Tôi chẳng biết đây là đâu, có lẽ đã bị lạc mất rồi, trong người không tiền không giấy tờ, không điện thoại, chỉ có cái xác này thôi.
- Đứng lại.
Là giọng hắn phía sau gọi lại, tôi dừng bước quay đầu lại nhìn. Hắn đứng nhìn tôi, một lúc sau mới mở đôi môi nói chuyện.
- Về thôi, chỉ cần em không muốn thì từ nay anh sẽ không gặp hay nói chuyện với những ai em không thích.
Chua sót khổ sở chạy xẹt qua, làm sao tôi có thể quên ngày hôm đó được chứ. Tôi xoay người lần nữa, cổ họng nghẹn như mắc xương, cũng không còn suy nghĩ được gì nữa, nếu như còn tinh thần để suy nghĩ thì cuộc đời mình đâu đến mức như này hôm nay.
Yong kéo tôi đứng đối diện nhìn hắn, cả hai vẫn chưa ướt hoàn toàn, chỉ là mái tóc như phủ sương và đôi vai gầy như thấm đẫm bởi sương mờ, quyến rũ.
Chỉ cần nhìn hắn thôi cũng đủ nhớ tới ngày hôm đó rồi lại tưởng tượng ra một tương lai xa vời vợi với những nỗi đau và mất mát. Và cho đến bây giờ, chỉ một mình tôi, chỉ mình tôi phải chịu đựng tất cả mà chẳng thể chia sẽ cùng ai.
- Anh sẽ không như thế nữa, Trân cũng đã hứa sẽ không gặp lại anh nữa rồi, bốn ngày nữa Trân cũng trở về nhà rồi, không ở đây nữa em đừng lo nghĩ nữa có được không?
- Không, nỗi đau này anh thấu được mấy phần rồi? Trong cuộc tình này chỉ có một mình tôi chân thành yêu anh, vậy còn anh thì sao? Vẫn như lúc ban đầu, vẫn tính nào tật nấy, anh chỉ xem tôi như người ngoài cuộc, anh đã không muốn tham gia vào cuộc đời tôi nếu không có con trai mình, anh chỉ xem tôi như khách qua giường rồi biết đâu một ngày nào đó anh sẽ rời đi không để lại một vết tích gì.
- Bây giờ thì khác rồi, em đã là vợ anh rồi không thể thay đổi được gì, anh cũng đã yêu em rất nhiều rồi và anh cũng sẽ không đi đâu cả, em cũng vậy anh sẽ giữ em lại mãi mãi không để em rời đi. Sẽ không ai dẫn em đi được và em cũng không đi đâu nữa, vậy nên về đi, về nhà của mình.
- Anh đừng như thế nữa, tha thứ cho anh một lần, rồi một lần lại thêm một lần, vậy tôi phải tiếp tục tha thứ cho anh thêm bao nhiêu lần nữa? Người ta vẫn nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Chỉ cần tha thứ một lần thì người tốt sẽ tự giác thay đổi, anh cũng thấy đó,chẳng có ai ngu cứ một sai lầm mà mắc phải nhiều lần... nhưng tôi lại là cái đứa ngu đó, cứ nhai đi nhai lại mãi một sai lầm, đó là tha thứ cho anh. Mới ngày hôm qua thôi, anh còn nói tôi là duy nhất không ai thay thế được tôi nhưng tới hôm sau anh đã lật mặt. Ừ!!! Tôi ngu mà.
- Anh xin em, mình về nhà đi, về nhà rồi tiếp tục nói chuyện chứ ở đây đang mưa phùn thế này em sẽ bệnh đấy.
- Bệnh chết đi càng tốt anh à, tôi quá mệt mỏi với cuộc sống này, cả nhà ba mẹ mình cũng không thể về thì còn chỗ nào mà đi, bạn bè chẳng ai bên cạnh để chia sẻ động viên thì tôi biết sống sao? Chẳng một ai bên cạnh.
