CHƯƠNG 15:
Leila đã có hơi phật ý, cảm giác mình bị mọi người xem nhẹ. Thế nhưng lại không cách nào phát tác, bởi vì chức trách của cô ngoại trừ là bạn cùng cặp của Chu Trù ra, lại còn phải lưu ý những người khác bên cạnh cậu bao gồm cả William Goodwin.
“A, xem ra anh cũng đã nghe nói về chuyện vụ cài bom rồi.” Chu Trù bất đắc dĩ mà ấn mi tâm, “Hôm nay là sinh nhật của chị Eva, chúng ta có thể không nhắc đến chuyện xúi quẩy kia không?”
“Được chứ, được chứ.” William buồn cười mà gật gật đầu, “Vậy chúng ta tán gẫu về điểm khác. Hôm nay cậu còn có thể nhảy một điệu Tango cho chúng tôi chứ? Tôi nghe nói cậu từng biểu diễn ở buổi tiệc tối lần trước, chấn kinh toàn trường. Đáng tiếc khi ấy tôi còn có việc bỏ lỡ màn biểu diễn đó.”
“Hôm nay chỉ sợ là không được. Diễn viên chính là Eva, tôi cũng không thể cướp đi sự nổi bật của cô ấy.”
“Hoặc là,” Khuôn mặt của William chậm rãi áp về phía Chu Trù, “Hôm nào đó cậu một mình nhảy cho tôi xem.”
“Tango là phải có bạn nhảy, ‘một mình’ nhảy cho anh xem chỉ sợ rằng rất khó làm được.”
“Tôi có thể làm bạn nhảy của cậu.”
Lúc này, Eva đang cùng một thanh niên tóc vàng tán gẫu, không khí có mấy phần thân thiết, tay của Eva khoác lên cánh tay cậu thanh niên.
Chu Trù nhịn không được nhìn sườn mặt của cậu thanh niên kia. Sắc mặt của cậu ta trắng nhợt, thiếu đi huyết sắc hồng hào, cả người mang đến cảm giác mong manh cho người khác. Đuôi mắt cậu ta hơi hơi xếch lên, thấp thoáng có vài phần tùy tính. Khi nói chuyện khóe môi khẽ mím, có vẻ nho nhã lễ độ, lại có cảm giác khoảng cách xa xôi.
“Đó là Carter Lippman, một trong ba cổ đông lớn của Westerm Airlines.” William theo tầm mắt của Chu Trù nhìn qua, nhẹ giọng giải thích.
“Là một mỹ nam a, ngay cả Eva cũng bị cậu ta hấp dẫn.”
“Nếu bàn đến mỹ nam…” William làm như vô cùng thân thiết mà chỉnh sửa nơ cổ cho Chu Trù, thấp giọng nói, “Cậu càng có vẻ có chiều sâu hơn một chút, ở cùng một chỗ với cậu sẽ luôn khiến người ta có một loại kỳ vọng.”
Chu Trù run vai bật cười, bất động thanh sắc nghiêng người rời khỏi phạm vi của William.
“Cảm ơn ngài đã liệt tôi vào hàng ngũ mỹ nam.”
Lúc này, Leila đang khoác lấy cổ tay cậu bị người khác ôm vai đem qua một bên. Chu Trù không vui phát hiện Anson đã đến, Richard luôn đi theo anh mang Leila đi. Chu Trù vừa túm lấy cổ tay của Leila, Anson liền ôm eo cậu đem cậu kéo sát về phía mình, hơi thở của anh phả lên vành tai của Chu Trù, thanh âm thản nhiên đến trầm thấp, “Dean, tôi chỉ muốn ở riêng với em một lúc. Ở cùng một chỗ với tôi em không cần vệ sĩ đâu.”
Leila nhìn Chu Trù một cái, Chu Trù chậm rãi buông cổ tay cô ra.
“Bởi vì cùng một chỗ với anh thì cho dù có vệ sĩ cũng không cứu được mạng của tôi.”
Anson thản nhiên cười một cái, buông Chu Trù ra.
“Từ sau lần nọ chia tay ở sân bay, tôi đã gọi mấy cuộc điện thoại cho em.”
“Vậy sao?” Chu Trù một bộ biểu tình đang suy ngẫm, “Ồ —— có mấy dãy số lạ, tôi sợ là cuộc gọi quấy rối cho nên mặc kệ nó.”
