Nhà họ Cố cũng được xem như là một gia tộc quyền quý, bốn đời liên tiếp đều làm kinh doanh. Từ ngày bé quản gia Lý đã được nhặt về và được quản gia đời trước dạy dỗ nên ông mang tư tưởng chủ tớ rất rạch ròi. Dù cho Cố Từ sa cơ rồi đi chăng nữa thì ông cũng không chấp nhận để cậu chủ chịu thiệt thòi.
“Chân cậu chủ còn chưa lành, lỡ như đụng phải cậu thì sao? Cậu ngủ cùng tôi vậy, để cậu chủ ngủ riêng một phòng đi.” Ông đề nghị.
Lý Ngư trả lới rất nhiệt tình: “Cháu sẽ ngủ dưới đất. Cháu thính ngủ lắm, nhanh nhẹn nữa, lỡ như giữa đêm cậu chủ cần gì thì cháu cũng có thể hỗ trợ ngay.”
Cố Từ nhìn cậu một cái, rồi nở nụ cười không biết là ý gì: “Thế à?”
Cười cười, có gì vui mà anh cười?
Lý Ngư cũng hơi nhột, cậu cười thành thật: “Thì đó là...thói quen từ nhỏ rồi ạ.”
Cậu lại quay đầu tiếp tục thuyết phục quản gia: “Huống chi chú đang bị đau hông, trong phòng kia có cái ghế mát xa chủ nhà để sẵn, chú có khó chịu thì cứ dùng thoải mái, cũng tiện cho chú nữa.”
Ông còn định nói gì đó thì Cố Từ nói: “Cứ nghe theo Trần Tỉnh đi chú.”
Lý Ngư còn một bụng mấy câu thuyết phục mà cậu đã chuẩn bị trước. Cậu cứ nghĩ anh chàng công tử này còn kén cá chọn canh một hồi, ai dè nghe lời dữ vậy. Thế là cậu cũng đành nuốt ngược hết mấy câu sáo rỗng kia vào.
Không phải anh ta gặp phải biến cố lớn quá nên khờ luôn rồi đó chứ?
“1551, kiểm tra chỉ số thông minh của mục tiêu đi.”
[Cao hơn cậu.]
“Không đúng đâu, kiểm lại lần nữa.”
[Cao hơn cậu.]
“...” Lý Ngư đành tin vào sự thật. Cậu dẫn Cố Từ về căn phòng nhỏ bên kia, đỡ anh nằm xuống. Cậu vừa định đi thì người trên giường dúi vào tay cậu một vật. Đó là một cái thẻ ngân hàng.
Dù gì thì người ta cũng từng là sếp lớn, hẳn là ngại ăn chùa uống chùa nên đưa cậu chút tiền xem như là tiền thuê nhà với tiền sinh hoạt đây mà.
Tin tức gần đây toàn nói về tài sản bị niêm phong của nhà họ Cố, gần như không sót cái nào, số tiền này hẳn là tiền riêng của Cố Từ.
Lý Ngư tò mò, cậu bèn nhờ Hệ Thống tra thông tin thẻ. Không tra thì không sao, vừa tra ra một cái đã khiến cậu hết hồn. Cái thẻ này mịa nó đứng tên cậu! Đã vậy ngày tháng tạo thẻ còn là ngày hôm này, 10 giờ sáng, trong đó cũng để sẵn một khoản tiền.
Lý Ngư toát mồ hôi, tay chân lạnh ngắt mà không dám nói gì. Lúc xin việc thì trong hồ sơ xin việc của cậu quả thật có thông tin cá nhân, nhưng cũng không có để mấy thông tin riêng tư như số chứng minh thư. Nếu không có mấy thông tin đó thì làm sao làm thẻ được?
Vậy nên chắc chắn Cố Từ đã dò xét thân phận cậu rồi, còn dò được bao nhiêu thì cậu không dám chắc.
Lý Ngư cố gắng trấn an bản thân, cậu vờ như bình tĩnh hỏi: “Anh Cố, cái này để làm gì ạ?”
Cố Từ nhìn cậu, đáy mắt anh dường như đang che dấu điều gì đó. “Thực ra trước khi gặp tai nạn thì tôi cũng đã nghi ngờ rồi. Vì để đề phòng kẻ gian trà trộn vào nên tôi đã ngầm tra xét thông tin cá nhân của cậu khi chưa được cậu cho phép. Bây giờ tôi tạo thẻ này rồi để một khoản tiền cho cậu.”