- Vậy còn con mình thì sao? Em muốn bỏ rơi nó à?
Hàng mi khẽ rung động, sau khi nghe hắn nói tôi như con búp bê gỗ đứng bất động, do tôi suy nghĩ quá nông cạn rồi, tôi có mệnh hệ gì thì con tôi phải làm sao, không được. Tôi chụp lấy tay hắn vẻ mặt hốt hoảng.
- Con đâu? Con tôi đâu? Tại sao tôi không thấy con?
- Chị Han chở nó về rồi, mình về thôi.
- Tại sao các người chia cách mẹ con chúng tôi hả? Trả con lại đây.
Tôi vừa đánh thùng thùng vào ngực hắn vừa thở phì phò mệt nhọc, nước lăn trên khuôn mặt bé nhỏ, chẳng rõ mưa hay nước mắt. Có lẽ Yong cũng đã nhận ra tinh thần tôi không còn ổn định nữa nên ôm chặt lấy tôi vào lòng. Tiếng nói hắn trầm thấp nhẹ nhàng an ủi tôi.
- Về nhà sẽ thấy con, không ai làm hại được con của em đâu, ngoan nhé!!
Tôi thút thít trong lòng hắn, tôi vẫn không chấp nhận tha thứ cho hắn, tinh thần quá mệt mỏi cả tháng nay, quá nhiều chuyện khiến mình phải lo âu suy nghĩ thôi thì về nhà vậy, về nhà sẽ được yên tĩnh hơn. Yong ôm tôi trong lòng bước ra vệ đường bắt chiếc taxi đang chạy tới, từ quãng đường từ đó về nhà hắn đều để tôi dựa vào lòng mà chẳng ai nói điều gì.
..................................
Trong phòng yên lặng tựa cõi thiên đường chỉ có một màu trắng xoá, tôi từ từ mở đôi mắt mệt mỏi và nhận ra đây là phòng mình, căn phòng vốn trang trí chủ đạo màu trắng nên cứ nghĩ mình đã lên thiên đường rồi chứ, có lẽ nên đổi màu gì khác để tránh hôm nào lại lên cơn đau tim chết thật vì nghĩ mình đã lên thiên đường.
- Em dậy rồi à, có khát nước không? Ngồi dậy được không anh đút nước cho uống.
- Sao vậy?
- Em sốt từ hôm qua giờ mới hạ nhiệt được chút, vú nấu cháo rồi, em chẳng dậy nên để đó, để anh xuống bếp làm nóng lại cho em ăn.
- Được rồi, tự lo được anh về phòng đi.
- Anh đang lo lắng cho em đó.
- Con đâu?
- Con ngủ rồi, giờ này ba bốn giờ sáng con phải ngủ chứ.
- Ba bốn giờ sáng á? Tui... à... ngủ bao lâu rồi?
- Cũng được một ngày rồi.
Kiểu này hẳn là sốt rất cao rồi, tôi vẫn còn chưa tỉnh lắm, vẫn còn hơi choáng khi di chuyển tầm nhìn.
- Tôi vẫn không thể tha thứ cho anh được đâu, vì tôi không thể chấp nhận được những gì đã qua.
- Được rồi, em đang mệt nằm nghỉ đi, chuyện đó nói sau, anh đi xuống lấy cháo cho em ăn.
- Không ăn đâu, muốn ngủ thêm chút nữa.
Hắn ngồi kế bên đưa tay sờ trán rồi đụng hai bên mặt, xác nhận tôi đã hết nóng mới rời đi. Tôi nằm đó cũng dần chìm vào giấc ngủ, vẫn còn thấm mệt nên cũng muốn ngủ, dạo này cứ ở nhà miết chẳng vận động tay chân gì nên cũng thành ra lười biếng ngủ nhiều với mỡ thừa cũng dần tích ở bụng với trên mặt, tôi không thích điều này chút nào. Mỗi lần nhắm mắt chuẩn bị vào giấc ngủ thì cứ như cảm giác bị rơi xuống vực thẩm làm tôi giật mình tỉnh dậy ( khoa học bảo là do các dây thần kinh trong người tưởng mình đã chết nên đình công đây mà ), mỗi lần như vậy đều thấy hắn bên cạnh lau mồ hôi trên trán cho tôi, vỗ về nhẹ nhàng.