“Tôi là khách hàng quan trọng nhất của em, em cư nhiên không lưu số điện thoại của tôi?” Con mắt của Anson rất tinh tế, một chút dao động giữa mắt mày Chu Trù đều không qua khỏi sự quan sát của anh.
“Em vẫn còn đang giận tôi?” Ngữ khí của Anson nhẹ nhàng, phảng phất như Chu Trù là người tình được anh nâng trong lòng bàn tay vậy.
Chu Trù thậm chí hoài nghi tên này có phải là có năng lực khống chế nhân tâm hay không, bằng không tại sao mình ở khoảnh khắc đó lại có cảm giác mềm lòng?
Lúc này, Eva vừa lúc kéo Carter Lippman đi tới. Eva có thể cảm thấy được sóng ngầm mãnh liệt giữa Chu Trù và Anson, tươi cười kéo cà vạt của Anson qua, trong vẻ quyến rũ thoáng hiện ý trêu ghẹo, “Cưng ơi, Dean chính là khách quý của tôi, tôi không muốn anh quấy rối cậu ấy.”
Chu Trù bỗng nhiên thực cảm kích Eva đã dùng cái từ ‘quấy rối’ này để hình dung hành vi của Anson, thực sự quá chuẩn xác.
“Tôi sai rồi, nữ vương. Chỉ là tôi cầm lòng không đặng.” Anson giương mắt trông thấy Carter, lập tức khôi phục bộ dáng lễ độ, “Đã lâu không gặp, cậu Lippman.”
“Quả thực đã lâu không gặp.” Ngón tay trắng nõn của Carter Lippman nắm lấy tay Anson, xương ngón tay cực kỳ dùng sức, xem ra ân oán riêng giữa cậu ta và Anson có lẽ cũng không chỉ là bắt nguồn từ vụ ma túy bị phát hiện trên máy bay.
Anson nâng tay Carter lên, hôn lên mu bàn tay cậu ta, dùng kiểu ngữ điệu an ủi nói, “Đừng lo lắng, cha cậu rất nhanh sẽ không có chuyện gì.”
“Vậy thì phải cảm ơn ngài Lorenzo đã thả cho ông ấy một con ngựa rồi.” Carter cười nhẹ gật đầu, bờ vai rất rõ ràng vốn có chút khẩn trương buông lỏng đi.
Lẽ nào cậu ta không biết rằng không thể dễ dàng tin tưởng mỗi câu Anson Lorenzo nói sao?
Chu Trù không biết mắt mình phải chăng hoa rồi hay không, Anson cư nhiên công khai vuốt ve sau eo của Carter, thân mật đến mức có mấy phần không thực. Mà bàn tay của Carter thì đè lại cái tay không an phận của Anson, mục đích thế nhưng không phải vì ngăn cản sự đùa cợt của tên này, mà là đè tay của đối phương chậm rãi hướng phía dưới, ở cái vị trí khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
“Carter, thực hoài niệm thời gian tốt đẹp cùng bên cậu nằm trên bãi biển Hawaii.”
Lời của Anson khiến Chu Trù suýt chút nữa sặc rượu, hóa ra hai tên này sớm đã có quan hệ rồi a, thực sự đáng tiếc Carter anh chàng đẹp trai này.
Chu Trù nhìn về phía Leila đang đứng, không nghĩ đến William lại khoác lên vai cậu, mang theo cậu đi về phía ban công.
“Tôi đối với những thứ xã giao này có chút phiền chán, cậu không ngại theo tôi đến ban công hóng gió chứ?”
William cũng là một trong những mục tiêu của mình, nếu như trong lúc hai người chuyện phiếm có thể lấy được một ít tin tức hữu dụng, Chu Trù cớ sao lại không làm?
Đối diện an công chính là một cái đài phun nước, ánh đèn mờ nhạt cùng bóng trăng trong đài phun nước đan xen lại với nhau, rất có mỹ cảm.
Ngón tay William cầm miệng ly tựa vào lan can, thở ra một hơi, “Gần đây hội đồng cổ đông sắp đem tôi bức điên rồi. Việc làm ăn của Massive chúng tôi ở Cuba và Ả Rập không thuận lợi lắm.”
“Ừm, bằng không anh đổi nghề bán kim cương đi?” Chu Trù vịn ở trên lan can, nửa đùa mà nói.
