CHƯƠNG 26
Đang khi Hiên Viên Diệu ở nhà tiến hành ngửa bài, Nam Cung Diễm cũng ngồi ở phòng khách nhà mình, đối mặt cha và anh cả của mình, bình tĩnh nói: “Cha, anh, con có hai đứa con bảy tuổi.”
Cơ hồ trong nháy mắt Nam Cung Diễm nói xong, ba Nam Cung nhiệt lệ tung hoành, cầm trên tay một tấm hình không biết xuất hiện từ khi nào. Chỉ thấy ông vừa lấy tay lau nước mắt, vừa nỉ non nói: “Bạn già ơi! Chúng ta rốt cuộc cũng đã có cháu rồi! Con cả Phong ơi! Vì một vụ tai nạn xe cộ, ai… Diễm à! Trêu hoa ghẹo nguyệt khắp chốn, ôi! Vốn tôi tưởng rằng trước khi tôi gặp bà vẫn chưa được nhìn thấy cháu, bây giờ a! Tôi thật sự là rất vui vẻ! Khà khà! Cháu của chúng ta cũng đã bảy tuổi, lại còn là hai đứa… Vừa nghĩ tới lão già Hiên Viên kia, tôi liền vui muốn chết! Lần này tôi chính là hoàn toàn đánh bại hắn. Cháu của hắn còn chưa có bóng dáng, ha ha ha…”
Em gái đang xem truyện tranh, Nam Cung Ngữ ném xuống truyện tranh trong tay, vẻ mặt biểu tình không thể tin cộng thêm tiếc hận, miệng lẩm bẩm nói: “Đáng tiếc a! Rõ là đáng tiếc a! Một cực phẩm tiểu công tốt như vậy a! Ai! Phụ mình mấy ngày hôm trước còn khoe khoang khoác lác với bọn chị em, anh hai nhiều năm như vậy không gần nữ sắc, nhất định là… Ai! Chuyện này không phải là đùa chứ!”
Mà anh cả Nam Cung Phong ngồi ở một bên không ngạc nhiên nói: “Chú khẳng định là con chú không? Chuyện của công ty bây giờ đã đủ làm bận tôi rồi, tôi cũng cũng không muốn chú lại buồn bực vì chuyện tình yêu!”
“Đương nhiên là của em, huống chi mẹ của đứa nhỏ, Thượng Quan Thập là đàn ông, cậu ấy cũng chỉ có hai người em và Hiên Viên Diệu.” Nam Cung Diễm lập tức bác lại.
“Mẹ là nam?” Nam Cung Phong vừa thì thầm, vừa run run cầm lấy báo kinh tế tài chính trên bàn trà, với nỗ lực bình tĩnh trở lại. Mà Nam Cung Ngữ lại trong nháy mắt dời đến bên cạnh Nam Cung Diễm, tốc độ kia sánh ngang với ‘chạy như bay’. Chỉ thấy cô hai mắt chớp trái tim hồng, vẻ mặt sùng bái nhìn Nam Cung Diễm, nắm tay phải, khen: “Anh hai! Anh thực cường! Anh thực là hi vọng của em! Anh thật là một đóa hoa hiếm của giới đam mỹ! A! Giấc mộng của em cuối cùng cũng trở thành sự thật! Em hoàn toàn ủng hộ anh!”
“Cái gì? Quan hệ gì với nhà Hiên Viên kia?” Ba Nam Cung chỉ nhặt từ ngữ mà mình cho là quan trọng.
Nhìn thấy phản ứng của người nhà, trong lòng Nam Cung Diễm thở dài một hơi, sau đó giải thích: “Cha! Hai đứa bé kia, Hiên Viên Diệu cũng có một đứa. Em gái, em đừng nhìn anh như thế có được hay không? Anh nổi hết cả da gà rồi. Còn anh cả, báo của anh cầm ngược kìa! Thượng Quan Thập là một người song tính thiên về giống đực, cho nên có thể sinh con.”
“Trời ơi! ‘3P’ trong truyện tranh, còn có ‘nam nam sinh tử’ trong sách… Anh hai nhà mình vậy mà lại chiếm toàn bộ. Oh! My god! Món quà sốc thế này! Em nên làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ? Em hạnh phúc đến mức muốn xỉu! Anh hai, em yêu anh chết mất!” Nam Cung Ngữ hai tay nắm thành đấm, hưng phấn mà ngửa mặt lên trời gào to.
Nhìn bộ dáng cao hứng bừng bừng của em gái, Nam Cung Diễm và Nam Cung Phong nhìn nhau không nói gì phủ đầy mồ hôi và hắc tuyến. Chỉ có ba Nam Cung không đếm xỉa lời nói của Nam Cung Ngữ, cau mày, dường như đang suy tư chuyện quan trọng nào đó. Bỗng nhiên, ông nghiêm túc nói: “Cái gì? Đứa con nhà Hiên Viên cũng có phần? Không được, tuyệt đối không được. Diễm, con nhất định phải phát huy sở trường đôi mắt hoa đào của con nhanh chóng mang con dâu cùng hai đứa cháu của cha tới đây, lần này cha nhất định phải hạ gục lão già thối ấy! Con nhất định phải cố lên con trai! Ba toàn bộ dựa vào con!”. Vừa nói xong, ba Nam Cung liền lệ già ngang dọc, tràn trề chờ mong vô hạn nhìn về phía Nam Cung Diễm.