Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Một tháng sau, Thượng Quan Thập nhận lời mời tham gia vũ hội tốt nghiệp của học viện y học tổ chức tại khách sạn Gia Uyển. Vũ hội xa hoa, mà lại phi thường náo nhiệt.

Cậu cầm nước trái cây, một mình đứng ở một góc hội trường, đảo mắt nhìn cả hội trường, nhìn qua nhìn lại, một mảnh cảnh tượng xa lạ. Bốn năm đại học, vì vừa đi làm thêm vừa học đại học, cậu không có thời gian kết giao bạn bè. Cùng học bốn năm, cho dù cậu là sinh viên hạng ưu, ngoại trừ mấy giáo sư có mặt ở đây ra, cậu cũng không nhận ra bạn học nào sắp bước vào xã hội.

Bỗng nhiên, một trận tiếng động lớn xôn xao vang lên ở cửa hội trường. Hầu như các cô gái có mặt ở đây toàn bộ đều tập trung về một chỗ. Còn bất ngờ truyền đến tiếng thét chói tai của mấy nữ sinh.

“Mau nhìn, mau nhìn, có phải là hai vương tử!”

“Trời ạ! Hai người bọn họ thật đẹp trai a! Cậu xem, cậu xem, Diệu cười với mình này!”

“A! Thượng đế ơi! Diễm cười với mình, mình sắp hôn mê mất!”

“Này, này, lễ phục của mình coi có được không? Mình hôm nay nhất định phải khiêu vũ cùng bọn họ!”

Thấy tiếng líu ríu của mấy nữ sinh cùng ánh mắt đố kỵ của nam sinh, Thượng Quan Thập cũng hiếu kỳ đi qua xem, quả nhiên là con cưng của thiên tử. Cậu còn nhớ giáo sư Lương hình như từng đề cập đến hai người kia. Nếu như nhớ không lầm, bọn họ một người tên là Hiên Viên Diệu, một người tên là Nam Cung Diễm, hơn nữa đều sắp sửa xuất ngoại đào tạo chuyên sâu. Nhìn hai tiêu điểm của hội trường, Thượng Quan Thập bắt đầu đưa ra đánh giá theo bản năng.

Một thân âu phục đen kia chính là Hiên Viên Diệu. Ngũ quan hắn tương đối sâu sắc, đôi mắt diều hâu lộ ra tinh quang không hợp tuổi. Hắn hình như là vì yêu cầu của dòng họ, từ bỏ y học theo thương nghiệp. Giáo sư Lương không ngớt vì thế mà thấy đáng tiếc, ông từng nói với cậu, Hiên Viên Diệu nếu tiếp tục nghiên cứu, hắn nhất định sẽ trở thành nhà khoa học não khoa nhất nhì thế giới.

Còn người tóc khá dài, âu phục màu trắng kia chính là Nam Cung Diễm. Ngũ quan y mặc dù không được sâu sắc như Hiên Viên Diệu, nhưng là cũng làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, nổi bật nhất chính là đôi mắt đào hoa đôi khi phóng điện. Mặc dù y là công tử nhà giàu điển hình trong trường, nhưng mà, ở phương diện tim mạch y có thể nói đúng là một thiên tài hiếm có.

Thu ánh mắt đánh giá về, Thượng Quan Thập cúi đầu nhìn nhìn chính mình. Vóc người gầy yếu, âu phục cũ rích… Ai! Thực sự là như người chết.

“Thập, mau lại đây!” Giáo sư Lương cách đó không xa cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Cậu không thể tránh được đi tới, mỉm cười chào hỏi. Nhìn một bộ biểu tình miễn cưỡng của Thượng Quan Thập, giáo sư Lương hảo tâm nói: “Thập, hôm nay là vũ hội tốt nghiệp. Phải có bộ dáng giống một thanh niên chứ! Hảo hảo thoải mái một chút, không cần giống một ông già.”

“Dạ!” Thượng Quan Thập mỉm cười trả lời ông già hiền lành này.

Bỗng nhiên, giáo sư Lương mang vẻ mặt nghiêm túc, nhỏ giọng hỏi: “Tôi thấy cậu một tháng cũng không đến, đang muốn tìm cậu! Cậu quyết định như thế nào? Có làm phẫu thuật không?”

Thượng Quan Thập giật mình một cái. Trong lòng nghĩ, không thể để ông lại vì chuyện của mình. Vì vậy, cậu ra vẻ thoải mái nói: “Không cần, cám ơn ý tốt của thầy! Em cảm thấy bây giờ thế này cũng tốt ạ! Em đã tìm được việc ở thành phố S, giống như kỳ vọng của em, là bác sĩ nhi khoa. Vả lại, em và bà cũng sắp phải khởi hành rời đi.”

Giáo sư Lương trong mắt đau lòng nhìn Thượng Quan Thập, lời nói thấm thía mà nói với cậu: “Ai! Tôi biết cậu là lo về tiền, tôi có thể-”, giáo sư Lương đột nhiên dừng lại chưa nói hết, ánh mắt nhìn về phía bên kia. Mà Thượng Quan Thập cũng ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm đang đi tới.

Dài hơn chương trước một xíu =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.