Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12:

“Dean, con có ý kiến gì không?” Dương Cẩm nhìn về phía con trai mình, trong nhất thời tranh luận ngừng lại, mọi người rất có hứng thú với ý kiến của vị ‘hoàng tử kim cương’ này.

Chu Trù biết mỗi câu nói của bản thân đều phải cẩn thận, không nên biểu hiện ra quá nhiều thiên hướng khác biệt, lời nói ra lại vừa không thể thiếu hụt ý nghĩa thực tế.

Lúc này, trong lỗ tai vang tên giọng nói trầm lãnh, là Leslie Elvis. Xem ra ban tin tức của Interpol đang nghe lén cuộc họp cổ đông này.

“Kim ngạch đầu tư cùng với người phụ trách đây là để nói sau, tôi chỉ muốn khẳng định xem khu quặng kim cương này còn đáng giá để chúng ta bỏ nhiều tiền như vậy ra mua hay không. Tôi không muốn bỏ ra nhiều tiền đi mua một cái mỏ kim cương đã bị người ta đào sạch.” Chu Trù mở di động của mình lên, trên đó là tin tức Leila gửi đến, cậu đem số liệu trong tin nhắn đọc ra, sau đó lần nữa đặt câu hỏi nghi ngờ về giá trị của mỏ kim cương này.

Sau khi Dương Cẩm nghe xong, liên tục gật đầu.

Sau khi hội nghị kết thúc, Chu Trù về lại trong phòng làm việc.

Leila đi vào, bộ dáng không khách khí đem một phần tư liệu ném lên trên bàn Chu Trù, “Hey, trong công ty mời một người chủ quản phòng tin tức mới, cậu có phải nên theo phép mà trò chuyện với anh ta một chút không.”

“Được thôi.” Chu Trù ấn đầu mày của mình, mở kẹp tài liệu. Ngay khi cậu nhìn thấy bức ảnh trên hồ sơ, quay mặt ra nơi khác bật cười.

Cậu nhấc điện thoại lên bảo với thư ký, “Làm phiền gọi chủ quản phòng tin tức Leslie Elvis tới phòng làm việc của tôi.”

Lá gan của phân bộ New York bọn họ cũng thật lớn, cư nhiên đem nhân tài tài hoa nhất đều đưa đến bên người cậu.

Mấy phút sau, Leslie đi vào. Đây là lần đầu tiên Chu Trù trông thấy bộ dáng mặc tây trang thắt cà vạt của anh ta.

Biểu tình của anh ta luôn lý trí không gợn sóng, phảng phất như Chu Trù ở trước mặt anh ta cũng chẳng qua là một đống số liệu mà thôi vậy.

“Xin chào, Leslie Elvis.” Diễn kịch tất nhiên phải diễn cho trót, Chu Trù một bộ dáng chưa từng gặp qua Leslie, “Tôi là Dean Dương.”

Đầu ngón tay của Leslie và cảm giác anh ta mang đến cho người ta lạnh lẽo y hệt nhau.

“Xin chào cậu.”

“Tôi chỉ là hiếu kỳ nhân tài cao cấp ở phương diện quản lý tin tức như anh thế nào lại lựa chọn Dương Thị chúng tôi chứ? Phải biết rằng chúng tôi là xí nghiệp trang sức.” Chu Trù nhìn Leslie. Khi cậu còn ở Thụy Sĩ tĩnh dưỡng đã từng gặp người đàn ông này, tất cả của anh ta cứ giống như núi tuyết Thụy Sĩ đầy cảm giác xa cách, cũng bởi vậy mà mang theo một chút khí tức thần bí.

“Bởi vì cậu sẽ cần đến tôi.”

Câu nói này một lời hai ý, hiện giờ bất kể mình làm Dean hay là làm Chu Trù đều cần sự giúp đỡ của Leslie. Tốc độ của anh ta đối với nắm giữ tin tức khiến người ta thán phục.

“Như vậy, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Nếu như Leslie trở thành nhân viên của công ty, vậy thì thời gian giao lưu của mình cùng anh ta sẽ càng nhiều và tất nhiên cũng thuận tiện hơn. Mà Leslie cũng có thể nắm được càng thêm tỉ mỉ cả Dương Thị này và bao gồm đối tác làm ăn trong đó nữa.