Nói thật lòng thì nếu hắn không có cái tật lăng nhăng thì có lẽ đây là một gia đình hoàn hảo mà tôi có được. Chật vật hai ngày năm liệt giường thì cuối cùng cũng đi lại được, nhớ con trai nhiều lắm mà không cho phép được gặp con, nhỡ đâu lây bệnh thì lại khổ cho nó.
- Bum tới đây ba mẹ nói chuyện chút nào.
Vừa xuống bếp chuẩn bị ăn cơm trưa thì ba mẹ và mọi người đã ngồi sẵn ở đây cả.
- Dạ.
- Chuyện hai đứa rõ ràng luôn đi, dù gì thằng Yong nó cũng là con của ba mẹ, không lẽ suốt đời vì con mà phải từ mặt nó?
Ba bắt đầu nói, trong những lời nói đó tôi nhận ra với họ mình vẫn chưa phải là người nhà. Họ đúng, đây đâu phải nhà mình, gọi tiếng ba tiếng mẹ nhưng đâu phải người sinh ra mình, họ có thương mình nhưng contrai họ mới là người họ thương thật sự. Rồi cũng phải tự biết được rằng cái tính ngang bướng lúc còn con gái cũng đâu dùng đến được nữa, cái gì cũng có giới hạn của nó và cả ba mẹ chồng cũng có giới hạn khi chịu được cái tính ngang bướng của tôi.
- Mẹ không muốn trong cái nhà này có bất kỳ xích mích nào cả, mọi người phải sống cùng nhau vui vẻ chứ cớ gì mà suốt ngày giận hờn nhau? Cả ngày đi làm mệt mỏi về chỉ muốn trong nhà vui vẻ ấm áp chứ đâu có ai muốn về nhà để mệt mỏi thêm đâu.
- Chị cũng thấy vậy đó, vài hôm nữa Hong về đây mấy ngày chơi, nghe nói có dẫn ba của con nó về, chị cũng không muốn nhà mình mất điểm trong mắt người khác. Anh cũng vậy đúng không chồng?
- Anh không có ý kiến gì.
Chị Han lườm anh Bin một cái, ảnh cầm đũa gấp miếng rau bỏ vào miệng như đánh trống lãng vậy. Hắn ngồi kế cũng không nói gì mà gấp đồ ăn, còn tôi như một mình chống lại cả thế giới này chỉ biết im lặng lắng nghe thôi.
- Con nói gì đi, ba mẹ nảy giờ đang muốn nghe ý kiến của con đó.
- Dạ, con sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm lần nào nữa, ba mẹ yên tâm.
- Con ăn cơm đi, mẹ cũng không muốn có lần sau đâu.
- Dạ... con xin lên phòng, con không cảm thấy đói mọi người cứ ăn đi, con vẫn còn hơi mệt.
Tôi đứng dậy chuẩn bị quay đi thì hắn nắm lấy cổ tay kéo ngồi xuống ghế.
- Ăn cơm đi.
- Em thật sự không đói.
- Ba mẹ nói động một chút là vậy đấy à?
- Em chẳng sao cả, ba mẹ nói em vẫn nghe lời, nhưng bây giờ em thật sự không đói, em chỉ muốn đi ngủ thôi.
Hất mạnh tay hắn ra tôi nhanh chóng trở về phòng. Đóng cửa lại, trở về với không gian cô quạnh đó nước mắt lại rơi, học võ làm gì chỉ được cái mạnh khoẻ chứ có giúp được gì cho tâm trí đâu. Con gái cũng chỉ là con gái thôi, mạnh mẽ đến mấy cũng rơi nước mắt dễ dàng.
