Người đàn ông bước như bay về phía cô, khuôn mặt lộ rõ lo lắng và lửa giận, Đường Tố Khanh nhìn đến vẻ mặt này của Sở Chiến, trong lòng run rẩy, nghĩ đến anh lừa gạt mình, cô cũng không cả gan, l/q/d hơn nữa cô vừa mới bước xuống từ xe của Mặc Ly, bên cạnh xuất hiện một trận gió xoáy, một cánh tay kéo cô mạnh mẽ, lúc cô kịp thời phản ứng, cả người cô đã được anh ôm chặt.
Cảm nhận hơi thở quen thuộc, lại được anh ôm chặt trong lòng, Đường Tố Khanh cảm thấy có chút khó thở, muốn thoát khỏi lòng anh, nhưng anh nhận ra động tác của cô, ôm cô càng thêm chặt.
Vốn đang bị anh ôm chặt Đường Tố Khanh định tức giận, kết quả cảm nhận được trái tim đập nhanh hơn, lửa giận trong Đường Tố Khanh lập tức biến mất, trái tim đập nhanh vì lo lắng cô, nháy mắt cô trở nên mềm yếu, ngoan ngoãn ở yên trong lòng anh.
Sở Chiến vẫn căng thẳng, trong khoảng thời gian dài từ buổi sáng khi anh không thấy bảo bối của anh đến bây giờ anh làm thế nào để trải qua, vô cùng sốt ruột và lo lắng, lúc này được ôm cơ thể mềm mại trong ngực, trái tim mới hết khó chịu.
Như muốn chứng minh cô gái anh ôm là người anh luôn thật lòng thật dạ, Sở Chiến cúi đầu tìm tới đôi môi đỏ sẫm yêu kiều, bá đạo ngậm chặt cánh môi cô, giống như lang sói đói khát lâu ngày hút điên cuồng, hai tay nắm chặt eo cô.
Đường Tố Khanh bị ép ngửa đầu thừa nhận nụ hôn điên cuồng của anh, hơi hé môi, nghênh đón đầu lưỡi linh hoạt anh tiến vào miệng mình, nhẹ nhàng liếm hút môi dưới của cô, lại vội vàng chui vào miệng cô, ôm lấy đầu lưỡi cô, dây dưa không dứt.
Nụ hôn nồng nhiệt và đôi bàn tay ôm chặt làm Tố Khanh cảm thấy khó thở, cả người vô lực xụi lơ trên người anh. (A Quân xấu hổ > <)
Ngồi trong xe, Mặc Ly nhìn hai người đang hôn nhau đến không biết trời đất, thế giới giống như yên lặng ở giây phút này, hai người xuất sắc thân mật, không khiến người ta nhớ đến tình cảm dạt dào, ngược lại làm xuất hiện trong đầu một cái từ - - tuyệt đẹp, không thể không thừa nhận hai người kia đặc biệt xứng đôi. Mặc Ly cười chua xót, chúc phúc bọn họ.
"Ưm. . ." Một nụ hôn sâu, triền triền miên miên duy trì rất lâu, cuối cùng Đường Tố Khanh không chịu được, vang lên một tiếng than nhẹ, Sở Chiến mới ý thức buông ra, ôm chặt cô vào trong ngực, chỉ có như vậy mới giảm bớt lo lắng trong lòng.
Sở Chiến ôm chặt cô gái nhỏ, thở gấp, giọng nói khàn khàn thầm thì bên tai cô: "Bảo bối, em đi đâu, có biết anh vô cùng lo lắng không."
Nghe nhịp tim đập vững vàng, lúc này Đường Tố Khanh nhớ ra hiện tại bọn họ đang ở ngoài, hôm nay cô còn ra ngoài với Mặc Ly, cô xấu hổ đẩy đẩy người đàn ông trong ngực, đôi má trơn mềm đỏ ửng, vô cùng hấp dẫn.
Nhìn người đàn ông vẫn không buông cô ra, Đường Tố Khanh đỏ mặt ấp úng nói: "Không, không phải em để lại tờ giấy rồi ư? Chẳng qua em muốn suy nghĩ kĩ."
"Nếu muốn suy nghĩ em có thể ở nhà suy nghĩ, nếu em tạm thời không muốn nhìn thấy anh, anh, anh sẽ đi, về sau ngàn vạn lần đừng khiến anh không nhìn thấy em." Sở Chiến đặt nụ hôn của mình lên vành tai cô, khàn khàn nói.
