Đợi quần áo của Hải Quỳnh khô lại, Tần Phong đưa cô về nhà, trời cũng đã rất khuya. Dừng trước cửa nhà cô, Tần Phong ngó vào bên trong, đèn trong nhà vẫn sáng.
- Có cần anh vào nhà cùng em không?
– Tần Phong quay sang Hải Quỳnh hỏi, anh biết nhà cô rất nghiêm, cô về trễ thế này vẫn chưa báo với gia đình, chắc chắn ba và anh cô rất lo cho cô.
- Không cần đâu, để em tự vào – Hải Quỳnh vội lắc đầu từ chối. Cuối cùng thì cô vẫn lựa chọn trái tim mình thay vì lí trí. Lí trí bảo cô đừng làm chuyện có lỗi với Khánh Vũ, nhưng trái tim cô đã tình nguyện lao vào tình yêu không lối thoái với Tần Phong.
Trên đường về nhà, Hải Quỳnh đã suy nghĩ, đã dằn vặt rất nhiều, cô sờ vào chiếc nhẫn cũa Khánh Vũ tặng, cảm thấy đau khổ vô cùng khi nghĩ đến việc sẽ phải nói lời chia tay với Khánh Vũ.
Cô không biết phải đối mặt với anh thế nào, cô sợ nhìn thấy vẽ mặt đau khổ của anh, cô sợ không biết giải thích với ba cô thế nào về chuyện chia tay với Khánh Vũ. Dù thương con gái nhưng ba cô là người cổ hủ rất ghét việc lăng nhăng, bắt cá hai tay, đặc biệt là không chung thủy. Cô đã quá vội vàng, vội vàng chấp nhận lời cầu hôn của Khánh Vũ, để rồi giờ đây mọi chuyện càng lúc càng rắc rối.
Tần Phong biết lo lắng của Hải Quỳnh, anh xoay người ôm chặt lấy cô, an ủi: - Không sao đâu. Dù có chuyện gì, anh cũng sẽ bên cạnh em. Hải Quỳnh khẽ gật đầu, mọi phiền não đều tiêu tan trong vòng tay êm ấm của anh. Tần Phong buông Hải Quỳnh ra nhìn sâu vào trong mắt cô, đưa tay vuốt ve gương mặt đang mệt mỏi của cô:
- Anh biết trong khoảng thời gian sắp tới sẽ có nhiều khó khăn với em. Nhưng chỉ cần em nhìn về phía anh thôi, anh nhất định sẽ nắm tay cùng em đi về một hướng. Anh nguyện vì em mà gánh vác mọi chuyện. Hải Quỳnh rất cảm động trước lời chân thành của Tần Phong, cô nhoài người về phía trước, chủ động hôn anh, Tần Phong cũng đáp lại nụ hôn của cô.
Một nụ hôn rũ bỏ hết những áp lực phía trước của họ. Khi hai người rời nhau ra, Hải Quỳnh xẩu hổ, gương mặt đỏ bừng lên, cô không ngờ mình lại chủ động hôn anh. Tần Phong nhìn cô khẽ cười, nụ cười của anh rạng rỡ ngọt ngào đầy cuốn hút. Hai người họ chìm trong nỗi hạnh phúc ngọt ngào mà không gian thời gian mang tới, lắng đọng và êm ã.
- Em vào nhà đi
– Tần Phong khẽ nói bên tai cô, Hải Qùynh gật đầu rồi mở cửa bước ra. Cô lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt Tần Phong rồi quay người bước đi, nhưng cô chỉ bước được mấy bướcc thì nghe tiếng cửa đóng sầm lại rồi sau đó là hơi ấm bao bọc lấy toàn thân mình. Tần Phong đã đi nhanh tới, vòng tay ôm lấy Hải Quỳnh, nói khẽ bên tai cô:
- Làm sao đây, em vừa xoay lưng đi thì anh đã thấy nhớ em rồi. Hạnh phúc ngọt ngào rót vào tim Hải Quỳnh khi nghe giọng nói êm mượt kia, vòng tay ấm áp níu giữ bước chân cô. Phút giây này, Hải Quỳnh không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp mà cô khao khát này. Cô xoya người ôm đón nhận cái ôm của Tần Phong.
