Đôi Điều Về Anh

Chương 4: Chương 4




Khi đặc vụ Wilkins gợi ý rằng anh ta và Jack cùng đưa cô về nhà từ khách sạn, Cameron chấp nhận một cách miễn cưỡng. Cameron muốn tạo khoảng cách với Jack đồng thời cũng không muốn anh ta nghĩ rằng thái độ của anh khiến cô khó chịu.

Ngồi ở ghế sau xe của Wilkins, ít nhất cô cũng cho rằng đó là xe của Wilkins vì anh ta cầm lái và cô cũng không thể hình dung được Jack lại sở hữu một chiếc xe Lexus. Cô dựa đầu vào chiếc ghế da dễ chịu và nhìn ra ngoài cửa xe. Cô đã bị kẹt ở khách sạn ấy lâu đến nỗi ánh sáng ban ngày cũng trở nên lạ lẫm và làm cô chói mắt khi cô bước ra ngoài. Đã gần trưa, tức là cô đã gần như không chợp mắt trong ba mươi giờ đồng hồ, cô nghĩ rằng lúc này, ngay cả cà phê Starbucks cũng chẳng có tác dụng gì.

Để cưỡng lại sự chuyển động ru ngủ của chiếc xe, cô thôi không nhìn qua cửa sổ xe nữa. Ngả đầu vào ghế, cô quan sát người đàn ông ngồi phía trước qua đôi mắt lim dim.

Jack Pallas.

Có lẽ Cameron đã cười vào sự mỉa mai của tình huống ấy, nếu như cô không mệt đến thế. Vả lại, theo lẽ thường thì cô thấy việc ngăn bản thân tự cười chính mình một cách lạ lùng khi ngồi cùng xe với hai đặc vụ FBI là việc khôn ngoan, nhất là khi một trong hai người đó không hề tin tưởng cô.

Cameron cũng chẳng ngạc nhiên khi Jack vẫn còn cảm thấy như vậy. Cô có thể nhớ rất rõ vẻ mặt của anh ta khi cô báo rằng họ sẽ không thể đệ trình những cáo buộc trong vụ Martino.

Chuyện xảy ra cách đây ba năm, vào một buổi chiều muộn ngày thứ Sáu. Trước đó, Cameron được triệu tập tham gia một cuộc họp với sếp – Silas Briggs, luật sư Mỹ của quận phía Nam bang Illinois. Ông nói với cô muốn thảo luận về vụ Martino và cô cho rằng họ sẽ bàn về những cáo buộc mà cô đã chuẩn bị để chống lại những thành viên trong tổ chức Martino. Thế nhưng những điều Silas nói lại khiến cô sửng sốt.

“Tôi vừa quyết định thôi không đệ trình cáo buộc nữa.” Ông ta nói ra điều đó ngay khi cô vừa ngồi xuống như thế mong muốn kết thúc cuộc nói chuyện một cách nhanh chóng.

“Không cáo buộc người của Martino nữa hay là chính Martino?” Cameron hỏi, ban đầu cứ cho rằng ý của Silas là ông ta miễn cho một người nào đó hoặc một số người để nhằm đổi lấy lời khai của bọn họ.

“Tất cả.” Silas trả lời tỉnh bơ.

Cameron ngồi dựa vào ghế. Phải mất một lúc, cô mới hiểu vấn đề. “Ông không muốn đệ trình bất kì cáo buộc nào à?”

“Tôi thấy cô ngạc nhiên về điều này.”

Còn hơn thế ấy chứ! “FBI đã điều tra vụ này hơn hai năm rồi. Với tất cả thông tin mà đặc vụ Pallas thu thập được trong thời gian hoạt động do thám tay trong, chúng ta đã có đủ bằng chứng để bỏ tù Martino trong suốt quãng đời còn lại của hắn. Tại sao chúng ta không truy tố?”

“Cô còn trẻ và đầy nhiệt huyết, Cameron ạ, tôi thích điều này ở cô. Đó là một trong những lí do tôi đã giành lấy cô từ tay Hatcher và Thorn.” Silas nói, ám chỉ công ty luật mà cô từng làm việc trước khi đến văn phòng luật sư chính phủ.

