Lâm Trầm giật mình, hai mắt mở lớn ngơ ngác nhìn thẳng Lý Phượng Lai. Sương mù mênh mông trong mắt, hồi lâu sau y mới hiểu được ý nghĩa của câu nói kia.
Thì ra, hắn chính là muốn dùng biện pháp này trả thù y.
A, quả đúng là rất giải hận.
Lâm Trầm lòng mơ hồ nghĩ vậy, nhưng thân thể lại bắt đầu run lên, giãy giụa muốn trốn. Nhưng y chỉ vừa mới động khí đã lập tức cảm thấy đau đớn trên ngực, tay chân cũng không nghe lời nữa.
Lý Phượng Lai vội vuốt nhẹ lên lưng y, phiến môi mỏng vẫn dán sát bên tai y, thấp giọng thì thầm, “Ngoan, độc lần này mạnh hơn bình thường nhiều, ngươi đừng bao giờ hành động thiếu suy nghĩ.”
Động tác hắn nhẹ nhàng như vậy, thanh âm hắn dịu dàng như vậy, nhưng vẻ như cười như không trong ánh mắt lại ẩn giấu tức giận.
Lâm Trầm không nhúc nhích nữa.
Lý Phượng Lai cười cười, lưu manh sờ nắn một bên má Lâm Trầm rồi mới nắm tay trái y, từng bước đường hoàng ra khỏi khách điếm.
Lâm Trầm lảo đảo theo sau hắn như rối gỗ thất hồn lạc phách, hoàn toàn không thể khống chế thân thể chính mình.
Đêm lúc này đã sâu, nhưng phố thanh lâu lại vô cùng náo nhiệt.
Trước đây Lâm Trầm từng theo chân Lý Phượng Lai ra vào thanh lâu vài lần nhưng đây là lần đầu bước chân vào kĩ quán nam xướng. Thật ra cũng không có gì khác kỹ viện bình thường, chẳng qua kẻ tựa cửa bán rẻ tiếng cười đổi thành thiếu niên mi thanh mục tú, trong không khí tràn ngập hương thơm nồng đậm ngọt đến ngấy cả người.
Lý Phượng Lai quen thuộc bước vào, chào hỏi một thanh niên trang điểm xinh đẹp, cười cười ngả giá.
Lâm Trầm bình tĩnh đứng bên cạnh, cảm giác trong lòng hỗn loạn, có chút buồn nôn. Y mơ hồ nghe Lý Phượng Lai thỏa thuận xong với đối phương ── hai mươi lượng. Thế là nhấc khóe môi lên, đờ đẫn nghĩ, mình quả thật là rẻ mạt.
Lát sau Lý Phượng Lai trở lại cầm tay Lâm Trầm, không ngừng vuốt lên vết sẹo dữ tợn kia, cười nói, “Chỉ tiếc tay ngươi bị thương không thể đánh đàn, nếu không đã có thể bán giá tốt hơn rồi.”
Vừa nói vừa liếc nhìn khuôn mặt Lâm Trầm, đôi người sâu thăm thẳm chất đầy phiền muộn.
Lâm Trầm cúi đầu, không lên tiếng.
Lý Phượng Lai lại bắt đầu buồn bực, oán hận trừng y nhưng rồi lập tức tươi cười, nghiến răng nói, “Chẳng những ta ân oán rõ ràng mà còn rất công bằng. Ba năm sau, nhất định đến chuộc ngươi ra ngoài.”
Nói dứt lời, nghiêng người hôn Lâm Trầm.
Đôi môi y lạnh lẽo, cơ hồ không còn độ ấm.
Lâm Trầm vẫn không hề phản ứng, chỉ lẳng lặng đứng nhìn Lý Phượng Lai xoay người từ từ ra khỏi cửa. Bóng lưng phong lưu tiêu sái này, y từng đau khổ theo đuổi nhiều năm, giờ đây càng lúc càng xa, cuối cùng sẽ biến mất.
Vài tháng trước đây, thời điểm tận mắt nhìn rừng trúc hóa thành biển lửa, Lâm Trầm đã nghĩ bản thân đã đau đến cực hạn.
…… nhưng y làm sao đoán được còn có thời điểm càng đau đớn hơn.
Có người tới lôi kéo tay áo Lâm Trầm, y siết chặt nắm tay nhưng ngay cả sức để rút kiếm cũng không có. Đau đớn đã thành chết lặng, y chỉ cảm thấy lạnh, đầu ngón tay lạnh như băng, cả xương cốt cũng lạnh thấu.
