Sáng hôm sau thức dậy, Cameron cảm thấy mất phương hướng. Mất một lúc, cô mới rũ bỏ được những giấc mơ khủng khiếp của mình và tự trấn an rằng thật ra, chúng chỉ là giấc mơ mà thôi.
Cameron ngồi dậy, lắng nghe bất kì âm thành nào trong căn nhà yên tĩnh. Cô không nghe thấy gì, mà cũng chẳng bao giờ nghe thấy Jack trừ khi anh muốn như thế. Trong một tích tắc, cô tự hỏi liệu có nên lo lắng về anh hay không, rồi nhận ra rằng: Anh là Jack và nếu có chuyện xảy ra với anh thì cô sẽ không thể ngồi trên giường băn khoăn điều gì đó như thế này, vì cô sẽ chết hay đại loại như thế.
Cảm thấy việc mình vẫn còn ở trên giường trong khi biết anh đã thức dậy và ở đâu đấy trong nhà thật lạ lùng. Cameron bật dậy và đi chân trần vào phòng tắm. Cô đánh răng rồi mở vòi hoa sen chờ cho nước ấm lên trong khi cởi đồ. Bờ vai bị thương đã phản đối khi cô giơ tay lên quá đầu để cởi chiếc áo phông. Cô gỡ dải băng ra và kiểm tra qua gương, để đảm bảo mọi thứ vẫn ổn.
Không hề thích thú khi tắm và gội đầu mà lại phải giữ cho những mũi khâu khô ráo nhất có thể. Theo lệnh của bác sĩ, cô phải giữ cho chúng không bị ướt trong hai mươi tư giờ đầu tiên. Lẽ ra cô đã có được sự giúp đỡ trong khi tắm, lẽ ra cũng có thể sắp đặt như thế nếu như ai đó không quyết định đây là thời điểm thể hiện mình là người đàn ông lịch thiệp.
Cameron lầm rầm càu nhàu về Jack một lúc.
Tắm xong, cô trang điểm qua một chút trước khi xuống nhà. Cô để tóc khô tự nhiên vì nghĩ rằng nó không đáng để tâm, bởi đằng nào cô cũng sẽ phải làm lại tóc cho bữa cơm thân mật trước đám cưới của Amy. Cô bước vào bếp và thấy Jack đang ngồi ở bàn làm việc.
Anh rời mắt khỏi máy tính và nhìn cô. “Buổi sáng tốt lành!”
Anh nhìn lại lần nữa, lần này thì lâu hơn. Có thể sáng hôm ấy, cô đã “quên” mặc áo con. Lại thêm một lần gây bối rối.
“Em đùa anh đấy à?” Jack hỏi.
“Đối mặt với nó đi! Em đã phải làm sạch dầu dưỡng ra khỏi tóc đấy, thú vị lắm!”
Jack ngẫm nghĩ về điều này một lúc. “Không, anh không hiểu điều đó nghĩa là gì.”
Thế mà cũng không hiểu!
Cameron để ý thấy một bình cà phê mới pha đang chờ cô. Cô thở dài. Một người đàn ông khó tin, anh làm cho cô thấy ngày càng khó để giữ bộ mặt cáu kỉnh với anh được. Cô đã từng rất giỏi trong việc đó.
Cameron mở tủ lấy cốc Michigan, tự rót cho mình một tách. Nhấp một ngụm thức uống thơm ngon nóng hổi ấy, cô nói, “Anh có vẻ bận rộn nhỉ?”
“Có vẻ là một ngày rất bận rộn.” Jack nói.
Với chiếc áo phông ngắn tay màu xám, quần bò và một mái tóc hơi ướt, anh trông hấp dẫn một cách đời thường và rất lanh lợi. Cameron nghĩ, hẳn anh đã ngủ khá ngon trong phòng dành cho khách.
Jack nhìn máy tính và cau mày. “Tín hiệu internet của em rất yếu.”
Cameron đi vòng qua bàn rồi ngồi cạnh anh. “Trước đây chưa hề bị như thế.” Khi cô nhìn sang máy tính của Jack, cô thấy vết sẹo trên cánh tay anh – trong chiếc áo ngắn tay thì khó mà không thấy nó: lởm chởm, xấu xí và rất dài. Khi đọc hồ sơ về việc Jack bị giam giữ, cô biết bên cánh tay kia của anh cũng có một vết sẹo nữa bởi con dao chém từ phía bên kia sang.
Cô không nói gì về vết sẹo vì không muốn anh cảm thấy không thoải mái.
“Không được đẹp, phải không?”