“Phải rồi, Leslie.” Chu Trù như là tùy ý hỏi, “Xin hỏi anh biết đấu vật tự do hoặc là các loại vận động taekwondo, quyền anh không?”

Leslie không trả lời, chỉ trầm mặc nhìn Chu Trù.

“Sau khi tan sở, có muốn tìm một chỗ luận bàn chút không?”

“Tôi rất bận, cậu Dương.” Trong nháy mắt khi Leslie đứng dậy, Chu Trù vươn tay chế trụ cổ tay anh ta đem bàn tay anh ta đè lại lên mặt bàn, lại không nghĩ đến tay trái của Leslie ghìm lại cổ tay Chu Trù, một động tác dùng lực cực có tính kĩ xảo làm Chu Trù mất trọng tâm, sau đó anh ta tách ra mà lùi lại.

Chu Trù sững người nhìn anh ta, lộ ra một vẻ mặt tán thưởng, “Hóa ra anh lợi hại như vậy!”

Chu Trù không thể không nói hiểu biết của bản thân đối với tổ thông tin luôn là ngồi ở trong văn phòng của phân bộ nhìn máy tính, thế nhưng thân thủ của Leslie khiến cậu phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa với tổ thông tin.

“Xem ra chuyện anh còn lợi hại hơn Gwen không phải là lời đồn nhỉ?”

Trên mặt Leslie đọc không ra cảm xúc, “Cậu Dương, cậu hiện tại là Dean Dương.”

“Được rồi, Leslie.” Chu Trù có chút buồn bực, cậu thực sự rất muốn có cơ hội luận bàn với Leslie một chút.

“Mà tôi hiện tại là chủ quản tin tức của công ty.” Leslie xoay người rời đi.

Chu Trù có chút hậm hực, mình lúc ở Thụy Sĩ đáng lẽ nên cẩn thận lĩnh giáo thân thủ của anh ta.

Cũng nhờ cái hạng mục kia ban tặng, Chu Trù phải tự mình đi Nam Phi khảo sát mỏ kim cương một chuyến. Người đồng hành là Leila, trợ lý bên người kiêm vệ sĩ của cậu.

“Tôi không biết đi xem mỏ kim cương ở Nam Phi có cái gì mà cần được cô bảo hộ.”

Ngay khi Chu Trù nhìn thấy va li hành lý siêu lớn của Leila, có chút hoài nghi mục đích đi công tác của mình là việc công hay là nghỉ phép.

“Cậu không biết trị an ở Nam Phi không được tốt lắm sao? Cho dù khi có tên côn đồ dùng dao găm dí sau lưng cậu, tôi cũng có thể cứu cậu.”

“A ha, tôi có thể tự cứu mình.”

“Không không không,” Leila lắc lắc ngoan tay, “Cậu bây giờ đã là người thừa kế của Dương Thị rồi, đừng có dũng cảm như vậy. Mỗi ngày nên bày ra một bộ dáng mềm yếu cần người khác bảo hộ ấy.”

“Được rồi, được rồi.” Chu Trù liếc đôi giày cao gót mười phân dưới chân Leila một cái, đột nhiên cảm thấy con dao găm của tên côn đồ còn chẳng đáng sợ bằng.

Lên máy bay, tiến vào khoang hạng nhất, chuyện đầu tiên Chu Trù làm khi ngồi xuống là đeo bịt mắt lên ngủ. Leila thì ngồi ở chỗ ngồi sau lưng cậu, phỏng chừng là xem tạp chí thời thượng gì đó đi.

“Thật vui được cùng cậu ngồi chung một chiếc máy bay, Dean.”

Thanh âm mang theo ý vị trêu đùa vang lên bên tai Chu Trù, người nói cách tai cậu rất gần, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai cậu. Ngữ điệu kiểu này sự ái muội cố ý kiểu này, chỉ có một con người.

Chu Trù tháo bịt mắt của mình xuống xoay người qua, quả nhiên là Anson Lorenzo.

“Ngài Lorenzo? Ngài thế nào lại ở trên chiếc máy bay này?”

“Vì đi Johannesburg á.” Anson cười khẽ, thuận tay cầm tạp chí lên lật xem.

Cơn buồn ngủ của Chu Trù hoàn toàn bay biến. Bất kể đi đến đâu, chỉ cần dính quan hệ với Anson Lorenzo, cậu sẽ liền thất bại.

“Đi khảo sát mỏ kim cương sao?” Anson tùy ý hỏi.