Cậu hiểu được điều William nói khẳng định không phải chuyện làm ăn đứng đắn, bởi vì nếu như là thuốc lá đầu tư ở Cuba cùng với dầu thô ở Ả Rập gần đây hẳn là lợi nhuận không tồi, không tồn tại cái vấn đề gặp khó khăn này. Mà William cứ khăng khăng nói như vậy có lẽ là muốn khơi lên hứng thú của mình, cũng có lẽ là một loại thăm dò đối với lập trường của Chu Trù.
“Tôi cho rằng cậu sẽ hỏi tôi chuyện làm ăn gì.” William biếng nhác chạm ly với Chu Trù, ngẩng đầu lên uống vào một ngụm. Cái gã này thực có mị lực nam tính, đáng tiếc bên cạnh hắn không có một cô gái xinh đẹp nép vào.
“Cha tôi bảo tôi một nguyên tắc nhất định phải giữ vững, đó chính là bất kể người khác làm chuyện làm ăn gì đều được, chuyện làm ăn của Dương Thị chúng tôi chỉ có một loại, đó chính là kim cương.” Chu Trù thản nhiên cười, có mấy phần vị đạo an tĩnh đến độ không tranh với đời.
“Tôi bỗng nhiên hiểu được vì sao Anson Lorenzo chiếu cố đến việc làm ăn của Dương Thị như thế rồi. Bởi vì chỉ có các cậu là người bạn mà anh ta không cần lo lắng sẽ trở thành kẻ địch nhất.” William gật đầu cười, con mắt màu lam xám ở dưới ánh đèn mờ tối có vẻ càng thêm thâm trầm.
Lúc này, có hai bóng người dựa sát nhau ở dưới bóng cây bên cạnh hồ nước, không cần nhìn quá rõ ràng cũng biết được hai người nay đang hôn môi nồng nhiệt đến say sưa. Rất nhanh liền cởi áo tháo thắt lưng, lúc ấy Chu Trù mới phát giác được hai người thế nhưng đều là nam giới.
“Oh, shit!” Chu Trù đang muốn xoay người rời đi, cậu không có hứng thú xem loại phim này, William lại đè cậu lại.
“Hình như là ngài Lorenzo.”
“Vậy sao…” Chu Trù cau mày.
Mà lúc này hai người kia đã hoàn toàn tiến vào trạng thái, khiến người ta không khỏi mặt đỏ lưỡi khô. Nếu như cái người đàn ông áp ở phía trên tận tình ra vào là Anson, Chu Trù lần đầu tiên không hề hoài nghi với thể lực và cả kỹ thuật của tên khốn này. Bọn họ nguyên bản là tư thế dựa cây đứng thẳng, hiện giờ người đàn ông ở dưới Anson đã triệt để trượt xuống, mà Anson không có chút nào xu thế thu tay, tiếp tục hưởng thụ thân thể đối phương.
“Tôi nghĩ tôi phải đi tìm Leila một chút, nếu tôi lộ ra vẻ không quan tâm với cô ấy, cô ấy sẽ nổi quạu với tôi.” Chu Trù nhanh nhẹn xoay người, cậu không có hứng thú mắc ói đi nhìn người khác phô bày.
Đột nhiên, Chu Trù bị William túm qua.
Trong nháy mắt môi bị ngậm lấy, cả cơ thể Chu Trù đều cứng ngắc lại, cơ hồ không có nghĩ nhiều, cậu liền chụp vai William ý đồ đem gã ấn lên lan can một phen, chỉ là không nghĩ đến William phản kháng lại chế trụ cổ tay Chu Trù, đem chúng ghìm ở phía sau. Ý vị xâm lược của nụ hôn này cũng không cường liệt, Chu Trù biết William là người rất có sức nhẫn nại, ngay cả cái hôn này cũng vậy, không hề rối loạn mà xâm nhập trùng trùng, chính là vì khiến cho Chu Trù buông xuống phòng bị tiếp nhận chính mình.
Đáng tiếc Chu Trù cậu đối với đàn ông thực sự khơi dậy không nổi hứng thú!
Không để ý cổ tay bị vặn, cả người Chu Trù bật tới, lưng tựa vào lan can, đầu gối nặng nề mà thúc tới phần bụng của William. Đối phương trước khi ăn đau liền buông tay lùi về phía sau.
“Thân thủ của cậu thực không tồi.” Ngón tay William ấn lên khóe môi mình, tựa hồ nụ hôn vừa rồi vẫn chưa hết ý, thế nhưng ý vị phức tạp trong mắt khiến Chu Trù trong lòng chợt lạnh.