Sau đó là hắc ám.
~ *
~Lúc Lâm Trầm tỉnh táo lại, nhìn thấy trước mắt vẫn là bóng tối.
Trong không khí phảng phất thứ mùi hương ngọt ngào, nhưng bên tai lại tĩnh lặng vô âm, thậm chí cả tiếng hít thở của chính mình cũng không nghe thấy.
Y nhíu nhíu mày nhưng rất nhanh đã hiểu ra, hẳn đã đến lúc độc của Lý Phượng Lai phát tác. Trước kia y phế võ công của hắn, hủy đi tay chân hắn, giờ đây hắn trả lại hết cho y, quả nhiên rất công bằng.
Cho tới bây giờ đều là y tự làm tự chịu, mắt mù tai điếc, y oán hận ai?
Y nhếch môi cười, định ngồi dậy nhưng lại cảm thấy cánh tay đau xót, sau đó đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Thân thể nam tử trần trụi!
Tay chân Lâm Trầm lập tức cứng đờ, mãi đến giờ phút này y mới phát hiện chính mình cũng không một mảnh vải mới hoảng hốt giãy giụa tránh đi. Nhưng cả người y vì trúng độc mà mềm yếu vô lực, rất nhanh đã bị ôm trở lại.
Hơi thở ấm áp phả lên trên cổ.
Bàn tay thô ráp trượt khắp người y.
Vì không nhìn thấy và nghe được, thân thể Lâm Trầm càng trở nên mẫn cảm, biết được rõ ràng đôi tay kia đã vuốt ve như thế nào, càng biết hai chân mình bị buộc phải tách ra như thế nào.
Thân thể nóng bỏng đè mạnh xuống, vật cứng thẳng tắp đã chờ dưới hạ thân……
Lâm Trầm cắn chặt răng, y biết mình có trốn cũng không thoát, nhưng y vẫn còn sức lực để cắn lưỡi tự sát.
Đúng vậy, chỉ cần hơi dùng sức một chút, có thể dễ dàng chấm dứt mạng sống này.
Từ nay về sau, quên đi tình yêu đối với người đó, không còn đau khổ nữa.
Vừa nghĩ thế, gương mặt Lý Phượng Lai lại hiện lên trước mắt.
Mắt phượng, môi mỏng, lúc cười khóe mắt sẽ hơi nhướng lên, phong tình quyến dụ lòng người.
Nếu như chết rồi, sẽ không còn có thể nhìn thấy dung nhan tương tư nhung nhớ ấy nữa. Nhưng nếu an an phận phận sống hết ba năm này, có phải y vẫn còn cơ hội gặp lại Lý Phượng Lai không?
Chỉ một khoảnh khắc chần chờ đó, vật cứng nóng rực kia đã ngang nhiên thúc mạnh vào cơ thể Lâm Trầm.
Đau đớn như bị xé rách lập tức ập đến.
Lâm Trầm kêu lên một tiếng đau đớn, bắt đầu giãy giụa muốn trốn nhưng thắt lưng lại bị một đôi tay ghìm chặt không thể động đậy.
Tốc độ va chạm càng lúc càng nhanh.
Lâm Trầm cảm giác nửa người dưới tê dại, cơ hồ đã mất tri giác. Y hoảng hốt cảm thấy mình đã kêu gào thảm thiết rất nhiều lần nhưng lại không nghe thấy âm thanh nào, chỉ có thể bất lực nằm đó mặc người hết lần này đến lần khác thúc sâu vào.
Cũng không rõ qua bao lâu, vật cứng trong cơ thể y đột nhiên dừng lại rồi sau đó chuyển động càng điên cuồng như bạo phát.
Hô hấp Lâm Trầm nghẹn lại, thật sự cho rằng mình sẽ chết.
Điều đau đớn như thế, y lại làm với Lý Phượng Lai hết lần này đến lần khác.
Cũng khó trách giờ đây hắn hận y đến vậy.
Gương mặt Lâm Trầm vặn vẹo, vặn ra một nụ cười quen thuộc, lệ trên khóe mắt chậm rãi lăn xuống. Y thở gấp gáp, há mồm chậm chạp phát ra ba chữ mà bản thân tuyệt đối không thể nghe thấy ──
Lý. Phượng. Lai
Y thương hắn sâu đậm.
Hắn hận y thấu xương.