CHƯƠNG 12
Hôm nay là ngày giỗ bà, buổi trưa sau khi tan học, Tả Dực cùng Hữu Dực tay nắm tay, đi về hướng phòng làm việc của cha. Trên hành lang bệnh viện thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói.
“Nhìn kìa, nhìn kìa, hai đứa con của bác sĩ Thượng Quan tới kìa, rất đáng yêu a!”
“Bác sĩ Thượng Quan đẹp như thế, con đương nhiên đáng yêu rồi!”
“Bác sĩ Thượng Quan y thuật không những rất cao, người cũng thực hoà nhã! Anh ấy chính là ‘y tá’ trong mắt bệnh nhân nhỏ đấy?”
“Bác sĩ Thượng Quan tuy rằng là nam, nhưng so với phụ nữ trông còn xinh đẹp hơn! Thực đẹp mắt a!”
“Bác sĩ Thượng Quan thuộc loại xinh đẹp dụ thụ đi! Đương nhiên là phải tương xứng với người dễ nhìn! Tớ thấy phối với bác sĩ Giang Hoa không tồi a!”
“Vậy hai đứa nhóc là con ai? Còn bác sĩ Giang Hoa kia là ai?” Âm thanh ghen tuông từ đằng sau một nữ y tá vang lên.
“Đương nhiên là thai song sinh của bác sĩ Thượng Quan Thập khoa nhi. Còn bác sĩ Giang Hoa! Người theo đuổi bác sĩ Thượng Quan!” Vừa nói xong, nữ y tá theo bản năng xoay người lại, nhưng chỉ nhìn thấy một đạo bóng dáng đã đi xa, nhưng hình như hướng đi là khoa nhi.
Nam Cung Diễm vội vàng đi về phía khoa nhi. 8 năm, rời đi 8 năm, bóng dáng nho nhỏ kia đã sớm chiếm một chỗ trong lòng mình, rốt cuộc không nạp được bất luận kẻ nào. Lại nói tiếp, thật đúng là buồn cười! Hắn như thế mà lại vì vật nhỏ kia, trải qua cuộc sống hòa thượng 8 năm. Nếu không phải có quy ước trước với Hiên Viên Diệu, chính mình đã sớm bay trở về tìm cậu ấy. Vốn là đến thăm mấy người bạn cũ, không nghĩ tới vật nhỏ kia lại ở trong này làm bác sĩ nhi khoa. Chỉ có điều cậu làm sao đã có đứa nhỏ? Chẳng lẽ cậu ấy đã kết hôn? Còn có người theo đuổi Kiến Quỷ kia (1), là chuyện gì xảy ra? Hắn nhất định phải biết rõ ràng.
Nam Cung Diễm đứng trước phòng khám có đề tên Thượng Quan Thập, tình cảm mãnh liệt tràn ngập mỗi tế bào, kêu gào tìm lối ra. Hắn ngẩng đầu, đang muốn gõ cửa. Tiếng nói chuyện từ bên trong truyền đến, lại thành công ngăn động tác kế tiếp của hắn.
“Mẹ! Còn chưa viết xong sao? Nhanh lên đi! Con với anh sắp chết đói rồi?”
“Nhanh, nhanh, Hữu Dực con không cần giục cha nha! Nhìn xem, cha lại gõ sai rồi! Ai! Quên đi, đi thôi!”
Sau đó một trận âm thanh thu dọn truyền đến. Mà tim Nam Cung Diễm cũng rốt cuộc không thể bình tĩnh trở lại. Vì sao đứa bé trai kia gọi Thượng Quan Thập ‘mẹ’? Cậu ấy rõ ràng là nam a! Vậy cũng có thể là ba đi! Chắc là mình nghe lầm?
“Ai u!”, ngay lúc Nam Cung Diễm đang đấu tranh tư tưởng, cửa mở ra. Hữu Dực đang chạy ra ngoài đụng phải Nam Cung Diễm, té lăn trên mặt đất. Nam Cung Diễm theo bản năng khom lưng xuống dìu cậu bé.
“Hữu Dực (Em trai)…” Thượng Quan Thập cùng Thượng Quan Tả Dực theo sau cùng lúc thốt lên.
Ngay khi Thượng Quan Thập đang chạy đến, Thượng Quan Hữu Dực đã được một người đàn ông cao lớn nâng dậy. Lúc cậu nhìn thấy người đàn ông đỡ con mình, Thượng Quan Thập thoáng sửng sốt. Kinh ngạc cùng sợ hãi hai loại tình cảm này tự nhiên nảy sinh, không ngừng đan xen vào nhau, tràn ngập trong máu toàn thân cậu, liên tiếp sôi trào. Cậu biết mình đang sợ hãi. Cậu không thể để hắn phát hiện sự tồn tại của đứa con, đứa con là thứ kéo dài mạng sống của cậu, cậu không thể mất đi bọn chúng… Vì thế, cậu âm thầm hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh, ra vẻ tự nhiên, bình tĩnh hỏi thăm: “Nam Cung Diễm?”
Chú thích
(1) Giang Hoa đọc là Jiānghuà, còn Kiến Quỷ (gặp quỷ) đọc là Jiànguǐ hơi hơi giống nhau, chắc là anh Diễm cố tình nghe nhầm =)) Nếu ai thích nghe thử có thể vào đây rồi bấm nghe ↑
Trong bệnh viện là một dàn hủ nữ ha =^o^=