Sở Chiến nghĩ lại cảnh tượng một mình anh thơ thẩn trên con đường dài không biết cô có thể đi đâu, loại cảm giác ấy làm người ta không thở nổi, anh chờ đợi tin tức của ám vệ một ngày mà như một năm, leedoon kết quả nhận được cho hay cô và người tên Mặc Ly kia đi với nhau, anh cảm thấy mình như bị đoạt mất đồ quý giá, đôi mắt đỏ ngầu, trên khuôn mặt là lửa giận và sợ hãi.
Làm sao anh có thể không biết người đàn ông tên Mặc Ly, đây chính người theo đuổi bảo bối can đảm nhất, vậy mà trước mặt ông xã của cô anh ta dám dụ dỗ, thật sự anh không dám tưởng tượng nếu anh không ở bên người bảo bối, dựa vào tính cách trong sáng của cô, không chừng sẽ bị người kia bắt cóc.
Lo lắng, phẫn nộ, sợ hãi, đủ loại cảm xúc nổi lên trong lòng Sở Chiến, rốt cục anh chỉ có thể khổ sở đứng nhìn người đàn ông tiến vào tiểu khu, còn những kẻ tự xưng là ám vệ chỉ tra ra được cô đi cùng với ai, lại không tìm ra cô đi chỗ nào.
Không ăn không uống trong một khoảng thời gian, dạ dày của Sở Chiến đã không thoải mái từ lâu, nhưng không tìm được bảo bối của mình, l-q-d anh đâu nào còn tâm trí ăn cái gì, thấy ánh mắt tò mò và ngạc nhiên của mọi người xung quanh, Sở Chiến giống như bức tượng chờ đợi ở lối vào của tiểu khu.
Thấy cô gái nhỏ không trả lời, Sở Chiến rầu rĩ: "Vậy giờ nghĩ kĩ chưa?"
Nói xong, Sở Chiến nín thở chờ đợi câu trả lời của cô, lại lo lắng cô sẽ nói những câu như 'Chúng ta không thích hợp' hay 'Chúng ta nên chia tay' những câu khiến người khác đau lòng, nhất thời ôm sát cô bá đạo nói: "Bảo bối, mặc kệ em đưa ra quyết định thế nào, lqd đối với em anh tuyệt đối không buông tay, chúng ta cứ như vậy sống tốt đi, mặc kệ em hối hận khi yêu anh hay không muốn cùng với anh, anh sẽ không buông tay, anh yêu em, bảo bối của anh, chỉ cần được đơn phương yêu em cũng được, chúng ta không cần tách ra có được không?"
Nói xong lời cuối, giọng nói Sở Chiến có chút run rẩy, không bá đạo như trước, mà mang theo sự cầu xin.
Người đàn ông bá đạo mà nay lại tỏ ra sợ hãi, Đường Tố Khanh rất đau lòng, mặc kệ lúc trước người này đến bên cô với mục đích gì, ít nhất hiện tại anh ấy yêu cô, biểu cảm không hề giả dối, nhịp tim đập loạn kia không thể lừa cô.
"Vâng -" Đường Tố Khanh nhỏ giọng đáp lại, biết anh rất yêu mình, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua bị người này lăn qua lăn lại, toàn thân đau nhức, nhất thời không muốn nói lời trong lòng ra để anh tự mãn, nếu không đêm nay cô sẽ không được nghỉ ngơi.
Tuy câu nói kia của Đường Tố Khanh rất nhỏ, nhưng Sở Chiến nghe rất rõ, anh cảm giác mình như đang ở trên chín tầng mây, cả người vui vẻ thoải mái.
"A Khanh" - trong lúc hai người đang ôm nhau nồng thắm, một giọng nói hấp dẫn của đàn ông vang lên.
Đường Tố Khanh quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Mặc Ly mở cửa kính nói chuyện với họ, l-q-d cô ngượng ngùng muốn thoát khỏi cái ôm của anh, không ngờ cánh tay của Sở Chiến cứng như tường đồng vách sắt, ôm chặt cô không rời, lúc này Đường Tố Khanh khó xử hận không có cái hang nào để chui.
"Đã lâu không gặp." Sở Chiến lạnh như băng nhìn Mặc Ly trong xe, gật đầu, đôi mắt mang theo sát khí, như tia X-Quang bắn Mặc Ly từ trong ra ngoài.
"Đúng là rất lâu." Mặc Ly khẽ nói, vẫn là kiểu ôn hòa, có phong cách của người thỏa mãn .