- Khụ ..khụ… Một giọng vang lên phía sau lưng họ khiến Hải Quỳnh chết điếng, cô sợ ba và anh trai phát hiện. Gương mặt cô lập tức tái xanh, cả người run lên trong vòng tay của Tần Phong. Tần Phong cũng hơi bất ngờ xoay người nhìn lại, hóa ra là Minh Trang, anh thở phào nhẹ nhỏm.
- Hai người cũng gan quá đi thôi, dám đứng trước cửa nhà mà anh anh em em như vậy, không sợ bác Trình biết được sẽ cạo đầu Hải Quỳnh à – Minh Trang nhìn hai người ánh mắt tinh nghịch, cười trêu chọc cùng nhắc nhở. Hải Quỳnh xấu hổ buông Tần Phong ra, lén lút nhìn Minh Trang hỏi:
- Sao giờ này, Trang lại ở đây.
- Không phải gì Quỳnh sao
– Minh Trang cười đáp, không quên liếc Tần Phong một cái. Cô đang ngủ ngon thì bị điện thoại của Tần Phong phá tan giấc ngủ của mình, đành phải lê thân đến.
- Vì mình…- Hải Quỳnh chó chút ngạc nhiên khó hiểu nhìn Minh Trang.
- Vào nhà đi, còn nấn ná nữa mà bị phát hiện thì có mười người như mình cũng không giúp Quỳnh được đâu, đi thôi – Nói rồi không khách khí đẩy Tần Phong ra kéo Hải Quỳnh đi vào trong nhà. Hải Quỳnh bị Minh Trang kéo đi đành bất lực đi theo, cô ngoảng đầu nhìn Tần Phong thì anh cười ý bảo hãy yên tâm, Hải Quỳnh mới thở phào vào nhà. Thấy Hải Quỳnh có Minh Trang bên cạnh, Tần Phong cũng thôi lo lắng quay đầu vào xe ra về. Quả nhiên vừa bước vào đã thấy Hiểu Huy và giáo sư Trình đang ngồi xem tivi, vừa xem vừa đợi Hải Quỳnh.
Thấy Hải Quỳnh và Minh Trang đi vào nhà, giáo sư Trình liếc nhìn đồng hồ, 11 giờ 25, sắc mặt ông trầm lại. Hiểu Huy nhìn hai người rồi đá mắt về phía giáo sư Trình.
- Hai đứa đi về rồi sao, có làm được không? Minh Trang hiểu ý, bèn giả vờ than thở:
- Có làm được đâu? Làm mãi làm mãi tới giờ này vẫn chưa được, quên mất cả thời gian. Mệt quá nên đành đi về. Chỉ khổ cho Hải QUỳnh vì em mà phải ở lại tời giờ này.
- Hai đứa lo làm mà có ăn gì chưa
– Giáo sư Trình nghe vậy, sắc mặt dịu lại, quan tâm hỏi.
- Có ăn gì đâu bác, con đói gần chết….giờ này khuya rồi nên định về nhà bác vét cơm nguội ăn đây, Hihi…
– Minh Trang bèn đáp.
- Ừ, bác có để dành cơm, hai đứa ăn đi rồi đi ngủ, Khuya rồi, bác đi nghĩ trước đây – Giáo Sư Trình nói xong rồi đừng dậy về phòng. - Chúc ba ngủ ngon
– Hải Quỳnh thấy ba mình không nói gì thêm thì thầm phào mừng rỡ.
- Chúc bác ngủ ngon. Thấy ba đi vào phòng, Hiểu Huy mới nghiêm sắc mặt nhìn hai đứa em gái:
- Hai đứa đi đâu giờ này mới về? Từ trước đến giờ Hiểu Huy thường tìm cách bao che giấu giếm giúp cả nhóm mỗi khi đi chơi về trễ, nhưng cũng không thôi gặn hỏi
. - Tụi em đi xem ca nhạc – Minh Trang bèn nói dối. - Sao không nghe điện thoại cũng không gọi về – Hiểu Huy bèn bắt bẻ.
- Anh đúng là ông cụ non, trông đó hò hét um sùm, sao mà nghe mà gọi đây
– Minh Trang chun mũi giễu, rồi giả vờ ôm bụng than
– Em với Hải Quỳnh đói gần chết, mau đi hâm thức ăn cho tụi em. Tụi em về phòng trước đây, hâm xong, bưng vào cho tụi em. Nói rồi Minh Trang kéo Hải Quỳnh đi về phòng của cô, Hiểu Huy nhìn theo khổ sở thở dài, sao lại có mấy đứa em gái thế này.