- Mở cửa cho anh.
Im lặng, tôi cần yên tĩnh để suy nghĩ nhưng hắn cứ muốn phá rối nó. Liên tục đập cửa. Bỗng nhiên tôi nhớ ra một điều và ngay lập tức cầm điện thoại lên và gọi, một hồi chuông... bên kia len tiếng.
- Alo?
- Gia Huy.
- Tự nhiên hôm nay gọi anh vậy? Tưởng đang hạnh phúc chứ?
- Em muốn gặp anh.
- Được rồi, giờ anh cũng không bạn gì, đang ở công ty ba anh, anh qua đón em nha.
- Em đang ở nhà chồng đấy.
- Vậy em ra chỗ muốn đi trước, nhắn tin địa chỉ rồi anh chạy tới.
- Vậy em đi taxi ra XXX anh tới đó nha, nhớ ra sớm trả tiền taxi cho em, không có tiền...
- Nghèo tới vầy à???
-... *haiz*
Tắt điện thoại, đi tìm quần áo để thay, cái đầm voan hồng tay dài nữ tính, tôi thích bộ này mặc dù nó là cái đầm bầu nhưng có dây buộc eo, buộc nơ thì chẳng ai nghĩ là đầm bầu, đây là cái đầm đầu tiên Gia Huy mua cho tôi lúc ở Pháp, lúc đó hắn làm tôi giận nhiều lắm nên muốn chuộc lỗi với cái đầm này. Những kỷ niệm lúc đó thật vui, tôi lại muốn sống cùng nhỏ Nhi và Gia Huy ở vên đó.
Hắn đập cửa rầm rầm nảy giờ tôi mới ra mở cửa, thấy tôi mặc đồ đẹp trang điểm nhẹ hắn mới hỏi đi đâu, tôi cũng không trả lời đi xuống nhà ôm Shin từ chị Vân lên phòng thay đồ rồi nói ba mẹ một tiếng.
- Con có công việc, con đi đây ạ.
Chẳng ai nói gì nên tôi cũng đi luôn. Kệ họ, nếu chẳng xem tôi ra gì thì họ cũng vậy thôi, chẳng ra gì trong mắt tôi cả. Vừa ra hỏi cổng sân, hắn giữ tôi lại, quá mệt mỏi vì suốt ngày cải nhau.
- Nói em đi đâu?
- Em đi chơi với bạn, anh vào nhà đi, không ba mẹ lại trách đấy.
- Ba mẹ nói động xíu em bỏ đi à?
- Em đâu có bỏ đi, em chỉ muốn đi chơi cho thoải mái thôi.
- Em không được phép đi, em phải ở nhà.
- Tại sao em không được đi.
- Vào nhà xin lỗi ba mẹ ngay đi.
- Xin lỗi??? Em làm gì sai mà phải xin lỗi?
Nói rồi bỏ đi tới chỗ taxi, tôi nghĩ mãi chẳng biết mình làm gì sai.
..................................
Quán thịt nướng
- Anh ơi, ở đây ở đây, trả tiền đi hehe.
- Em tới lâu chưa?
- Hai mươi năm rồi, không lâu sao được.
Huy trả tiền taxi rồi hai đứa vào quán thịt, cu Shin vừa thấy papa nuôi từ nhỏ đến giờ của nhóc thì mừng lắm, đưa tay đòi bế lên ngay. Trong lúc tôi ăn thì Gia Huy chăm con hộ.
- No chưa cô nương?
- Thấy đống dĩa trên bàn không mà hỏi?
- Phải hỏi chứ, sức ăn như trâu bò của em thì đống dĩa này cỡ mười phút là sạch sẽ.
- Quá đáng nha, cùng lắm cũng phải mười lăm phút chứ.