Cameron thầm tự trách mình vì đã không tế nhị như thế. Và một lần nữa, Jack nhìn thấy tất cả. “Em không thể tưởng tượng được nó đau đớn như thế nào.” Cô ngước nhìn lên và thấy anh đang nhìn mình.
“Hơn mức hai một tí.” Anh chuyển chủ đề. “Vậy hôm nay chúng ta sẽ phải lái xe khoảng năm giờ đồng hồ. Điều đó có nghĩa chúng ta sẽ phải xuất phát muộn nhất vào lúc mười một giờ để em kịp dự bữa cơm thân mật.”
“Em cần gọi cho Collin.” Cameron đột nhiên nhớ ra. “Sau khi Richard bỏ đi thì chúng em đã quyết định sẽ đi xe cùng nhau.”
“Anh đã nói chuyện với Collin rồi, sáng sớm nay cậu ấy gọi điện để xem em thế nào. Cậu ấy sẽ đi xe một mình.”
“Anh trả lời điện thoại của em à?”
Jack thấy câu hỏi ấy có vẻ buồn cười. “Như thế có vấn đề gì không?”
“Dường như anh đã đảm nhận một loạt việc vào sáng nay.”
“Thế thì có lẽ chúng ta cần phải làm rõ chuyện này. Dù chuyện gì xảy ra vào tối hôm qua…”
“Ồ, nhưng tối hôm qua, không có chuyện gì xảy ra cả, nhớ chứ?”
“Nhưng một khi đã liên quan đến sự an toàn của chúng ta thì việc này cũng giống như bất kì vụ giám sát bảo vệ nào khác. Điều đó có nghĩa anh sẽ đảm nhận mọi việc, hết hai ngày nghỉ cuối tuần này và lâu hơn nữa nếu cần thiết cho đến khi chúng ta bắt được gã này.” Làm rõ việc đó xong, anh cầm lên một tập giấy ghi nhớ màu hồng. “Giờ thì… anh đã nói chuyện với cô bạn Amy của em về lễ cưới.”
Cameron liếc nhìn chiếc đồng hồ phía trên lò vi sóng. “Anh cũng nói chuyện với Amy rồi à? Mới chỉ tám giờ rưỡi mà.”
“Anh lấy số từ điện thoại của em. Anh phải yêu cầu cô ấy gửi mail cho anh danh sách khách mời. Đội FBI gặp chúng ta ở khách sạn sẽ lắp đặt khu vực kiểm soát an ninh ở lễ cưới. Chỉ có những người trong danh sách mới được vào.”
“Em cá là Amy đã phải rùng mình vì việc này.”
“Đúng như thế, cô ấy bảo việc đó sẽ làm cho đám cưới có vẻ ‘có tính chọn lọc thái quá’.”
Anh đọc qua mấy tờ giấy ghi nhớ. “Cô ấy nhờ anh nhắn gửi với em mấy điều, từng thứ một nhé! Đầu tiên, cô ấy nhắc em đừng quên đồ trang sức đặc biệt của phù dâu mà cô ấy đã đưa cho em, bởi vì em biết cô ấy đã phải tốn thời gian đi mua nó như thế nào và nó quan trọng ra sao để em nổi bật hơn so với những phù dâu khác. Thứ hai, cô ấy yêu cầu em xóa hết mấy chuyện kể về việc uống rượu ở trường đại học trong bản nháp lời chúc phúc đám cưới mà em gửi qua tuần trước. Thứ ba, cô ấy nói rằng hai lời nhắn về đồ trang sức và lời chúc phúc đó không có nghĩa là cô ấy không lo lắng về những gì xảy ra với em tối qua và rất cảm kích khi em vẫn tới dự lễ cưới. Cuối cùng, cô ấy hỏi xem em có vui lòng giả vờ rằng anh là bạn trai em trong dịp cuối tuần này không, bởi vì cô ấy không muốn những người khách khác nghĩ rằng FBI đang bảo vệ em vì em là người chỉ điểm hay gì đó của Mafia.”
Jack đặt tập giấy nhớ xuống. “Anh đã nói với cô ấy, chúng ta chấp nhận điều cuối cùng.”
Họ sẽ giả vờ là một đôi. “Vậy bây giờ chúng ta là “chúng ta” à?”
Anh cười. “Ít nhất là hai ngày cuối tuần này, cưng ạ. Vỏ bọc ấy sẽ không dễ bị lộ vì chúng ta sẽ ở cùng một phòng khách sạn.”
Ôi chao…
***
Năm tiếng đi xe trôi qua nhanh chóng.