Dean Dương cái bình hoa này lấy đâu ra thân thủ của cảnh sát quốc tế tốt như vậy?
“Anh cho rằng tôi sẽ chỉ để vệ sĩ vây quanh bên người thôi sao?” Chu Trù biết mình nhất định phải biểu hiện ra bộ dáng lấy làm đương nhiên, giải thích dư thừa sẽ chỉ khiến William càng thêm lòng nghi ngờ, “Ngày mai tôi sẽ mời tới một huấn luyện viên, để hắn dạy cho làm thế nào vặn đứt cổ anh.”
Ngay trong nháy mắt cậu đi sát qua bên người William, đối phương chậm rãi mở miệng, “Dean, xin lỗi. Tôi chỉ là muốn biết cậu có thể tiếp nhận đàn ông hay không mà thôi.”
“Thì sao?” Chu Trù buồn cười mà nhướn đuôi mày, hàm răng lại căm tức đến ngứa ngáy.
“Sau đó xác định cậu có phải có khả năng cùng Anson Lorenzo có một chân hay không.”
“Xuống địa ngục đi.” Biểu tình của Chu Trù so với sắc đêm càng lạnh hơn, đó là một loại cảm giác xa cách, cậu là đang ngầm nói cho William sau này bọn họ sẽ không có bất cứ cuộc gặp riêng nào nữa.
“Tôi đã sớm ở trong địa ngục rồi, không như cậu sạch sạch sẽ sẽ đứng ở trên mây.”
William thản nhiên cười, khoanh tay nhìn bóng lưng Chu Trù rời đi, khi lơ đãng quay đầu lại, Anson tựa hồ đã hưởng thụ xong rồi, ngồi ở bên đài phun nước.
Quần áo anh có mấy phần lộn xộn, sót lại dư vị sau khi hoan ái qua đi. Khóe môi là ý cười giá lạnh mà trào phúng. Ánh trăng đổ xuống trên bờ vai anh, đó là mỹ cảm của sự thuần túy và vẩn đục hòa trộn với nhau.
Carter ăn vận chỉnh tề rồi mới từ trong bóng cây đi ra, cậu ta đi đến bên người Anson, hướng theo ánh nhìn của anh nhìn qua, trông thấy William trên ban công.
William nâng ly rượu lên, gửi lời hỏi thăm đến Anson.
“Tôi chán ghét cái tên này.” Anson lẳng lặng mà nói.
“Bởi vì hắn ta là CEO của Massive?” Hơi thở của Carter còn có chút rối loạn.
Anson khe khẽ cười, ôm eo đối phương nói, “Chúng ta nên trở lại bữa tiệc thôi, bằng không Eva sẽ tức giận mất.”
Chu Trù từ chỗ Richard mang Leila về, hai người y chang như cá gặp nước cùng khách khứa tại trường tán gẫu. Cậu khéo léo mà lấy được số điện thoại di động của mấy đối tượng hợp tác của Eva, chẳng cần có máy nghe lén, chỉ cần pin trong di động của bọn họ vẫn còn thì Leslie liền có thể nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ.
Trước khi bữa tiệc kết thúc, Chu Trù bị một vị khách va vào một cái, rượu đỏ của đối phương hắt lên sơ mi của cậu. Cậu bất đắc dĩ cười một cái với Leila, đi vào trong phòng rửa tay chỉnh trang lại sơ mi của mình.
Sau khi lau khô nước đọng, vết ố màu hồng vẫn còn sót lại ở đó. Chu Trù bĩu môi, đáng tiếc cho chiếc sơ mi này rồi.
Ngay khi cậu lần nữa ngẩng lên, cái tên Anson kia cư nhiên đã tựa lên bức tường ở phía sau, nhàn nhã mà hút xì gà, cổ áo anh mở rộng, trên cổ còn lưu lại ấn kí có chút ái muội.
Chu Trù xoay phắt người lại, “Anh vào đây khi nào?”
“Đây là phòng rửa tay nam, tôi là nam giới đương nhiên muốn đi vào liền có thể đi vào.” Anson nghiền ngẫm mà rít một hơi xì gà, khói thuốc vấn vít bay lên, “Tôi cảm thấy phản ứng của em rất kỳ quái, như là phi thường đề phòng có người tới gần em vậy.”
Chu Trù lấy khăn lông trong chiếc giỏ vuông qua lau tay, “Tôi phòng bị chính là sự tiếp cận của ngài Lorenzo đấy, bởi vì ắt chẳng phải chuyện tốt lành gì.”