Tuy là anh giải thích nghe có vẻ rất bình thường, nhưng Lý Ngư lại có cảm giác là cậu nhìn không thấu người này. Cậu hỏi ý Hệ Thống thì nó lại vờ như câm như điếc. Không còn cách nào khác, cậu cũng đành làm như không phát hiện ra gì bất thường mà để lại thẻ lên tủ đầu giường.
“Tôi hiểu ý anh rồi, nhưng số tiền này tôi không cầm được đâu.” Cậu cúi đầu nhìn mũi chân mình. “Chắc anh đã quên rồi, anh đã từng cứu tôi một lần thật lâu trước đây.”
Cố Từ nhướng mày: “Sao?”
“Lần đó tôi đến thành phố này thăm người thân. Hôm đó tôi bị cảm nắng rồi xỉu gần xe của anh, anh gọi người chở tôi đến bệnh viện.... Anh Cố, anh đã cứu mạng tôi.”
Chuyện này là Hệ Thống nói cho cậu nên chắc chắn không sai được. Hơn nữa Cố Từ không thích ngồi chung xe với người khác nên lần đó nguyên chủ không có đi chung xe với anh, chắc chắn anh cũng không nhớ được. Lúc đó mục tiêu vẫn còn là một cậu bé ngây thơ đáng yêu, đâu như bây giờ, miệng thì cười mà trong lòng giấu dao, sẵn sàng chém đẹp đối thủ bất cứ lúc nào.
“Có thể anh quên nhưng tôi thì không quên đâu.” Lý Ngư tiếp tục giả vờ hoài niệm quá khứ, hai mắt rưng rưng: “Bây giờ anh đang gặp khó khăn, tôi giúp anh cũng là chuyện đương nhiên. Số tiền này anh cứ giữ lại làm vốn làm ăn đi, tiền chi tiêu trong nhà tôi lo được.”
Cậu nói xong thì chuồn đi nhanh như chân được bôi mỡ, cứ sợ Cố Từ sẽ nhét lại thẻ vào tay mình. Cậu lượn một vòng quanh bếp rồi lấy lí do đi mua nước tương để ra ngoài. Vừa xuống lầu là cậu gọi ngay cho chỗ môi giới việc làm. Nhân viên cam đoan với cậu nhiều lần là: “Thật sự là không có ai hỏi hết anh ạ. Bên em làm hồ sơ thì trời cũng không tra ra được gì đâu anh, anh cứ yên tâm. Nếu thông tin của anh mà bị lộ thì bên em hoàn tiền anh gấp ba lần.”
Sau khi gọi điện thoại xong thì Lý Ngư yên tâm, cậu ghé tiệm tạp hóa mua một chai nước tương rồi quay về. Bác quản gia đã bắt đầu làm cơm trưa. Phòng bếp thì đã được ông thu gọn ngăn nắp đâu ra đấy.
Lý Ngư kéo một cái ghế đến trước cửa phòng bếp ngồi rồi hỏi quản gia: “Chú Lý, cậu chủ chưa từng có bạn gái sao ạ?” Cậu xoa xoa tay, bổ sung thêm: “Cháu nghe nói anh ấy cũng chưa từng có bạn trai.”
Quản gia bỏ gia vị vào tô thịt để ướp, trả lời: “Theo tôi biết thì không có ai hết.”
Lý Ngư “Chà” một tiếng. Cố Từ đã 28 tuổi, nếu không có bạn trai bạn gái gì thì không lẽ anh ta luôn giải quyết bằng 'trợ thủ đắc lực' kia? Mà nếu không có nhu cầu giải quyết thì anh ta “liệt” thật rồi?
Quản gia quay đầu nhìn cậu: “Mà cậu hỏi làm gì?”
“Tại trước đây ở biệt thự cháu hay nghe đồn linh tinh ấy mà, tò mò xíu.”
Quản gia quay đầu lại bắt đầu xắt dưa chua, ông lầu bầu: “Một đám nhiều chuyện.”
Lý Ngư ngồi không buồn chán nên lôi điện thoại ra lên game đã lâu không chơi. Vừa online thì một đám bạn xấu đã đua nhau spam tin nhắn, cậu cảm thấy phiền nên thoát ra, tìm trò khác chơi.
Thế mà có mấy người cứ như ruồi muỗi đuổi không đi. Thấy cậu không trả lời trên game thì gọi điện đến luôn. Trên màn hình điện thoại lúc này hiện tên người gọi là Cẩu Đản.
Cậu bắt máy: “Có gì nói mau đi.”
Chu Sóc cười hì hì: “Anh Trần, chưa gì mà anh off rồi. Anh em đang muốn đi đánh một trận đây.”