Về phòng, Hải Quỳnh kể cho Minh Trang nghe mọi chuyện và trưng cầu ý kiến của bạn thân. Minh Trang nghe xong bèn nói: - Tình yêu vốn thuộc về con tim, đến hay không đến, chấp nhận hay không chấp nhận đều phải nghe theo con tim của mình. Nếu như Quỳnh thật sự yêu Tần Phong thì hãy bước đến bên anh ấy , đừng buâng khuâng gì cả .
- Nhưng còn Khánh Vũ, còn người yêu cũ của Tần Phong, nếu anh ấy không quên được cô ấy thì sao? - Quỳnh phải tự tin rằng Tần Phong yêu Quỳnh, Tần Phong không phải là người đàn ông tùy tiện, Quỳnh nhất định phải tin anh ấy. Nếu Quỳnh còn sợ Tần Phong nhớ đến bạn gái cũ của anh ấy thì hãy dùng tình yêu của mình làm Tần Phong quên đi cô ấy.
Còn về Khánh Vũ, mình tin là anh ấy sẽ hiểu. Hôn nhân không tình yêu sẽ càng khổ sở hơn, nếu muốn tốt cho anh ấy, mình khuyên Quỳnh hãy dứt khoát nói rõ càng sớm càng tốt để anh ấy hiểu.
Hải Quỳnh nghe Minh Trang giải thích bèn gật đầu, nhưng trong lòng có một thắc mắc, vì sao Minh Trang lại biết rõ về Tần Phong, và vì sao biết cô đang ổ bên Tần Phong mà đến giúp. Đang định lên tiếng hỏi thì có tiếng gõ cửa, Minh Trang bèn chạy ra mở cửa thì thấy Hiểu Huy bê thức ăn vào.
Cả hai cũng thấy đói bụng nên nhào đến ăn ngấu ghiến, Hiểu Huy thấy vậy cũng chẳng muốn vặn hỏi gì thêm, chỉ căn dặn: - Ăn xong nhớ đánh răng xúc miệng rồi mới được ngủ. Cả hai nghe Hiểu Huy dặn thì nhìn nhau lén lút cười thầm. Ngày xưa, lúc mà đến nhà nhau ngủ, họ thường chuẩn bị rất nhiều bánh kẹo để vừa ăn vừa xem phim. Lúc nào cũng nghiêm chỉnh đánh răng, nhưng khi về phòng lại lôi bánh kẹo ra ăn, ăn xong thì lăn ra ngủ.
Đánh răng cũng như không. Haiz!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Cho nên từ lúc đó Hiểu Huy thường nhắc nhở đi nhắc nhở lại nhiều lần việc phải đánh răng trước khi ngủ. Hải Quỳnh đang ngồi trong phòng làm việc nghe mấy bà chị than thở thì nhận được tin nhắn:” Hôm nay họp xong, anh đưa em về, chúng ta cùng ăn tối” Sau đó cô lại nhận được một tin nhắn: “ Anh nhớ em” Gấp điện thoại lại, Hải Quỳnh cười hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc này trước giờ cô chưa từng có. Hải Quỳnh nhìn vào ngón tay hôm qua còn đeo chiếc nhẫn của Khánh Vũ đã được thay thế bằng chiếc nhẫn của Tần Phong mua tặng lần trước.
Hải Quỳnh mân mê vuốt ve chiếc nhẫn thấy lòng ngập tràn hạnh phúc. Mấy ngày hôm nay, Khánh Vũ đang bận làm đề tài nghiên cứu. Đợi anh làm xong, cô nhất định sẽ nói rõ với anh.
Tần Phong đang nghiêm sắc mặt nghe báo cáo kết quả của chiến dịch đầu tư lần này. Các nhân viên tham dự cuộc họp đã nhiều ngày vất vả hoàn thành báo cáo, dự án lần này ảnh hưởng rất lớn, không cho phép sai sót. Ai cũng căng thẳng, chỉ sợ lỡ như có sơ xuất gì thì mất việc như chơi, lại thấy sắc mặt lạnh lùng của Tần Phong thì càng lo lắng hơn.
