Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

Lúc này, nhân vật chính khiến cho Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm vô cùng phiền não, Thượng Quan Thập đang nằm trên giường vạch kế hoạch cho tương lai.

Rời khỏi thành phố A, đã hơn 1 tháng. Nhớ tới chuyện đã xảy ra sáng sớm hôm đó, Thượng Quan Thập vẫn không khỏi tim đập dồn dập, mặt đỏ tới tận mang tai. Bạn thử nghĩ mà xem, nếu sáng sớm bạn tỉnh lại, phát hiện hai chàng trai siêu dễ nhìn nằm hai bên bạn, mà lại còn không một mảnh vải che thân, bạn có thể giữ được tỉnh táo không? May mắn cậu rời đi trước, nếu không cậu phải làm sao đối mặt hai người kia chứ! Ngộ nhỡ bọn họ muốn cậu có trách nhiệm với bọn họ, cậu nên làm cái gì bây giờ? Cậu lại không quen bọn họ, hơn nữa bọn họ lại là nam sinh, làm sao lại phát sinh chuyện tình kỳ quái như thế chứ? Có điều là nhắc lại chuyện đó, cậu thực sự cái gì cũng không nhớ rõ? Ai! Buổi tối trước ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì chứ? Hừ! Quên đi! Không nghĩ nữa. Nói thế nào đi nữa, dù sao cậu cũng không thể lấy vợ, coi như là một đêm phóng túng hoang đường đi! Hơn nữa, ngày hôm qua lúc cậu gọi điện thoại báo bình yên cho giáo sư Lương, ông không phải đã nói bọn họ hôm nay xuất ngoại sao? Thật tốt quá! Không thấy mặt, qua một thời gian. Cậu sớm hay muộn cũng sẽ quên.

Thực ra hiện giờ cũng không sao mà! Thu nhập ổn định, bà khỏe mạnh, tuy rằng không có khả năng có đứa con của chính mình, nhưng làm bác sĩ nhi khoa, cậu mỗi ngày đều có thể nhìn đến những đứa nhóc đáng yêu, cũng có thể coi như một loại đền bù đi! Dù rằng thành phố S là một thành phố nhỏ, cậu cùng bà vẫn là thích sự yên tĩnh, hài hòa của nó. Cậu tin tưởng, qua vài năm, cậu nhất định có thể vì bà mua một ngôi nhà cho riêng mình. Ừ! Thượng Quan Thập, nỗ lực thật tốt nào!

“Thập nhi, mau ra đây, con không phải nói có hai ngày rảnh sao? Sau khi ăn xong cơm trưa theo bà đến đền thờ bái lạy đi! Hôm nay bà làm canh cá con thích nhất này!” Tiếng nói vang vang của bà từ phòng khách truyền đến, cắt ngang trầm tư của Thượng Quan Thập.

Thượng Quan Thập vui vẻ đi vào phòng khách, ôm bà đã 66 tuổi, tóc trắng xoá làm nũng: “Oa! Vẫn là bà tốt nhất! Ăn xong cơm trưa, con liền đi theo bà!”

Thượng Quan Thập ngồi trước bàn ăn, hớn hở bưng canh cá ngon bà nấu. Đang chuẩn bị uống, một trận cảm giác buồn nôn giữa cổ họng, cậu rất nhanh che miệng lại, chạy hướng nhà vệ sinh, ghé vào bồn cầu tự hoại ói ra một trận tối tăm trời đất.

“Thập nhi, Thập nhi, không có việc gì chứ!” Bà lo lắng thốt lên ngay sau.

Cuối cùng, dạ dày trỗng rỗng, cảm giác buồn nôn biến mất. Thượng Quan Thập chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn bà, trấn an nói: “Yên tâm! Con rất khỏe, không có việc gì! Có lẽ là tối hôm qua lạnh bụng, uống chút nước ấm là được rồi!”

“Thật sự không có việc gì?” Bà nghi hoặc nhìn cậu, lại một lần nữa xác nhận.

“Dạ vâng! Dạ vâng! Con cũng là bác sĩ mà! Tất nhiên biết! Bà thà lo lắng, không bằng rót cho con chén trà nóng thế nào? Bà thân mến!” Thượng Quan Thập cợt nhả vui đùa.

“Huyên thuyên! Lớn như thế còn có thể lạnh bụng, thật là làm người ta lo lắng!” Bà vừa càm ràm vừa xoay người đi vào phòng khách rót nước ấm.

Nhìn bóng lưng bà, Thượng Quan Thập tay trái run rẩy vô tình xoa bụng, trên mặt một mảnh u buồn. Mấy ngày nay chóng mặt, buồn nôn vào buổi sáng, lại thêm thay đổi khẩu vị… Tất cả những hiện tượng này đều tỏ rõ chuyện gì, ý thức của bác sĩ khiến cậu cảm giác được một mối nguy nghiêm trọng. Trong lòng cậu liên tục khẩn cầu, xin người! Ngàn vạn lần đừng giống như suy nghĩ của mình, ngàn vạn lần không được!

Vất vả chịu đựng tới buổi chiều, đúng như dự đoán bị bà bắt ở nhà. Thượng Quan Thập ngồi ở trên bồn cầu trong nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm vào hai vạch màu đỏ trên giấy, mồ hôi lạnh đầm đìa. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cậu làm sao có thể mang thai? Giáo sư Lương chưa từng nói, cái tử cung thừa ra kia cũng có thể mang thai a! Đúng rồi! Cậu phải đi hỏi ông, ông nhất định biết nguyên nhân! Thượng Quan Thập lập tức hành động. Rất nhanh để lại tờ giấy cho bà. Cầm tiền chạy tới thành phố A.

Ta thật là bó tay với suy nghĩ của anh Thập.

Nếu có phải chịu trách nhiệm thì là 2 người kia chứ sao anh phải chịu, hóa ra anh chạy trốn chỉ vì lí do đấy thôi sao =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.