- Rồi giờ nói nghe coi, sao tự nhiên nhớ anh vậy??? Trời sắp sập rồi.
Tôi im lặng nhìn Huy rồi gấp vài miếng thịt bỏ vào miệng ăn tiếp, Huy cứ ngồi nhìn tôi như vậy bắt đầu thấy khó chịu.
- Nói đi, ăn hoài thế?
- Thôi, nhắc tới lại bực.
- Nói đi, em hứa không nói ai biết đâu, anh chỉ nói với một mình nhà báo thôi
- Anh giết em luôn đi.
Tôi bắt đầu kể lể mấy chuyện vừa qua, Huy chẳng lên tiếng chỉ im lặng lắng nghe thôi. Tôi kéo cái tay áo lên đưa ra cho Huy xem.
- Anh thấy chưa? Súc vật như vậy đó, ai bảo gả vào hào môn thì hạng phúc, hào môn kinh mộng thì có.
- Trời đất, tay đang trắng treo như vày thêm hoa trông đẹp thế không biết kaka
- Đục cho cái chết luôn giờ.
- Em học võ làm gì không biết phòng thân?
- Đang ôm con nó xô một cái thì tâm trí nào mà võ với chả công, lo ôm con thấy mẹ hà
Huy cầm tay tôi xoay qua xoay lại nhìn kỹ mấy vết thâm do mảnh thuỷ tinh để lại, tay vuốt vuốt những vệt thâm đó rồi bỗng nhiên lấy điện thoại chụp lại.
- Anh chụp hình gì đó?
- Ảnh minh hoạ cho bộ sưu tập ảnh mầm bệnh của anh, nhìn giống hột xoàn quá:))
- Trời **, anh tin em hất nồi than vào anh không?
- Thôi thôi anh đùa tí mà. Rồi giờ em tính làm sao?
- Em cũng chẳng biết nữa, anh nghĩ dùm em đi.
- Trời trời, tự nhiên kêu anh nghĩ dùm anh biết nghĩ cái gì.
- Thì nếu là anh thì anh sẽ làm gì?
- Nếu là anh hả? Ừm thì... anh sẽ cắt, cắt cắt đó hehe, xong rồi cột lại quánh cho sấp mặt, xong về nhà mình. Ở đó làm gì cho bị xem thường.
- Em cũng muốn về lắm, mà ba mẹ thấy em vầy chắc ba mẹ khóc không ra nước mắt.
Bỗng điện thoại rung lên, móc ra xem hoá ra là hắn đang gọi, Gia Huy thấy vậy cũng rướm người lên xem rồi nhìn tôi. Tôi tắt nguồn nhét vào lại túi xách.
- Mình đi đâu đó đi, em không muốn về nhà.
- Bum à, nghe anh về nhà đi, về nhà ba mẹ em đó, nếu em muốn giấu giếm thì cứ tiếp tục về nhà chồng đi và mạnh mẽ lên, học võ làm gì?
- Học võ thì sao, động tay động chân cái lại bảo mất dạy.
- Vậy về nhà đi, ba mẹ không bao giờ ngược đãi mình.
- Thôi, em về nhà chồng, ba mẹ cực khổ lâu nay rồi tới lúc ba mẹ được hưởng thụ cuộc sống chứ.
Giọng điệu chán nản, nhớ lại hồi trước cho dù có một mình ở Pháp chăm con mới đẻ cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
- Anh có liên lạ được nhỏ Nhi không?
- Nó qua đó với chồng nó rồi, thằng Phát vẫn còn ở bển mà. Nhi cũng đã xong chương trình học pha chế đâu.
- Oh...
- Sao nhìn chán nản vậy, đi đâu anh dẫn đi, thời gian anh không có nhiều, anh còn phải về công ty nữa.
- Anh bận lắm hả?
- Công ty mới có dự án mới.
- Vậy anh về làm việc đi, em về luôn, em đang mệt quá.