"Hôm nay anh đã vất vả giúp đỡ vợ yêu của tôi cả ngày, có rảnh ra ngoài cùng ăn một bữa cơm, tôi mời khách." Sở Chiến lạnh lùng nói, nhấn mạnh rõ vào "vợ yêu" và "Tôi mời khách", giờ phút này Sở Chiến hận không thể tiến lên xé toạc khuôn mặt tươi cười đáng ghét của người kia, lee/quyy\donn bắt cóc bảo bối của anh mà còn muốn anh mời cơm? Mời người này ăn đạn còn được, người đàn ông chết tiệt này lại giống như phượng hoàng, luôn phóng điện vào bảo bối, hừ, đàn ông không hấp dẫn mới phóng điện lung tung, trong lòng Sở Chiến căm hận thầm nghĩ.
Anh hoàn toàn quên mất lúc trước vì muốn lừa gạt bảo bối, anh không chỉ phóng điện trên giường mỗi ngày, thậm chí còn cố tình khoe thân hình đẹp của mình, cả ngày giống như chim công đi qua đi lại trước mặt cô.
"Không cần, được giúp đỡ người đẹp như A Khanh là vinh hạnh của tôi, hôm nay tôi cực kì vui vẻ, A Khanh, đồ ăn kia cũng không tệ lắm phải không, hôm nào chúng ta cùng đi ăn." Mặc Ly nhìn người đàn ông sắp bùng nổ rồi cố ý nói, nói xong mà Đường Tố Khanh chỉ chớp mắt, hành động đó trong mắt Sở Chiến chính là muốn ăn đòn.
Cảm nhận người đàn ông bên cạnh ôm mình chặt hơn, Đường Tố Khanh chẳng biết tại sao, sau khi nghe Mặc Ly nói, cười gật đầu.
Sở Chiến nhìn hai người cười cười nói nói, ghen tuông trong lòng lên tới đỉnh điểm, lạnh lùng nói với Mặc Ly: "Đã khuya, gặp lại sau."
Gặp lại, tốt nhất là không gặp, tên đàn ông kia mau chóng chạy tới sao Hoả đi, hay sao chổi cũng được, chỉ cần đừng ở lại trái đất làm phiền anh, Sở Chiến tức giận nghĩ, bá đạo ôm cô vợ nhỏ đi về phía con đường nhỏ.
Nhìn đôi lứa xứng đôi, Mặc Ly thấy buồn phiền, mình không giành được, sao có thể để người kia thoải mái, mà hôm nay người đó còn khiến người hắn để ý khó chịu, lập tức Mặc Ly mở cửa kính hô to về phía bóng lưng đằng xa: "A Khanh, câu nói kia vẫn còn, nếu em không muốn ở cùng anh ta, lúc nào cái ôm của tôi cũng hoanh nghênh em."
Mọi người trên đường đều nghe thấy câu nói đó, lập tức dừng bước, đồng loạt nhìn từ về nơi phát ra âm thanh, lqd toàn thân Đường Tố Khanh 囧, Mặc Ly kia không biết ăn phải thứ gì, giờ phút này người đàn ông bên cạnh dường như muốn kéo đứt thắt lưng cô, dù Đường Tố Khanh ngốc nghếch cũng hiểu nguyên nhân từ đâu.
Sở Chiến nghe câu nói khiêu khích, nghiến răng ken két, nhưng trong nháy mắt, đôi mắt phẫn nộ trở nên tội nghiệp nhìn Đường Tố Khanh, cô không biết anh đang nghĩ gì, Sở Chiến tủi thân kéo tay trắng nõn của cô đặt lên bụng mình, vô cùng đáng thương: "Bảo bối, đã một ngày một đêm anh chưa ăn cơm, đói tới mức chân sắp nhũn ra."
Nghe vậy, Đường Tố Khanh nghĩ đói đến chân sắp nhũn ư? Cánh tay kia vẫn dùng sức, nếu anh không đói bụng, chẳng phải cánh tay sẽ cắt đứt eo cô ư, trong lòng nghĩ vậy, Đường Tố Khanh vẫn có chút đau lòng, dịu dàng hỏi anh muốn ăn gì.
Nghe cô vợ nhỏ nói thế, Sở Chiến nhanh chóng vui vẻ, giống như đứa trẻ, đưa ra một loạt những món muốn ăn.
Vốn quan tâm đến khẩu vị của anh, không nghĩ rằng anh được voi đòi tiên, Đường Tố Khanh ngạc nhiên, lườm anh. Thản nhiên nói lại một câu: "Biến, chỉ có mì nước, không muốn ăn cũng phải ăn."
"Ăn, ăn, món bà xã làm cho dù là thuốc độc anh đều sẽ ăn." Sở Chiến ôm cô cười hề hề, vì thế trên đoạn đường nhỏ có hai người yêu nhau khiến mọi người hâm mộ.