CHƯƠNG 10
Bảy năm sau, giờ nghỉ trưa của một ngày nào đó, Thượng Quan Thập ngồi trong phòng làm việc, tỉ mỉ hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra mấy năm qua, tuy là thỉnh thoảng cũng cau mày, nhưng khóe miệng lại luôn chứa một tia hiểu biết mà mỉm cười hạnh phúc.
Nhưng qua mấy năm, phiền não của cậu lại vì sự lớn lên của hai anh em mà tăng dần. Bọn chúng là song sinh khác trứng, hơn nữa càng lớn càng giống hai người kia. Ban đầu cố gắng muốn quên đi sự tình hoang đường đó, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy khuôn mặt hai anh em thì lại nhớ tới. Có điều là, cậu phát hiện ba hình như đã bắt đầu nghi ngờ. Nhưng may mắn là, ông vẫn im lặng, không nói gì.
Chớp mắt, Tả Dực và Hữu Dực đã 7 tuổi, bọn chúng trưởng thành tương đối sớm, cho nên cậu không có phủ nhận với hai đứa, sự thực là cậu sinh bọn chúng. Thế là bọn chúng bất chấp sự phản đối mạnh mẽ của cậu, quyết định như sau: lúc ở nhà gọi cậu là mẹ, lúc ở bên ngoài gọi cậu là cha. Mỗi lần phản đối, cậu đều vì số phiếu ít hơn mà thảm bại. Cậu chỉ có một mình, có thể đấu với bà cháu ba người bọn họ sao? Ai! Đối mặt với biểu tình chực khóc mà bọn chúng cố ý giả bộ, cùng chiêu bài phải có đầy đủ thành viên trong gia đình, cậu chỉ còn cách tước vũ khí đầu hàng.
Cuối cùng có một ngày, chuyện cậu lo lắng nhất đã xảy ra. hai đứa bọn chúng bí ẩn đưa cho cậu một tấm ảnh. Cậu nhận lấy vừa mới nhìn, trong nháy mắt cứng nhắc, sắc mặt từ xanh sang đỏ, lại từ đỏ sang xanh, gần như là xanh đỏ lẫn lộn. Đấy là ảnh chụp chung của ba người ba , Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm. Sau đó cậu liền nghe thấy Hữu Dực nói với Tả Dực: “Anh à, em đã nói rồi mà! Anh xem mẹ căng thẳng kìa. Quả nhiên, căn cứ vào nguyên lý cơ bản của sinh vật học mà nói, hai người bọn họ chính là ba của chúng ta!”
“Các con… các con làm sao mà biết được?” Cậu không có phủ nhận, hết sức khó hiểu nhìn về phía bọn chúng.
“Mẹ, con xin đấy! Anh quả thực chính là bản sao thu nhỏ của Hiên Viên Diệu này, mà con không phải là bản thu nhỏ của Nam Cung Diễm kia sao? Chỉ có điều, con có điểm khó hiểu… Nếu chúng con có hai ba, vì sao con và anh lại là song sinh khác trứng cùng lúc chứ?” Hữu Dực hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, tỉ mỉ phân tích.
Nghe xong lời nói của Hữu Dực, cậu cảm thấy được khuôn mặt mình không ngừng co rúm lại, khuôn mặt lộ rõ thần kinh rối loạn nghiêm trọng, không biết nên trả lời câu hỏi của nó thế nào…
“Phụt-”, ba đang ngồi trong phòng khách bất nhã phun ra trà trong miệng. Cậu ai oán nhìn về phía người đang uống trà, kì thực là lão ba bất lương đang nghe lén, oán giận nói: “Ba! Là ba nói cho hai đứa bọn nó đi! Con cũng không rõ ràng a! Ngày đó con say rượu -”. Cậu lập tức che miệng mình, nhưng lời đã nói ra tựa như bát nước đã đổ đi, không lấy lại được. Đã quá muộn!
Sau một hồi trầm mặc, Tả Dực còn nghiêm túc nói cho Hữu Dực: “Em à, anh biết rồi! Mẹ là rượu say loạn tính, đồng thời cùng hai ba lên giường, chúng mình mới có thể là song sinh khác trứng cùng lúc. Anh nói như vậy, hiểu chưa?”. Sau khi nghe xong lời của anh trai, Hữu Dực gật đầu lia lịa, còn nghiêm túc đáp: “Hiểu rồi, anh à, thì ra đây chính là ‘3P’ mà các chị y tá vẫn thường xuyên nói”.
Nghe đến đó, “bịch-” một tiếng, cậu ngã sấp xuống. Sau đó cậu đứng lên, thu mình trong góc phòng tối tăm nghĩ: “Cái này, là ai dạy bọn chúng? Trời ạ! Mấy cái này là từ gì a! Cái gì mà ‘rượu say loạn tính’, cái gì mà ‘lên giường’, còn có cái ‘3P’ gì kia, cậu cũng chưa từng nghe qua. Bọn chúng mới 7 tuổi a! Cho dù là chỉ số thông minh cao, cũng không có thể thuần thục sớm như vậy a? Chẳng lẽ là giáo dục của cậu thất bại?… Đều do mấy cô y tá, các cô làm sao có thể tiến hành giáo dục dành cho người lớn với mấy đứa trẻ của cậu chứ? Oa oa oa… Xem ra ba đúng là không thể tin cậy được, ông cháu ba người cùng có ý đồ đen tối. Bà trên thiên đường, bà phải giúp con đi!”