Lý Ngư sợ hình ảnh cậu tài xế thành thật của mình bị OOC nên nhanh chân đi vào phòng vệ sinh nói tiếp: “Tao bận lắm, không rảnh.”
Chu Sóc không tin: “Anh đâu phải đi làm, anh bận gì chứ?”
“Dù gì tao cũng là chủ một mỏ quặng, mày nghĩ tao có bận không?”
Người bên kia đầu dây im lặng một lát rồi lại cười nói: “Anh Trần, anh nói chơi vậy còn làm em mém tin thật đó.”
Chậc, phải mau mau nghỉ chơi với đám lêu lổng này mới được, nếu không thế nào cũng có ngày tụi này gây phiền phức cho cậu. Sau khi quyết định xong cậu nói luôn: “Tối nay mày gọi anh em ra đi, cùng nhau ăn một bữa.”
Chu Sóc vui vẻ nói: “OK, anh chọn chỗ đi, em nhắn mọi người.”
“Nhớ là gọi tất cả mọi người đến, tao có chuyện cần nói.” Sau khi nói xong thì cậu ngắt máy luôn.
Mùi hành tỏi phi bay đến khiến cậu muốn chảy nước miếng. Cậu hí hửng đi ra phòng khách, mũi hít hà mùi thơm đó. Tới lúc được ăn thì cậu mới biết đâu chỉ mùi, mà vị của mấy món trên bàn cũng ngon số một. Bữa cơm này là bữa mà Lý Ngư ăn no nhất từ trước tới nay. Cậu cảm giác như bụng mình sắp nứt ra tới nơi.
“Chú Lý, tối nay chú đừng làm phần cháu nha. Cháu sẽ ăn ở ngoài.”
Cố Từ nhìn cậu trai đang ngồi dựa trên ghế sô pha thỏa mản xoa bụng, không nói gì. Lý Ngư quay đầu nhìn anh, cười hỏi: “Anh muốn ăn khuya không, bận về tiện tôi mua cho anh.”
“Không cần. Cảm ơn.” Anh dời tầm mắt đi, lại tiếp tục dựng lên bức tường vô hình ngăn giữa anh và người khác. Bên trong bức tường đó có lẽ có chính anh với bác quản gia, nhưng chắc chắn là không có cậu tài xế trung thành chất phác này rồi. Lý Ngư cũng không quá lo lắng, cậu còn thời gian mà. Chỉ cần cậu thật tâm thì sẽ có một ngày cậu có thể sưởi ấm trái tim lạnh lẽo kia.
Cậu đặt bàn ở một nhà hàng hải sản khá là đắt đỏ. Cậu đi sớm hẳn 1 tiếng rồi đi bộ vòng vòng cho tiêu cơm, sau đó mới đến nhà hàng. Nguyên chủ là khách quen của nhà hàng vậy nên cậu vừa vào là chủ nhà hàng đã ra tận nơi chào đón cậu.
“Cậu Trần, lâu quá không gặp.”
Lý Ngư gật đầu chào lại: “Hôm nay tôi muốn ngồi trong sảnh.”
Vị công tử này nào giờ không bao giờ chịu ngồi ở sảnh, chủ nhà hàng nhỏ giọng xác nhận lại lần nữa: “Cậu vừa nói là hôm nay muốn ngồi ở sảnh à?”
“Còn chỗ không?”
“Còn, còn!” Ông chủ xác nhận lại không phải mình nghe nhầm rồi dẫn cậu đến bàn. “Cậu đi theo tôi.”
Nhân lúc những người khác còn chưa tới, cậu vào phòng vệ sinh thay bộ quần áo mình đang mặc ra. Trong lúc đang cởi đồ thì điện thoại báo tin kết bạn thành công. Cậu nhìn avatar đen thui của Cố Từ rồi lấy bộ đồ khác mặc vào. Nhìn bản thân mình trong gương, cậu còn lấy tay cào cào tóc cho nó rối lên.
Khi quay về bàn thì cậu đã không còn là cậu thanh niên sạch sẽ ngăn ngắp nữa, khắp người cậu mặc toàn đồ giá rẻ, làm toát lên sự nghèo túng rõ ràng. Chủ nhà hàng vẫn luôn để tâm đến vị khách quý này thấy vậy thì nhìn cậu muốn rớt luôn con mắt ra ngoài.
Coi bộ cậu trai này không phải uống lộn thuốc thì cũng uống thuốc quá liều, không biết hôm nay định bày trò gì nữa đây.