Mọi thứ đã thay đổi với Jack kể từ khi anh phát hiện ra sự thật về chuyện cách đây ba năm. Bởi thế anh đưa ra nhiều câu hỏi vì muốn biết nhiều hơn về Cameron, đồng thời cũng để giữ cho đầu óc không bị ám ảnh bởi sự quyến rũ của cô trong chiếc quần bó sát, đôi bốt cưỡi ngựa bằng da màu nâu và một chiếc áo len cổ chữ V màu ngà. Bộ đồ ấy đúng là một mối nguy hại đối với việc lái xe. Lúc câu chuyện tạm lắng, anh bắt đầu hình dung cô trần truồng không mặc gì ngoài đôi bốt và cưỡi lên người anh. Thế là anh gần như lái xe trên phần chắn đường cao tốc.
Đi gần được nửa chặng đường, cuối cùng, bọn họ cũng nhắc tới một chủ đề mà Jack rất tò mò muốn biết. Anh đã cố gắng tìm cách khéo léo để nói chuyện đó khi cô đề cập đến.
“Tại sao lúc trước, anh lại hỏi em đã từng kết hôn chưa?”
Jack lựa chọn từ ngữ một cách cẩn trọng. “Ngôi nhà của em một người ở thì có vẻ hơi rộng. Anh nghĩ có lẽ ai đó đã từng sống với em ở đó.”
Cameron duỗi chân ra phía trước để có một tư thế thoải mái hơn. Jack tập trung nhìn đường mà không để ý đôi bốt nghịch ngợm.
“Anh thật sự rất muốn biết là tại sao em có thể mua nó phải không?” Cameron hỏi, với thái độ rất thích thú.
“Vì anh đã từng buộc tội em nhận hối lộ lần chúng ta nói chuyện về vấn đề tài chính, nên đương nhiên em có quyền nói với anh rằng, đó không phải là việc của anh. Nhưng nếu em sẵn sàng chia sẻ chuyện này thì anh sẽ rất vui lòng được nghe.”
Cameron bật cười. “Với câu trả lời như thế thì anh có thể làm luật sư đấy. Việc ấy không có gì tai tiếng cả. Em thừa hưởng nó. Bà em sống ở ngôi nhà đó nhiều năm rồi, đó cũng là ngôi nhà nơi bố em lớn lên. Bố em là con một, vì thế khi bà mất, ngôi nhà sẽ thuộc về bố em. Nhưng bố em mất trước bà, và vì bố mẹ em đã li hôn trước đó nhiều năm nên căn nhà ấy thuộc về em, đứa con gái duy nhất của bố. Ban đầu, em nghĩ đến việc bán nó nhưng thấy có vẻ không ổn. Cái chết của bà là một điều em không ngờ tới…, đó như một sự bỏ cuộc sau khi bố em bị giết. Sau khi bà và bố mất liền nhau như vậy, em không thể nào chấp nhận được ý nghĩ sẽ từ bỏ ngôi nhà. Em nghĩ hai người ở dưới suối vàng sẽ thấy vui khi em giữ nó lại.”
Anh nhìn sang cô, cố gắng quyết định xem mối quan hệ của họ đã ở mức độ mà anh có thể hỏi câu tiếp theo hay chưa. Dựa vào những gì xảy ra trong hai mươi tư giờ qua thì anh nghĩ là có thể. “Bố em chết như thế nào?”
Cameron ngập ngừng nên anh nghĩ cô sẽ không trả lời.
“Ông ấy là một cảnh sát ở Chicago. Cách đây bốn năm, ông ấy đã bị giết trong lúc đang làm nhiệm vụ. Ông và cộng sự nhận được một cuộc điện thoại về vụ quấy rối tại một tòa nhà cho thuê, một người thuê nhà khác gọi điện đến phàn nàn. Không ai ra mở cửa cả, nhưng họ có thể nghe thấy tiếng một người phụ nữ la hét bên trong, vì thế, bố em và người cộng sự gọi chủ nhà và yêu cầu ông ta mở cửa. Khi vào được bên trong thì họ tìm thấy ma túy ở khắp nơi và nhận ra rằng đó không phải là một vụ quấy rối mà là một người phụ nữ nghiện ma túy đang hét lên rằng, mấy tay bán thuốc đang lừa đảo bà ta. Ngay khi mấy tay buôn ma túy - có hai tên đang ngồi ở bàn ăn nhìn thấy bố em và người cộng sự, chúng lập tức nổ súng. Người cộng sự của bố em bị bắn ở chân, còn người chủ nhà bị bắn ở vai. Bố em đuổi theo một trong hai tên đó vào phòng ngủ thì thấy tên thứ ba đang cố trốn thoát qua cửa sổ. Hắn hoảng sợ và bắn bố em một phát vào ngực và một phát vào bụng.”