Cameron thừa nhận điều đó, đúng thế, cô mới làm công việc này và thực sự háo hức, nhưng cô đã có bốn năm kinh nghiệm xử lí các vụ kiện dân sự trước khi trở thành công tố viên. Tuy nhiên, nếu Silas nghĩ cô chưa sẵn sàng thì cô sẽ không để lòng tự trọng xen vào. “Chờ đã, Silas! Nếu chỉ vì ông nghĩ tôi không đủ kinh nghiệm để làm vụ này thì hãy giao cho người khác. Hẳn là tôi sẽ cáu kỉnh một chút và có thể rầu rĩ trong văn phòng vài ngày, nhưng rồi sẽ vượt qua nó. Chết tiệt, tôi thậm chí sẽ giúp bất kì ai mà ông giao vụ này và tiếp…”

Silas ngắt lời cô: “Sẽ không ai tron văn phòng này đệ trình những cáo buộc nữa. Chấm hết! Tôi đã ở trong ngành này đủ lâu để biết rằng một phiên tòa như thế này sẽ nhanh chóng leo thang thành hai thứ: một vụ ầm ĩ của giới truyền thông và một lỗ hổng lớn đối với chính phủ Mỹ. Cô nghĩ là bây giờ, cô có đủ bằng chứng, nhưng hãy chờ mà xem. Sau khi chúng ta công khai tuyên bố chiến tranh với Martino, cô sẽ thấy có những nhân chứng trở mặt, hay tệ hơn, sẽ biến mất hoặc chết một cách bí ẩn. Mà trước khi cô biết tin thì chỉ còn hai tuần nữa là tới phiên tòa xử mà cô chẳng có lấy mẩu chứng cứ nào để chứng minh cho những gì đã hứa hẹn với Hội đồng xét xử trong báo cáo ban đầu.”

Cameron biết đúng ra cô nên bỏ qua điểm này, nhưng cô không kiềm chế được. “Nhưng chỉ lời khai của đặc vụ Pallas thôi cũng đủ làm bằng chứng để…”

“Đặc vụ Pallas đã chứng kiến nhiều thứ, nhưng thật không may vỏ bọc của anh ta bị phát hiện quá sớm.” Silas ngắt lời cô, “Mặc dù tôi đánh giá cao hai năm trởi anh ta bỏ ra để điều tra vụ này nhưng nếu chúng ta tiếp tục đệ trình các cáo buộc mà không thành công, chúng ta sẽ là những người phải gánh chịu hậu quả chứ không phải đặc vụ Pallas hay bất cứ ai khác trong FBI. Tôi không sẵn lòng để văn phòng của mình mạo hiểm như thế.”

Giờ thì Cameron thực sự không nói nên lời. Roberto Martino và tay sai của hắn đảm nhận việc buôn lậu gần một phần ba lượng ma túy ở thành phố Chicago. Chúng chuyển tiền qua hơn hai mươi tập đoàn giả mạo và đe dọa hoặc hối lộ bất kì ai cản đường chúng. Đấy là chưa kể đến chuyện chúng còn giết người nữa.

Ban đầu, lí do Cameron gia nhập văn phòng luật sư Mỹ là để theo đuổi bọn tội phạm như Roberto Martino. Trong khoảng thời gian đen tối sau khi bố cô bị giết, quyết định đó chính là điều đã giúp cho cô tập trung và kiên định.

Nói chung Cameron thích làm việc ở công ty luật cũ. Bố cô là cảnh sát và mẹ cô đã từng là báo cáo viên của tòa cho đến khi bà li hôn với bố và kết hôn với một phi công bà gặp trong khi lấy lời khai (trong vụ li hôn của chính ông ta). Dù sao thì gia đình cô cũng xoay sở khá tốt, nhưng hẳn là không giàu có gì. Vì thế, Cameron hiểu rõ giá trị của sự tự lập và sự bảo đảm mà mức lương hai trăm năm mươi nghìn đô cô kiếm được trước khi học hết năm thứ tư đại học nhờ việc hành nghề tư.

Bố cô đã rất tự hào về thành công của con gái. Như Cameron được biết, hết lần này đến lần khác từ những nhân viên cảnh sát đến chia buồn ở lễ tang của bố cô, ông đã không ngừng khoe khoang với đồng nghiệp và những người bạn của mình về thành tích của cô.

Cô vẫn rất gần gũi với bố và bên nội sau vụ li hôn của bố mẹ, đặc biệt là sau khi mẹ chuyển tớiFlorida với chồng mới – người đã nghỉ làm tại ngành hàng không không lâu sau khi Cameron vào trường Luật. Bởi vậy, cái chết của bố là một cú sốc nặng đối với Cameron.

Vào một buổi chiều muộn, khi đó Cameron đã làm việc ở công ty luật được bốn năm rồi, viên sĩ quan phụ trách ca của bố cô tới văn phòng và báo cho cô tin dữ. Bất kì ai có thành viên trong gia đình làm việc thực thi luật pháp đều sợ phải nghe điều này: Cô phải đến bệnh viện ngay. Khi Cameron điên cuồng xô cánh cửa phòng cấp cứu thì đã quá muộn. Cô đứng lặng người trong phòng riêng khi viên sĩ quan nói với cô rằng bố cô đã bị một tên buôn ma túy bắn đến chết trong khi đang xử lí một vụ mà trước đó, họ cho rằng chỉ là vụ việc quấy rối thông thường.