Gia Huy đã về công ty nhà mình làm việc, vừa học vừa làm, vừa nghiên cứu ảnh gì đó chẳng biết. Đúng là chẳng ai rảnh rỗi mà suốt ngày đi chơi với mình, thôi đi về vậy, trong túi cũng chẳng có đồng nào.
.................................
Vừa về cổng đã thấy chị Han với anh Bin lên xe đi khỏi, tôi ôm con lủi thủi đi vào nhà, chẳng một lời nói, chẳng một cái nhìn mọi người xem tôi như vô hình. Tốt, như vậy dễ sống. Bước lên lầu chuẩn bị vào phòng thì hắn đi tới ôm lấy Shin chẳng nói gì đi xuống nhà rồi lên với cái tay không.
- Anh làm gì vậy? Anh đem con đi đâu rồi?
- Để chị Vân chăm, nhà này không dư tiền thuê người về ngồi chơi không.
- Anh muốn cái gì?
Yong lôi tôi vào phòng hắn khoá cửa lại, tôi ngồi trên giường nhìn hắn, còn hắn ngồi trên ghế xoay mặt căng thẳng. Nhếch nhẹ môi lại thấy buồn cười.
- Sao??? Muốn gì đây, con bò động dục muốn cưỡng hiếp người ta à?
- Em đi đâu?
- Em đi chơi thôi anh à, em cần phải xả stress chứ.
- Em vừa hết bệnh, mà cũng hết hẳn nữa mà ôm con đi ra ngoài. Em có gì thì cả con cũng nguy hiểm lắm đó.
- Anh nói đi, anh muốn gì?
- Em đừng có như vậy nữa, mình lớn hết rồi có còn luôn rồi chứ phải con nít nữa đâu, em đừng có hành động trẻ con như vậy, ba mẹ cũng muốn tốt cho anh với em thôi.
- Em biết chứ, em đâu có nói cái gì đâu, anh xem, cả buổi em có nói gì đâu nào?
- Thái độ của em như vậy là không được rồi.
- Em chẳng có thái độ gì cả.
- Ba mẹ nói mà em đứng bỏ đi vậy hả?
- Thì ba mẹ cũng nói xong rồi thì em mới đi, em không đói bụng thì em đứng lên, ngồi đó làm gì???
- Anh thật không biết nói gì với em nữa.
Tôi im lặng, và cả hắn nữa. Chỉ cần những lúc vui vẻ chẳng nghĩ gì, mà cãi nhau lại suy nghĩ rằng Chẳng biết rốt cuộc từ trước giờ mình với anh ta đang làm cái trò gì nữa??. Yong chỉ biết ngồi vò đầu bức tóc, muốn nói gì nhưng lại thôi, tôi ngồi trên giường cầm điện thoại lướt facebook, facebook chẳng có gì ngoài mấy cái page đồ ăn, hầu như chỉ toàn là like mấy trang đồ ăn và địa chỉ ăn uống. Vừa rồi ăn nhiều thịt nướng quá nên cảm giác bị đầy bụng rồi, nảy giờ cũng chẳng nghe cái tiếng Ợ nữa, mỗi lần muốn ợ thì cảm giá đồ ăn nó sắp đi ngược lên nên thôi, muốn đi móc họng quá mad đồ ăn ngon như vậy không nở cho nó đi ngược ra ngoài . Đang khó chịu bụng, lại còn thấy thêm nhiều món ăn trên facebook làm tôi lại phát thèm, bỗng nhiên cái điều mình muốn mà lại không muốn nó ập tới, tôi chạy nhanh vào tolet thủ thế xong nhưng vẫn chưa ra, qua khó chịu đành phải thọt cái ngón tay vào trong cổ họng.
Có lẽ hắn thấy tôi chạy vào tolet nên cũng lo lắng vào theo, lại thấy đang nôn mửa nên đi lại vuốt lưng.
- Em sao vậy,không khoẻ à?
Oẹ oẹ...
