh quay sang nhìn cô, gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười mỉm:

- Lỗi thời rồi phải không?

Cô gật gật đầu:

- Bây giờ thanh niên không nghe thứ này.

Anh nhướng một bên lông mày:

- Hiểu rồi, anh không dám nhận là thanh niên. Vậy “thanh niên” bây giờ nghe thứ gì?

Cô bật cười:

- Nhiều lắm, tùy sở thích thôi: Justin Bieber, Taylor swiff, Micheal Buble, Lady Gaga…

- Lady Gaga là ai vậy? Tên gì mà lạ thế?

- Anh không biết Lady Gaga? Anh đến từ thế kỷ nào thế? – Cô cười trêu anh.

Anh bỗng quay sang, nheo mắt nhìn cô:

- Còn em thích loại nhạc nào?

Cô ngập ngừng, thoáng đỏ mặt, phân vân không biết có nên phơi bày hết ruột gan ra trước mặt anh hay không.

- Em cũng thích piano không lời – Cô thú nhận.

Anh khẽ cười thích thú:

- Không “thanh niên” tí nào nhỉ? Hay là em cũng lạc đến đây từ thế kỷ 19?

- Thanh niên không nghe thứ này không có nghĩa nghe thứ này không phải là thanh niên – Cô bật lại.

- Ừ, phải. Không có răng thì không ăn được lạc, nhưng không ăn được lạc không có nghĩa là không có răng – Anh gật gù đồng tình với cô.

- Hay, triết lý “củ lạc” – Cô cười như nắc nẻ.

Anh cũng mỉm cười. Trái tim Vi nhói lên. Cô lại có thể nhìn thấy ánh long lanh trong đôi mắt màu nâu sẫm, lại có thể nhìn thấy nụ cười đáng yêu như trẻ thơ, lại có thể thấy khuôn mặt anh bừng sáng lên với những đường nét khiến cho đầu óc cô trở nên mất phương hướng.

- Lúc rỗi em hay làm gì? – Anh hỏi.

- Em trồng hoa.

- Mùa này sao?– Anh quay hẳn sang để nhìn cô.

- Mùa nào cũng thế - Cô trả lời.

- Hoa gì mà chịu nổi thời tiết này? Chỗ em có nhà kính à?

- Hoa đồng tiền – Cô tỉnh bơ - Không phải nhà kính, nhưng trong tiệm, có …cửa kính.

- A, thảo nào. Hoa này có sức sống mãnh liệt là phải rồi.

Anh cười rung cả người. Cô cũng cười theo (giá như lúc nào cũng có thể ngắm nụ cười vô tư của anh như thế này).

- Còn anh? – cô hỏi.

- Anh chơi thể thao, đọc sách, chơi đàn…

- Môn thể thao gì?

- Golf.

- À, cái môn thể thao đi ô tô trên sân cỏ, cố đánh quả bóng đi thật xa rồi sai người đi tìm đấy hả? - Cô gật gù ra vẻ hiểu biết.

- Ừ, chính nó. Hôm nào phải cho em đi giải ngố mới được – Anh cười.

- Anh chơi đàn gì?

- Piano.

- Giỏi không?

- Cũng tạm. Anh học đàn từ nhỏ.

- Quý tộc nhỉ - Cô khẽ thở dài.

- Hồi nhỏ bị ép phải học, giờ lại thành ra say mê.

- Thế hồi nhỏ anh còn bị ép gì nữa không?

- Nhiều thứ lắm – Anh cười – Bị ép học ngoại ngữ, học đàn, học võ, học bơi... bị ép ăn, bị ép sinh hoạt theo giờ giấc, tóm lại là bị cho vào khuôn khổ.

- Thế đã được gọi là tuổi thơ bị đánh cắp chưa nhỉ? Có thứ gì anh tự nguyện làm không?

- Có, đọc sách và chơi, anh không đợi phải ép.

- À, anh hay đọc sách gì?

- Truyện Kim Dung – anh lại cười – Bố mẹ anh cấm tiệt, nhưng càng cấm càng ham. Hồi đó anh rất ngưỡng mộ các “anh hùng hảo hán” sống cuộc đời phong trần, tự do hành tẩu trên giang hồ. Thỉnh thoảng lại vác về bài văn 4 điểm vì cái tội thuổng văn trong truyện chưởng cho vào văn tả cảnh với tả người.

- Ha ha ha…– Cô cười ngặt nghẽo.