“Đúng vậy. Còn ngài Lorenzo?”

“Tôi sao? Tôi đương nhiên là đi theo cậu. Vẫn nhớ tôi từng nói với cậu, rất hứng thú đối với quặng kim cương.”

Chu Trù đương nhiên sẽ không ngốc đến mức coi lời nói của Anson là thật. Cái tên này tám phần là muốn đi Nam Phi bàn chuyện làm ăn đen tối của anh ta. Chu Trù chậm rãi quay đầu lại, làm bộ lắc lắc cổ mà nhìn về phía Leila ở phía sau. Đối phương một bộ dáng nhàn nhã xem báo. Ngón tay xẹt qua đuôi mày, ý tứ của động tác này là muốn Chu Trù ‘nhẫn nại’.

Nói thực ra lúc này nếu không phải đảm đương thân phận Dean Dương, cậu nhất định đập bẹp cái tên tai họa bên cạnh một chút.

Sau khi máy bay cất cánh tiến vào ổn định, cô tiếp viên hàng không đẩy thức ăn đi tới khoang hạng nhất.

Chu Trù lúc này mới chú ý đến trên xe đẩy cư nhiên có một chai vang đỏ xa xỉ, kia tuyệt đối không phải là món đồ xa xỉ cung cấp trên máy bay.

Cô tiếp viên trên chuyến bay này theo đạo lý hẳn cũng là gặp vô số loại người rồi, không nghĩ đến vẫn bị thân xác thối tha của Anson làm cho thần hồn điêu đứng, sau khi đặt ly rượu xuống còn nhịn không được nhìn chằm chằm dung mạo anh ta.

“Làm phiền cho hai ly.” Anson sớm đã không bận tâm đối với sự chú mục của người khác, hơi hơi mỉm cười một vẻ phong độ ngụy quân tử.

“À, được ạ.” Cô tiếp viên nở nụ cười ngọt ngào, đem chiếc ly còn lại đặt ở trước mặt Chu Trù.

Sau khi rượu vang mở ra, phải để sơ qua không khí một đoạn thời gian ngắn.

Cô tiếp viên kia liền ở một bên yên lặng chờ, đến thời gian mới đeo găng tay vào rót rượu cho bọn họ.

Ngón tay của Anson thon dài, dáng vẻ lắc ly rượu quả thực giống y như nghệ thuật. Anh thưởng thức hương thơm nồng của vang đỏ, vẻ khoan thai tự đắc nơi ánh mắt lại không phải là ngụy trang.

Chu Trù đã trải qua một năm ‘huấn luyện’ cũng có thể thưởng thức được ly rượu này xác thực là thượng phẩm.

“Đoán năm sản xuất xem?” Anson liếc mắt, trong nét mặt có vài phần biếng nhác, “Nghe nói cậu là cao thủ phẩm rượu.”

Chu Trù đuôi mày khẽ nhếch, muốn thử tôi?

Tinh tế thưởng thức màu sắc của rượu đỏ một chút, hơi ngửi ngửi, nhấp môi một ngụm nhỏ, Chu Trù nhắm mắt tùy ý để rượu lưu chuyển ở đầu lưỡi, “Ừm, … Latour của Pháp, 1988.”

Anson vỗ tay, “Vị giác tốt.”

“Kỳ thật nếm trong miệng mới cảm thấy kinh ngạc, tôi cho rằng ngài Lorenzo sẽ càng ưa chuộng Lafite năm 82 hơn.”

“Lafite năm 82?” Anson cười phá lên, có một loại ý vị cuồng vọng, “Nhà giàu mới nổi mới có thể ưa chuộng có thừa với nhãn hiệu đó.”

Chu Trù vẫn tỏ vẻ ung dung mà thưởng thức biểu tình của Anson, “Tôi rất hiếu kỳ ngài Lorenzo, thứ ngài ăn ngài ở ngài dùng đều được tỉ mỉ chọn lựa, tựa hồ là phải hưởng thụ hết những thứ xa xỉ nhất trên đời này vậy.”

“Đó là đương nhiên, Dean. Tất cả mọi người chúng ta đều chỉ có thể sống một lần thôi.” Anson duỗi một ngón tay làm dấu, “Chuyện xấu tôi làm nhiều lắm, sau khi kẻ khốn nạn như tôi đây chết đi thì nhất định phải xuống mười tám tầng địa ngục. Đã có khổ nan khôn cùng đang chờ tôi, cho nên tôi nhất định phải tận tình hưởng thụ mỗi một giây của hiện tại.”

