Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Chương 61: Chương 61




CHƯƠNG 61

Ý thức được sự kích động của cha, Giang Hoa lập tức quỳ xuống, hướng về phía Giang Dân Thắng đang vô cùng thịnh nộ, mang theo xin lỗi vô hạn, giải thích: “Cha, con cũng không còn cách nào khác a! Con đầu tư hạng mục chữa bệnh, bị người ta ác ý lật mặt. Không chỉ có công quỹ mất, hơn nữa còn thiếu tiền những đồng nghiệp khác. Con buộc lòng phải đi vay nặng lãi. Nhưng mà, bây giờ hết rồi, tất cả số tiền đều đã trả sạch. Vì thế, cha người không cần tức giận nữa, coi chừng tim của người, có được không? Đều là lỗi của con, con sau này không bao giờ lại làm như vậy nữa. Xin lỗi!”

“Trả sạch? Mày vẫn còn có mặt mũi thừa nhận! Dùng tiểu Thập đổi lấy tiền sao… Mày đã muốn gạt tao, vậy mày phải xóa đi bản thu của máy trả lời tự động chứ! Vì sao còn để cho tao biết, tao có một đứa con ác nghiệt tàn nhẫn đến thế. Mày bảo tao làm sao đi gặp mẹ của mày ở dưới đất hả? Mày bảo tao sau này làm sao đối mặt ông Lương hả? Vạn nhất tiểu Thập có gì không hay xảy ra, chúng tao phải làm sao đối mặt hai thằng bé kia đây? Con ơi! Mày biết không? Đến lúc đó, mày chính là hung thủ giết mẹ chúng nó a! Mày cả đời đều phải gánh khoản nợ lương tâm, a… a…” Lúc Giang Dân Thắng nói tới đây, đột nhiên ngực truyền đến đau nhức, khiến cho ông ôm ngực ngã xuống.

“Cha…” Giang Hoa hoảng sợ ôm lấy cha đã ngã xuống đất. Hắn vùi đầu ở ngực cha, vì rơi vào hối hận mà không tiếng động rơi lệ.

Đột nhiên, Giang Dân Thắng giật mạnh tay Giang Hoa, kích động ra lệnh: “Mau, mau đi nhà tiểu Thập… để cho Hiên Viên Diệu bọn họ đi cứu tiểu Thập… Tao và mày… đi chịu đòn nhận tội…”

Giang Hoa dìu, cha dường như lập tức già hơn mười mấy tuổi đứng trong phòng khách nhà giáo sư Lương, bọn họ vừa mới vào cửa phát hiện mọi người trong nhà Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm cũng ở đây, bọn họ tụ tập lại, hình như chuẩn bị ăn mừng cái gì.

Đột nhiên, Thượng Quan Hữu Dực hưng phấn mà chạy tới, kéo hai người bọn họ đi đến phòng ăn. Vừa kéo còn vừa vui vẻ nói: ” Ông Giang, chú Giang, mau tới! Mau tới! Hôm nay bọn con tụ họp nha! Thật tốt quá, hai người cũng đến đây! Vậy bây giờ cũng chỉ thiếu cha, ba Diệu với cả ba Diễm!”

Giang Dân Thắng vẫn không nhúc nhích, ông chỉ là lệ già ngang dọc nhìn Lương Vĩnh Tắc, dùng âm thanh run rẩy nói: “Ông Lương a! Tôi mang theo… nghiệt tử này… tới nhận tội với ông…” Nói, nói xong, ông bỏ đi gậy chống, định quỳ xuống.

Thấy thế, giáo sư Lương lập tức đi tới, đỡ lấy Giang Dân Thắng, kinh ngạc nói: “Ông Giang, ông làm cái gì vậy? Mau đứng lên! Người trẻ tuổi thôi! Ai chẳng phạm sai lầm, dạy bảo một cái là được. Ông cũng không cần thiết như thế nha! Không phải tôi nói ông, ông phải cẩn thận trái tim của ông nha! Được rồi! Đến sô pha ngồi ngồi, chúng ta từ từ nói!”

“Ai! Ông như vậy, tôi thật sự là không đất dung thân a!” Giang Dân Thắng hổ thẹn nói xong. Sau đó, ông quay đầu nghiêm khắc nói với Giang Hoa: “Quỳ xuống cho bác Lương của mày! Tự mày nói đi!”

Giang Hoa trong kinh ngạc của mọi người, không chút do dự quỳ xuống. Hắn cúi đầu, khiến người ta thấy không rõ biểu tình của hắn lúc này, âm thanh run run rải rác khắp không khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.