CHƯƠNG 4
Thượng Quan Thập đau lòng nhìn cô khiếp sợ lui về phía sau, lời nói đứt quãng không ngừng truyền đến: “Làm sao… Làm sao có thể? Em không tin! Không tin!”
“Vậy ư?” Thượng Quan Thập nở một nụ cười kỳ lạ, quyết định tăng thêm một liều thuốc. Cậu một tay kéo nam sinh bên cạnh qua, kiễng mũi chân, rất nhanh hôn lên, tiếng hút không khi xung quanh không ngừng. Sau đó, cậu rất nhanh buông nam sinh trước mặt ra, nhìn chăm chú, xong rồi! Là Hiên Viên Diệu. Thượng Quan Thập dè dặt nhìn biểu tình hắn vẫn thản nhiên như trước. Phù! Thở dài một hơi. Sau đó, cậu quay đầu, mỉm cười nhìn Ngụy Tâm Lan đang ngây ra, nói như không có gì: “Hiểu chưa? Tôi sở dĩ không đụng vào em, cũng là bởi vì tôi chỉ thích đàn ông-”
“Bốp-” một tiếng, cô tát một cái thật mạnh vào mặt Thượng Quan Thập, cũng cắt ngang lời nói của cậu. Sau đó Thượng Quan Thập liền thấy cô khóc chạy ra đại sảnh… Nước mắt rơi xuống làm chính hai mắt cậu cũng nhìn không rõ.
“Đứa ngốc…” Phía sau một đôi tay già nua che hai mắt Thượng Quan Thập, thay cậu ngăn trở hình bóng đang rời đi.
“Có cái gì hay để xem đâu! Mọi người tiếp tục nào!” Giọng uy nghiêm của giáo sư Lương vang lên ở đại sảnh yên tĩnh, đại sảnh trong nháy mắt lại tiếp tục náo nhiệt.
Thượng Quan Thập khôi phục bình thường, trong lòng thực loạn. Cậu không đếm xỉa đến những ánh mắt đang chăm chú vào mình, lui chính mình vào vỏ ốc, trốn ở trong một góc phòng uống rượu. Trong lúc ngẩn ngơ, cậu thấy giáo sư Lương nói cái gì đó với hai người cao to kia! Sau đó cậu đã bị nhét vào một chiếc xe.
Mông mông lung lung, thấy không rõ, nghe không rõ, say rượu, thật là tốt…
Hiên Viên Diệu nhìn như đang bình tĩnh lái xe, trong lòng cũng suy nghĩ muôn vàn, thủy triều cuộn trào mãnh liệt. Hắn nhớ lại về nụ hôn kia, không ngừng hỏi chính mình. Vì sao mình không có đẩy cậu ta ra? Vì sao mình lại không tức giận? Vì sao còn có một tia mong đợi với cậu ta? Thật đúng là quái đản!
Nam Cung Diễm ngồi ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng ngó ngó biểu tình trên mặt Hiên Viên Diệu lúc đỏ, lúc xanh, cười trộm ở một bên. Mà Thượng Quan Thập nhân vật chính của chúng ta, lại mơ mơ màng màng nằm ở phía sau lẩm bẩm tự nói, nói lời say: “Rượu… thật đúng là một thứ tốt… Say… thấy không rõ…”
Một lát sau, Thượng Quan Thập đột nhiên ngồi dậy, hì hì hỏi Nam Cung Diễm: “Này! Bạn gái tôi… thực đáng yêu đi…”.
Trong đêm tối, đôi mắt thật to của Thượng Quan Thập, giống như được khảm kim cương, tỏa sáng lấp lánh. Nam Cung Diễm sau một hồi ngẩn ngơ, điều chỉnh cảm xúc, cười trả lời: “Cậu không phải đồng tính luyến ái sao? Cô ấy sao lại là bạn gái của cậu!”
“Sai, tôi mới không… mới không phải… đồng tính luyến ái… tôi chỉ là… chỉ là diễn trò… Đúng, chính là diễn trò… Tôi đã không thể cho cô ấy hạnh phúc… Oa oa… Cô ấy xứng đáng được tốt hơn… Oa oa oa…” Nhìn Thượng Quan Thập lã chã chực khóc, biểu tình giống như con cún con, Nam Cung Diễm cười đùa hắn: “Cậu không phải còn hôn Diệu một cái sao?”. Sau khi nói xong, Nam Cung Diễm cố ý nhìn Hiên Viên Diệu một cái. “Két-”, đột nhiên ô tô ngoặt một cái. Nam Cung Diễm hiểu rõ cười cười.
“Anh… Anh nói chính là… là cái người áo đen kia sao… Không có biện pháp a… Tôi tùy tiện túm… túm lấy một người, ai bảo hắn… hắn xui xẻo như vậy… tôi mới không may này… Nụ hôn đầu tiên… của tôi… vậy mà lại cho… cho đàn ông… Oa oa oa…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Thập đau khổ nói.
“Phì-, ha ha ha…”, Nam Cung Diễm nhịn không được cười. Nói với Hiên Viên Diệu đang cau mày: “Diệu, không nghĩ cậu ta sau khi say rượu trông đẹp như vậy!”
Chú thích
(1) vân đạm phong khinh: yên lặng, thanh thản, không quan tâm ↑