Chu Trù thật không ngờ Anson sẽ thẳng thắn gọi mình là ‘kẻ khốn nạn’ như vậy, không hợp với sự giả lương thiện trước nay của anh ta.

“Vì tên khốn nạn phải xuống địa ngục.” Chu Trù nâng ly.

“Vì tất cả những xa xỉ sắp được tôi hưởng dụng.”

Lúc này máy bay gặp phải một trận lắc lư nho nhỏ, ngay sau đó trong loa phát thanh bày tỏ bởi vì nhiên liệu máy bay bổ sung không đủ, bọn họ theo đường cũ trở về New York.

Tin tức này khiến mọi người đều chấn kinh, nhất là hành khách khoang phổ thông vô cùng phẫn nộ, không những kêu la mà còn nổi lên tranh chấp cùng phi hành đoàn.

Mà trong cả cái khoang hạng nhất này chỉ có Chu Trù và Leila cộng thêm Anson cùng Richard.

“Làm sao có thể là nhiên liệu máy bay bổ sung không đủ? Chúng ta còn chưa bay ra khỏi lãnh thổ nước Mỹ đâu.” Leila cau mày lại, một phen túm cô tiếp viên hàng không qua, “Cô đi hỏi rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì!”

Thính lực của Chu Trù luôn luôn nhạy bén hơn người khác, cậu có thể cảm thấy được bầu không khí bất an trong cả cabin.

Hai phút sau, cô tiếp viên nọ trở lại, câu trả lời của cô ta giống hệt với loa phóng thanh trong cabin, cô dốc hết sức lực giả bộ thần thái bình tĩnh, thế nhưng Chu Trù lại nhìn ra được tình tự thấp thỏm thậm chí gần như là sợ hãi của cô.

“Ngài Lorenzo… Ngài sẽ không phải là cài bom ở trên chiếc máy bay này đấy chứ? Chu Trù một câu nói giỡn khiến bả vai cô tiếp viên nọ run bắn lên.

“Richard, chúng ta có cài bom trên máy bay sao? Tôi thế nào lại không biết nhỉ?” Anson một bộ vô tội nhìn về phía Richard.

“Không có, thưa ngài.”

“Thế nhưng…” Anson xoa cằm nhìn cô tiếp viên kia, “Từ biểu tình của quý cô này xem ra, trên chiếc máy bay này hình như thực sự có bom a.”

Nhất thời, cả khoang hạng nhất chỉ còn lại tiếng hít thở.

Leila buông tạp chí xuống, bàn tay che lại mắt mình. Động tác này biểu thị “Chu Trù, đừng quên cậu là ai”.

Chu Trù trong lòng sáng tỏ, bất kể người cài bom là ai, Anson tuyệt đối sẽ không để bản thân bị nổ chết, hơn nữa hiện tại đã phát hiện ra có bom, nếu qua được vụ nổ thì cũng bị rơi chết còn đâu. Thế nhưng Dean Dương chính là quý công tử bộ dáng ngậm chìa khóa vàng, làm sao đã gặp qua loại tranh đấu này?

“Hê… Tôi chỉ là nói giỡn mà thôi…” Chu Trù cau mày nhìn cô tiếp viên nọ lộ ra biểu tình ‘hết thảy đều là đùa thôi’, “Trên chiếc máy bay này sẽ không thật sự có bom chứ?”

Cô tiếp viên che giấu nụ cười khó coi, “Ha ha, câu nói đùa này xác thực có chút dọa người. Nhưng tôi thực không nghe nói trên máy bay có bom gì cả.”

Chu Trù cố ý kéo vạt áo mình, dường như là tự an ủi bản thân, “Tôi đã bảo không thể nào có bom…”

“Thế nhưng…” Anson nhướn đuôi mày lên nhìn chằm chằm cô tiếp viên nọ, có rất ít người có thể chịu đựng được ánh mắt của anh, “Tôi vì sao lại cảm thấy thực sự có bom nhỉ?”

Cô tiếp viên hàng không lùi về phía sau một bước, va phải chỗ ngồi của Richard, đối phương trực tiếp tóm lấy cánh tay cô, trầm giọng nói, “Cô tốt nhất nên nói ra tình hình thực tế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.