Buồn thúi ruột, thịt chưa kịp tiêu hoá đã trào ra ngoài. Đứng dậy rửa miệng rồi liếc hắn một cái.
- Em bị gì dạ vợ?
- Em không còn là vợ anh nữa, anh đừng gọi như vậy.
- Em về phòng đây, dù sao cũng không còn gì để nói.
- Bộ có em bé nữa à?
- Anh bị khùng hả? Em bé cái đầu anh một đứa là đủ lắm rồi. Với lại, mình ly dị đi, em không muốn ở đây cũng không chịu đựng nổi anh nữa rồi.
- Thôi mà, đừng có giận nữa, anh biết anh sai rồi, em đừng có như vậy.
- Em quá mệt mỏi anh có biết không?
Đột nhiên hắn bước tới trước mặt tôi rồi quỳ xuống. Hướng ánh mắt quyết tâm mà nhìn tôi.
- Anh xin em.
- Anh làm gì vậy? Đứng lên đi, anh nghĩ em có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa? Em quá mệt mỏi, em mệt cả cuộc sống này luôn chứ không riêng gì anh. Nhưng em không thể để con em một mình trên đời này được, cả ba mẹ em nữa, chưa trả hiếu thì sao có thể rời đi. Anh có nghĩ như vầy là quá đủ rồi hay không? Mình nên cho nhau một lối riêng để cuộc sống dễ thở hơn, anh không cần vì trách nhiệm mà ở lại với em đâu.
- Anh là thật lòng.
- Những tháng ngày vừa qua em cũng đã nghĩ anh thật lòng, nhưng em không ngờ mọi chuyện lại ra thế này rồi, anh nhìn xem, tay em như vầy nó còn trở lại ban đầu ngay hay không? Vết thương tuỳ loại mà thời gian nó lành nhanh hay chậm. Anh cho là em có thể chấp nhận và bỏ qua những tốn thương đó trong thời gian ngắn ngủi hay sao?
Yong im lặng, đứng lên ôm tôi vào lòng và cả hai cùng lặng im. Rồi bẫng đi một tháng, tôi vẫn ở trong căn nhà đó, chỉ gọi điện thoại cho ba mẹ hỏi thăm và ba mẹ hầu như đi du lịch không về nhà, còn tôi tự nhốt mình trong phòng, cảm giác mệt mỏi cứ đeo và dai dẳng. Con trai mình cũng dần dần ít gặp hơn, thích nói chuyện một mình và từ chối mọi thông tin liên lạc hoặc mạng xã hội, cả ngày chỉ nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Như một người bệnh tự kỷ.
Rồi đến lúc chị Hong cùng chồng con chị ấy về nhà, mọi người vẫn vui vẻ.
- Chị Hong đây, chị có thể vào không?
*im lặng*
Cạch... chị Hong đẩy cửa vào, ngồi trên nệm hai người bắt đầu nói chuyện, chị Hong thì chỉ nói toàn tiếng anh nên cả hai lại nói chuyện bằng tiếng anh.
- Em ốm quá. Em ăn cái gì đi.
- Em cảm thấy đau khổ. Và em chẳng biết em muốn gì.
- Em nên ăn gì đó. Ngồi dậy ăn đi, chị mang sandwich cho em rồi đây.
- Tại sao chị sống ở Việt Nam lại không thể nói tiếng việt?
- Từ nhỏ chị phải học tiếng anh, giao tiếp bằng tiếng anh, sống cùng người ngoại quốc ở nhà dì Khánh. Chị học hết cấp một, nhớ lại ngày xưa đó vì chị học dở tiếng Việt nên mấy bạn trong lớp lúc nào cũng nói chị ngu. Cấp hai bắt đầu qua nước ngoài học hết trung học, rồi chị về nước vài năm, đến khi mười bảy tuổi quay lại đó và sống định cư. Chị biết nơi này không thuộc về chị nữa rồi.