Jack có thể tưởng tượng được nỗi đau mà việc đó gây ra cho cô. “Khỉ thật, Cameron… Anh xin lỗi!” Anh suy nghĩ trong đầu và nhanh chóng thâu tóm mọi việc lại với nhau. “Cách đây bốn năm. Đó là khi em gia nhập văn phòng luật sư chính phủ.”
“Em ước gì mình có thể nói với anh rằng, điều đầu tiên em làm với tư cách một công tố viên là bỏ tù những tên khốn đã giết bố em. Nhưng chưa bao giờ em được phép thụ lí vụ ấy.”
“Họ có bắt được tên đó không?”
Cô gật đầu. “Hắn ta nhận tội ngộ sát ở phiên tòa một cách nhanh chóng và không có gì đặc biệt. Rất… không thỏa đáng.”
“Nhưng bây giờ thì em bỏ tù những tên khốn khác để kiếm sống.”
“Phần đó thì thỏa đáng hơn.”
Họ lái xe trong yên lặng một lúc. “Em làm anh sửng sốt quá, Cameron ạ.”
Câu nói đó của anh làm cô mỉm cười. “Sự tán dương hơi quá lời từ một người biết cách giết người bằng kẹp giấy và những thứ khác.”
Jack ngạc nhiên ngước nhìn Cameron. “Em biết vụ kẹp giấy à?” Jack sờ cằm. “Ừm. Việc đó rất cừ. Ngay cả đối với anh.”
Cameron nhìn anh chằm chằm, sửng sốt.
Jack cười lớn. “Anh đùa thôi!” Có thể là dập ghim, nhưng không bao giờ là kẹp giấy cả. “Nói về công việc của em và cả của anh, có một điều khác mà anh muốn nói, một điều nảy sinh trong cuộc gặp ở văn phòng của Davis. Em có nói là Silas biết về mối liên hệ của em với vụ Robards.”
“Davis cũng có vẻ quan tâm đến việc đó.”
“Anh cứ nghĩ mãi về việc Silas đã yêu cầu em gác lại vụ Martino cách đây ba năm. Anh đã từng nghĩ rằng, công tố viên như em sẽ là người nghiên cứu các tài liệu về vụ điều tra và em đã đưa ra quyết định không có đủ bằng chứng để xét xử vụ ấy. Nhưng giờ thì anh biết Silas đã gây áp lực buộc em không được tiếp tục vụ án và điều đó gây cho anh một sự ác cảm. Anh không tin ông ta.”
Cameron suy nghĩ về điều này. Jack có thể nhận ra rằng trong đầu cô đang xem xét các khả năng.
“Chúng ta cần phải cẩn trọng.” Cô nói. “Silas là luật sư chính phủ. Chúng ta không thể buộc tội Silas chỉ vì những ý kiến không hay về ông ta. Anh biết rõ hơn ai hết ông ta có thể mạnh tay như thế nào rồi đấy.”
“Chỉ là một vài điều anh muốn em cân nhắc thôi. Em cần phải cẩn thận với Silas! Về việc anh sẽ đi cùng em tới chỗ làm việc nào thứ Hai thật hoàn hảo, anh sẽ có cơ hội để mắt đến thằng cha đó. Nếu hắn nhìn em không đúng mực thì có thể anh sẽ phải thử ý tưởng cái kẹp giấy của em đấy!”
Cameron nghiêng đầu về phía anh. “Điều đó báo trước những hành động không hay của anh.”
“Giờ thì anh biết rằng ông ta chính là người làm anh phải khốn đốn ba năm về trước nên cảm giác của anh đối với ông ta, mượn cách nói của em nhé “ít dễ chịu hơn nhiều”.”
Jack rời mắt khỏi đường, và nhìn Cameron. “Trong suốt những năm làm việc trong quân đội và FBI, mới chỉ có một người khiến anh không thể làm chủ được mình.”
Cameron cười, nhưng cô không nói gì. Tựa người vào ghế, Cameron bắt chéo đôi chân đi chiếc bốt nghịch ngợm rồi tiến về phía anh. Jack cố gắng cưỡng lại hình ảnh bị cô cưỡi lên người đang xâm chiếm đầu óc anh lúc này.
“Anh có nhận ra mình đang lái xe trên phần đường dành cho trường hợp khẩn cấp không?”
“Cám ơn em đã nhắc nhở anh điều đó, Cameron”