CHƯƠNG 67
Sau khi Hắc Ưng nói xong, hắn một phen xé rách quần áo lót của Thượng Quan Thập. Dù cho nước da Thượng Quan Thập vì ảnh hưởng của dược vật mà trở nên ửng hồng, trở nên nóng như lửa, nhưng vừa tiếp xúc không khí lạnh lẽo xung quanh, cậu vẫn là đánh một cái lạnh run. Thượng Quan Thập chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía Hắc Ưng, dùng lý trí còn sót lại châm biếm nói: “Đồ vô dụng… Ông chẳng qua… chẳng qua chính là… tra tấn tôi thôi… Ông còn có thể làm cái gì chứ… Hừ hừ… Cho dù tôi chết… Ông cũng không thay đổi… thay đổi được sự thực ông là… ông là thái giám… Ha ha ha… Ông thật đúng là một đồ vô dụng…”
Lời nói của Thượng Quan Thập lại một lần nữa hung hăng châm vào tự tôn của Hắc Ưng. Hắn tức giận đến mức cả người phát run, dùng hết khí lực toàn thân quất roi về phía Thượng Quan Thập, một roi lại một roi đánh lên cơ thể gầy yếu của Thượng Quan Thập. Tiếng roi “bộp – bộp – bộp”, trong kho hàng rộng lớn mà trống trải lộ ra vẻ cực kỳ vang dội, cực kỳ làm cho kẻ khác táng đởm kinh hồn.
Hắc Ưng vừa quất, còn vừa gào thét: “Mày thằng đĩ này, mày còn tiếp tục chê bai tao sao! Xem thường tao sao! Tao cho mày châm biếm, tao cho mày xem thường, tao xem mày còn có sức để mắng tao không? Tao đánh chết mày thằng đĩ này! Mày cùng với anh trai mày, đáng chết như nhau…”
Theo một roi lại một roi Hắc Ưng quất đến, trên thân Thượng Quan Thập xuất hiện một đạo lại một đạo tụ huyết màu tím đỏ, rất làm cho người ta sợ hãi! Thượng Quan Thập bởi vì ảnh hưởng của ‘Mị Hoặc’, làn da của cậu trở nên đặc biệt mẫn cảm, mỗi một roi quất xuống, cậu chẳng những không cảm thấy đau đớn, ngược lại cảm thấy một trận lại một trận khoái cảm. Vì thế, cậu cắn thật chặt môi dưới của mình, không để mình phát ra cái loại tiếng rên rỉ làm kẻ khác cảm thấy buồn nôn này. Làm bác sĩ, cậu biết rõ, cho dù bản thân không có cảm giác đau, thế nhưng, thân thể cậu dưới sự kích thích đồng thời của dược vật cùng vết thương do roi, là không chống đỡ được bao lâu. Vì thế, Thượng Quan Thập vì duy trì tỉnh táo, cậu không ngừng nguyền rủa trong đầu kẻ thù trước mắt. Cậu nỗ lực dùng sự căm hận mãnh liệt để làm dịu tất cả khó chịu trên người, để mà chống đỡ chính mình. Không biết, một tia cười lạnh mang theo ý tứ khinh bỉ mãnh liệt nổi lên nơi khóe miệng của cậu.
Nụ cười khẽ kia đối với Hắc Ưng mà nói, không thể nghi ngờ là trên tuyết thêm sương. Khi Hắc Ưng nhìn thấy người bị mình tra tấn vẫn còn một bộ biểu tình mỉa mai, hắn cảm giác vũ nhục sâu sắc tăng nhanh tốc độ quất trên tay, dường như mỗi một roi đều muốn đưa người trước mặt này vào chỗ chết…
Từ từ, ý thức của Thượng Quan Thập bắt đầu phân tán, cậu buông ý thức, dần dần lâm vào trạng thái nửa hôn mê…
Mà lúc này hai tên đàn em ở ngoài nhà kho, bọn họ vừa nghe tiếng roi kinh tâm, vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Này! Anh cả có phải điên rồi hay không. Hắn còn đánh tiếp như vậy, tiểu mỹ nhân kia chắc chắn xong đời! Tao còn hi vọng anh cả thưởng cậu ta cho bọn mình!”
“Đừng có nằm mơ! Mày không nghe thấy anh cả vừa mới nói sao! Người kia chính là người đã phế đi anh cả, anh cả uất ức nhiều năm như vậy, không chỉnh cậu ta chết mới là lạ! Hơn nữa hắn vừa mới tiêm vào người kia mười lăm ml ‘Mị Hoặc’ nha! Người bình thường năm ml cũng đã không được, huống chi là mười lăm ml. Vậy không rành rành là muốn mạng nhỏ của người kia sao?”
“Mẹ ơi! Mười lăm ml! Cậu ta tuyệt đối sẽ vỡ mạch máu! Anh cả không phải quá độc ác sao. Người ta da mỏng thịt mềm, sao có thể chống lại hành hạ của hắn như vậy? Tiểu mỹ nhân kia khẳng định chết chắc rồi!”
“Mày nói ai chết chắc rồi!” Hiên Viên Long Nhật đứng ở sau lưng một gã đàn em, lạnh lùng mở miệng hỏi.