Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Chương 23: Chương 23




CHƯƠNG 23

Cuối cùng, Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm trầm mặc hồi lâu, đứng lên. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trước sau rời đi, quyết tâm kiên định không cần nói cũng biết. Đối mặt với nguy cơ chồng chất, bọn họ đều tự triển khai bước đầu tiên của hành động truy thê.

Hiên Viên Diệu đứng trước cửa biệt thự của cha mẹ, không đếm xỉa chào hỏi của quản gia, người hầu, hít sâu một hơi, nhanh chóng đi tới phòng ăn. Hắn kinh ngạc phát hiện cha mẹ, Hiên Viên Long Nhật cùng với cậu em Hiên Viên Liệt thần long bất kiến thủ vĩ, tất cả đều tập hợp đông đủ. Hắn luôn luôn bình tĩnh, ngồi thẳng xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Cha, mẹ, con có hai đứa con!”.

“Phụt-”, Hiên Viên Liệt bất nhã phun ra canh gà trong miệng. “Bộp-”, miếng thịt bò giữa bàn của mẹ bay lên trên đầu cha. Cha mặc dù mặt không đổi sắc, nhưng tay bưng canh lại để lộ tâm tình của ông, khẽ run không ngừng, mặt bàn đã lấm tấm đốm canh. Chỉ có Hiên Viên Long Nhật trước đó đã biết được tình huống, chậm rãi cầm lấy khăn ăn, tao nhã lau đi canh gà lẫn nước bọt trên mặt.

“Đứa con đã bảy tuổi, mẹ của bọn chúng, Thượng Quan Thập là đàn ông.” Hiên Viên Diệu mặt không đổi sắc mà ném ra quả bom thứ hai.

“Ầm-” một tiếng, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, hiện trường hỗn loạn. Hiên Viên Liệt cả người lẫn ghế cùng ngã xuống đất. Dĩa ăn của mẹ không cẩn thận chọc vào tay trái chính mình, đau kêu một tiếng “a-”. Bát trong tay cha, cuối cùng tự do rơi, “bộp-” một tiếng, văng lên vô số giọt canh. Quản gia hóa đá, đám người hầu vội vội vàng vàng. Chỉ có Hiên Viên Long Nhật vẫn như cũ tinh tế tao nhã nhấm nháp gà chiên ngon lành.

“Mọi người không cần quá kinh ngạc! Từ mặt y học mà nói, Thượng Quan Thập là một người song tính thiên về giống đực. Cậu ấy đã bị chúng con từ bỏ tám năm, con quyết định một lần nữa theo đuổi cậu ấy. Đây là quyết định cá nhân của con. Hy vọng mọi người có thể hiểu được!” Hiên Viên Diệu quyết đoán nói mà không để cho bị cự tuyệt.

Cuối cùng, trong phòng ăn lại sáng lên lần nữa, ba người đã tỉnh lại lẳng lặng nghe quyết định của Hiên Viên Diệu.

“Chúng con?” Hiên Viên Liệt đưa ra thắc mắc.

“Vâng! Cậu ấy sinh ra một đôi song sinh khác trứng cho con và Nam Cung Diễm. Phân biệt giống hai người chúng con. Long Nhật cũng biết chuyện này.” Hiên Viên Diệu bình tĩnh giải thích.

Hiên Viên Liệt hoàn toàn hóa đá, lâm vào đần độn. Trong đầu óc chỉ còn lại có “anh trai thận trọng như thế vậy mà lại chơi 3P”, đang không ngừng bay múa, càng không ngừng lượn vòng. Ánh mắt mẹ đã biến thành ngôi sao nho nhỏ chợt lóe chợt lóe, ôm hai tay trước ngực, rơi vào bên trong tưởng tượng vô hạn. Trời ạ! Đứa con mỗi ngày đều một bộ mặt ‘bảng trắng’ của mình kia, vậy mà lại cùng với đàn ông… lại còn là ba, ô ha ha ha… Mình thậm chí đã có hai đứa cháu đáng yêu! Mà cha ở bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc, dường như đang suy nghĩ cái gì. Bỗng nhiên, ông mở miệng nói: “Con biết từ bao giờ?”

“Hôm nay. Không! Chính xác mà nói, phải là đêm qua, Nam Cung Diễm nói cho con biết.” Hiên Viên Diệu nghiêm túc đáp.

“Nói như vậy, hai người các con, tới tám năm căn bản cũng không biết sự tồn tại của mấy đứa nhỏ, cũng không đi tìm cái người mẹ kia.” Cha lý trí phân tích sự thật.

“…” Nghe cha nói ra sự thực, Hiên Viên Diệu không còn lời nào để nói.

“Cha, con có thể chứng thực đứa nhỏ là của anh. Cha xem, Thượng Quan Tả Dực này quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của anh?” Hiên Viên Long Nhật vừa vội vã giải thích, vừa lấy ra tấm hình hắn cẩn thận giữ. “Mẹ xem xem!” Mẹ kích động một tay đoạt lấy tấm hình. “Con cũng phải xem!” Hiên Viên Liệt cũng tiến tới.

“Trời ơi! Ông nó! Chúng nó thật đáng yêu a! So với bọn Diệu hồi bé còn dễ thương hơn! Chỉ nhìn cũng biết, chúng nó là cháu của chúng ta rồi!” Mẹ hưng phấn kêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.