Anh liếc sang cô, mỉm cười. Nụ cười của anh thật ngọt ngào và ấm áp. Cho dù Vi có suy nghĩ nát óc cũng không sao thấy được mối liên hệ nào giữa con người vui vẻ, duyên dáng và cuốn hút đang ngồi bên cạnh cô với người đàn ông lạnh lùng, ngạo mạn, đầy vẻ cô đơn mà cô đã gặp chỉ mới một tuần trước đây. Như thể đó hoàn toàn là hai con người đối nghịch, hoặc, đơn giản đó là hai bộ mặt của cùng một con người. Chỉ mong sao, cô có thể được ngắm nhìn bộ mặt đáng yêu này của anh mãi mãi…

Mải chuyện trò, cô không để ý thấy anh đã cho xe dừng lại trước một quán ăn Nhật. Gần 10 giờ đêm, quán đã bắt đầu vắng khách. Người phục vụ niềm nở đặt trước mặt họ cuốn thực đơn và hai cốc trà nóng.

- Em ăn gì? – Anh hỏi, tay lật cuốn thực đơn trong khi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô.

- California rolls ([1])– Cô trả lời, ấp cả hai bàn tay vào cốc trà đang bốc khói.

- Chả ai ăn sushi ở đây cả. Ăn cá hấp đậu hũ đi, chỗ này làm món đó rất ngon.

- Anh thích áp đặt nhỉ - Cô bướng bỉnh.

- Em đúng là bảo thủ. Em thậm chí còn chưa xem thực đơn.

- Em là tuýp người truyền thống.

- Truyền thống khác với bảo thủ. Em không thích ra khỏi comfort zone ([2]) của em, không thích thử cái mới, đây rõ ràng là tính cách của xử nữ. Em thuộc cung xử nữ, đúng không?– Anh nhìn cô, phán như một nhà tiên tri.

- Ha ha, tử vi xem bói cho người, số thầy thì để cho ruồi nó bâu – Cô cười, thú vị khi nhìn thấy một khía cạnh khác của con người anh. Cô không thể nào tin con người mà đối với cô là hoàn mỹ, lý trí và “khuôn khổ” như anh lại có thể quan tâm đến một chủ đề “ mê tín dị đoan” như vậy.

Người phục vụ đã quay lại. Anh gọi hai suất cơm cá hấp đậu hũ và một đĩa salat, tự coi như là cô đã đồng ý.

- Em còn chưa trả lời anh. Em thuộc cung xử nữ, phải không? – Anh quay lại đề tài đang nói dở.

Cô khẽ gật đầu:

- Anh đoán đúng. Em sinh tháng 9.

- Khả năng thầy bói của anh không tồi nhi? – Anh cười rạng rỡ.

Nụ cười khiến khuôn mặt anh bừng sáng lên, cặp lông mày rậm giãn ra càng làm nổi bật đôi mắt sâu đang long lanh một cách sinh động. Vi không thể ngăn mình rời mắt khỏi khuôn mặt đó được. Cô nhận thấy những lúc vui vẻ, đôi mắt anh đặc biệt biểu cảm.

Món cá hấp đã được dọn ra. Mùi thơm của thức ăn thức tỉnh khứu giác và vị giác của Vi, cô gắp một miếng cá lên nếm thử và cảm thấy vị ngọt đang tan ra trong miệng.

- Những lúc buồn anh hay làm gì? – Cô hỏi, nhấp một ngụm trà.

- Nghe nhạc, chơi đàn, chạy bộ.

- Hoặc uống rượu – Cô bổ sung.

Anh nheo mắt nhìn cô đầy cảnh giác:

- Em xem nhiều phim Hàn Quốc phải không?

- Anh mau quên nhỉ? – Cô chun mũi.

- Những lúc không buồn anh uống nhiều hơn – Anh thản nhiên nhìn cô.

- Thật hay đùa? – Cô tròn mắt, vẻ nghi ngờ.

- Nhưng trước đây thôi, hồi còn ở Việt Nam. Đó là một phần công việc của anh – Anh giải thích.

- Anh là nhân viên tiếp thị rượu hay bartender? – Cô châm chọc.

- Anh làm nhiều nghề lắm, nhưng không phải cái nào trong hai cái trên.

- Hay anh làm cái nghề: “nhậu nhẹt là việc của tao, còn khâu thanh toán thôi giao chúng mày”?

Cô thích thú nghe tiếng cười thoải mái của anh:

- Công việc chính của anh là kinh doanh tiền, việc phụ là xây và bán nhà, phụ nữa là mua bán giấy các loại.

- Giấy lộn, giấy vụn hay giấy tờ? – Cô cố tình chọc anh để lại được nhìn thấy nụ cười quyến rũ đó.

- Em đang nói chuyện với một thợ xây kiêm con buôn đồng nát – Anh cười.

- Cuộc sống của anh vất vả quá. Bây giờ thì em đã hiểu tại sao có một cái khăn anh cũng đòi lại bằng được.