Tần Phong đang nghe bác cáo thì nhận được tín hiệu tin nhắn bèn mở ra xem:” Em đợi anh” . Bất giác nở nụ cười khiến cho các nhân viên thấy anh trước giờ ít cười nhìn thấy bèn chết lặng. Nhất là nhân viên nữ, ngây ngất trước nụ cười quyến rũ của anh. Quốc Anh theo tần Phong về văn phòngh bàn bạc thêm một chút, bàn xong nhìn Tần Phong cười cười hỏi:
- Khai ra mau, hôm nay cậu có chuyện gì vui? Có biết cậu làm cho cả phòng họp bất ngờ hay không? - Không có gì
– Tần Phong xua tay nói.
- Còn không mau khai – Quốc Anh bước đến quặc cổ Tần Phong thân mật bắt ép anh khai. - Để lúc nào rảnh nói cho cậu nghe – Tần Phong đành thú nhận.
- Được, chiều nay rảnh, chúng ta cùng nhâm nhi một chút – Quốc Anh bèn thả tay ra. - Chiều nay không được. - Vậy ngày mai? - Ngày mai cũng không được.
- Ngày kia?
- Ngày kia cũng bận.
- Cậu bận chuyện gì? – Quốc Anh bức bối quặn hỏi.
- Bận yêu đương – Tần Phong đáp rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Quốc Anh ngớ cả người nhìn theo Tần Phong, chơi chung cũng đã hơn 3 năm, nhưng chưa bao giờ thấy Tần Phong quen bất cứ cô gái nào cả. Anh biết trong lòng Tần Phong chỉ có người yêu cũ , mãi vẫn chưa quên được. Càng chưa thấy Tần Phong nói đùa như thế này, trong lòng bất giác trở nên tò mò vô cùng.
Hải Quỳnh ngồi một góc trong quán cà phê , trong lòng bỗng thấy thấp thỏm vô cùng, cô siết chặt chiếc hộp nhung màu xanh nhỏ xíu đựng chiếc nhẫn của Khánh Vũ chờ đợi anh đến. Lát sau Khánh Vũ đến, anh nhìn cô mĩm cười, quan tâm hỏi: - Em đến lâu chưa? Anh phải làm cho xong phần báo cáo mới đến được. - Em đến chưa lâu? – Hải Quỳnh lí nhí đáp, tay càng siết chặt chiếc hộp hơn.
Khánh Vũ nhìn sắc mặt của Hải Quỳnh có chút không tốt, lại nhìn thấy bàn tay siết chặt của Hải Quỳnh, trên đó không hề có chiếc nah64n của anh. Linh tính mách bảo cho anh là sắp xảy ra điều không hay, Khánh Vũ hít thở hỏi Hải Quỳnh: - Em có chuyện gì muốn nói với anh sao? Hải Quỳnh gật đầu, cô nén lòng hít một hơi thật sâu, lấy hết quyết tâm nhìn Khánh Vũ bắt đầu nói: - Khánh Vũ! Em xin lỗi. …
- Ngập ngừng một chút cô bèn nói tiếp – Cám ơn anh vào lúc em bị thương đã chăm sóc lo lắng quan tâm em. Cho em bờ vai nương tựa. Nhưng mà khi ở bên anh, em luôn có một khoảng cách kì lạ, dường như là không thật. Anh bảo anh là bạn trai em, nhưng em lại không cảm thấy trong lòng mình có tình yêu dành cho anh. Em cứ nghĩ, ở bên cạnh anh là điều em nên làm, cho nên em lúc nào cũng ở bên cạnh anh. Nhưng mà giờ đây….
- Ý em là em muốn chia tay…. – Khánh Vũ siết chặt tay lại ghiến răng hỏi. Hải Quỳnh gật đầu, rồi ngẩng đầu lên định nói tiếp nhưng Khánh Vũ đã đứng bật dậy nói: - Anh xem như hôm nay chưa nghe thấy gì. Nói rồi anh bỏ đi để lại Hải Quỳnh khổ sở rơi nước mắt, cô biết mình vừa làm tổn thương Khánh Vũ.
Khánh Vũ bỏ đi, lòng anh đau xót vô cùng, anh đã nghĩ sẽ cùng Hả Quỳnh hạnh phúc bên nhau, nhất là khi cô chấp nhận lời cầu hôn của anh, vậy mà…..Là do hắn ta, nếu hắn ta không xuất hiện, Hải Quỳnh sẽ không rời xa anh. Anh nhất định sẽ không để Hải Quỳnh trở về với Tần Phong. Cô là của anh, mãi mãi thuộc về anh.