Nụ cười của anh bỗng vụt tắt. Vi cũng không cười, nghiêm nghị nhìn vào đôi mắt anh. Cô đang chờ đợi ở anh một lời giải thích về buổi nói chuyện đêm hôm đó.

- Anh xin lỗi. Hôm đó anh đã cư xử như một thằng tồi.

Cô lại nghe thấy âm sắc lạnh lùng trong giọng nói của anh, lại nhìn thấy bộ mặt thứ hai không mong muốn của anh. Anh xin lỗi mà cô có cảm giác như anh đang kết tội cô vậy.

- Anh nợ em một lời giải thích, nhưng bây giờ chưa phải lúc thích hợp – Anh lại giở bài ca cũ.

- Vậy em sẽ đợi tới lúc nào thích hợp – Cô cười, khẽ nhấp một ngụm trà để che giấu nỗi thất vọng đang bóp nghẹt tim cô.

- Anh xin lỗi.

Giọng anh dịu lại, ánh mắt nhìn cô tha thiết, bàn tay anh vươn ra nắm lấy tay cô dịu dàng. Vi bối rối vén một lọn tóc ra sau tai:

- Em ghi nợ rồi nhé. Khi trả nhớ trả cả lãi đấy.

- Về thôi, mai em còn phải dậy sớm đi học – Anh nói trong lúc vẫy tay gọi người phục vụ để thanh toán.

- Mai mấy giờ em học xong? – Anh hỏi khi đã đi bên cạnh cô ra chỗ đậu xe.

- Cũng chưa biết được, em còn lên thư viện học bài.

- Ngày nào em cũng học ở thư viện? – Anh quay sang nhìn cô.

- Vâng.

- Lúc nào xong gọi anh tới đón – Anh nói ngắn gọn.

- Không cần đâu. Em giờ giấc thất thường, đón rước phiền phức lắm – Cô gạt đi.

- Không được – Anh nghiêm mặt – Anh sẽ không để em về khuya một mình đâu.

- Em không muốn phiền anh – Cô khăng khăng.

- Phiền gì đâu – Anh cương quyết – Anh cũng học trên thư viện trường, rất gần chỗ em.

- Anh cũng sắp thi à? – Cô hỏi.

- Ừ, tháng 6 này là anh tốt nghiệp rồi.

Tháng 6 này là anh tốt nghiệp rồi. Chính vì thế mà anh còn bận hơn cả cô nữa, vừa phải học cho kỳ thi này, vừa phải ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp. Cho nên, tần xuất lên thư viện học bài của anh trở nên dày đặc, và đương nhiên tần xuất anh xuất hiện trước mặt Vi cũng dày đặc như thế. Nghiễm nhiên, Vi bỗng có một tài xế chuyên chở cô về sau mỗi buổi học thi. Không chỉ có thế, lần nào anh cũng cực kỳ chu đáo, mua đồ ăn để sẵn trên xe cho Vi, để cô có cái lót dạ sau mỗi buổi ôn tập vất vả. Mới đầu Vi cũng ngại ngần từ chối, bảo rằng cô đi xe bus cũng rất tiện, để anh đưa về thì đúng là xa và vất vả cho anh quá. Nhưng lần nào anh cũng có những lý do chính đáng để gạt bỏ mọi lý lẽ của cô, với anh thì không có gì là bất tiện cả, em đi xe bus thì mất thời gian hơn, rồi đêm khuya như thế không an toàn, em chắc vẫn nhớ cái gã say rượu lần trước chứ…Vi đành chịu thua, vả lại trong thâm tâm, cô vẫn luôn thấy một cảm giác thật dễ chịu mỗi khi ở bên anh mà cô không bao giờ dám tự thừa nhận. Cô bắt đầu thấy mình bồn chồn đứng ngồi không yên, mắt dáo dác nhìn quanh, giật mình khi nghe tiếng động cơ ô tô… mỗi khi bước chân ra khỏi thư viện. Cô bỗng thấy trái tim mình đập rộn rã, như ca hát, như reo vui khi nghe thấy tiếng anh gọi tên cô…

Càng gần đến ngày thi, việc học càng vất vả, càng gấp rút. Thời gian ở thư viện của cô cũng dài hơn, hậu quả là giờ đi về cũng bị lùi lại muộn hơn trước. Được khoảng một tuần như thế thì anh bảo cô, hay là anh mang luôn sách vở đến thư viện trường cô học chung cho đỡ phải đi lại mất thời gian. Nhưng cô kiên quyết không chịu, lấy lý do là cô vẫn thường ôn tập chung với mấy người bạn, có anh vào thì không tiện, vả lại anh và cô đâu có học cùng một chương trình.

Đúng là Vi thỉnh thoảng có lên thư viện ôn tập nhóm. Nhưng “nhóm” của cô thực ra chỉ có mỗi một mình Jacob.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.