Những tuần sau cái chết của bố, Cameron cảm thấy không khí thật ảm đạm – đó là từ cô dùng để miêu tả trạng thái của mình khi Collin hỏi thăm xem cô thế nào. Nhưng sau đó, cô gượng dậy và quay lại văn phòng. Cô biết bố đã tự hào như thế nào về việc cô chăm chỉ làm việc và những gì cô đã đạt được. Cô cũng biết rằng ông luôn muốn cô tiếp tục theo đuổi nghề đến mức xa nhất có thể. Nhưng ngay cả khi nghĩ được như thế, cô vẫn cảm thấy dường như thiếu mất một điều gì đó rất lớn lao.

Bốn tuần sau lễ tang, khi đang tham dự một phiên tòa, cô đã hiểu tại sao lại có cảm giác ấy. Lúc đó, cô đã chờ để phản bác một bằng chứng từng có vẻ quan trọng, nhưng sau cái chết của bố, cô lại cảm thấy vô nghĩa. Tuy nhiên, tòa lại triệu tập một vụ khác trước vụ của cô.

Nước Mỹ đối đầu với Markovitz, một vụ đơn giản về một tên tội phạm có vũ khí. Đó là vụ hầu tòa minh bạch, không có gì lắt léo, một bản kiến nghị để chống lại các bằng chứng ngoại phạm của bị cáo. Về thủ tục thì bản kiến nghị này rất giống với bản mà chính Cameron cãi theo lịch ngày hôm đó, vì thế, cô đã rất để tâm. Cô muốn đánh giá xem thái độ của thẩm phán thế nào. Sau một lúc tranh cãi, thẩm phán phán quyết ủng hộ chính phủ và Cameron nhìn thấy vẻ mãn nguyện trong đôi mắt của trợ lí luật sư chính phủ Mỹ.

Vì bố cô đã bị giết hại nên cô không hề có được cái cảm giác mãn nguyện đó. Nhưng sáng hôm đó, khi cô nhìn bị cáo bị áp giải ra khỏi tòa với chiếc còng số tám và bộ đồ màu da cam, cô thấy như thể điều gì đó đã được hoàn tất, bất kể là mức độ nhỏ bé như thế nào thì công lý đã được thực hiện. Người đàn ông đã bắn và giết chết bố cô cũng là một tên tội phạm. Nếu người ta không nghĩ đó là một vụ thông thường, nếu khẩu súng không có ở đó, nếu hắn ta không bóp cò…

Cameron nhận ra rằng cô có thể làm gì đó. Chính vào tuần ấy, cô đã dự tuyển vào vị trí trợ lí luật sư chính phủ Mỹ.

Tuy nhiên, có một vấn đề mà một công tố viên như Cameron lại không đoán trước được là yếu tố chính trị dường như dính dáng đến việc thực hiện công lí. Khi ngồi đối diện với Silas hôm ấy, bàn luận về lí do rút khỏi vụ Martino, cô nhận ra văn phòng luật sư Mỹ không phải là ngoại lệ. Cô có thể đoán ra vấn đề thực sự của Silas nói một cách đơn giản thì ông không muốn mạo hiểm tham gia vào một phiên tòa có khả năng thất bại mà phiên tòa này lại được tất cả báo chí, truyền hình và phát thanh toàn quốc đưa tin.

Cameron ngạc nhiên, nản lòng về quyết định của Silas. Càng phẫn nộ hơn khi nghĩ rằng một kẻ như Roberto Martino sẽ được tiếp tục kinh doanh như thường mà không bị ngăn cản. Nhưng thật không may, trừ khi cô trả lại huy hiệu trợ lí luật sư Mỹ của mình ngay lúc ấy thì cô chẳng còn cách nào khác. Cô làm việc ở văn phòng này mới có một năm, thế nên đối đầu với sếp một cách công khai về vụ việc như thế sẽ không phải nước cờ thông minh, trừ khi cô không muốn là người được thuê để đấu tranh chống lại tội phạm. Vì thế, cô giữ những ý nghĩ đó cho riêng mình.

“Thôi được, không có lời buộc tội nào cả.” Khi thốt ra những từ đó, cô thấy nhói trong lòng.

“Tôi rất vui vì cô đã hiểu.” Silas gật đầu đồng tình. “Và còn một điều cuối cùng nữa, tôi vẫn chưa có dịp nói với ai trong văn phòng về việc này cả. Ai đó cần phải nói với đặc vụ Pallas và những người khác rằng chúng ta sẽ rút khỏi vụ Martino. Tôi nghĩ người đó nên là cô, vì cô có vẻ có mối quan hệ tốt với anh ta.”

Đó chính là cuộc nói chuyện mà Cameron không hề muốn tham gia. “Tôi nghĩ sẽ hợp lí hơn nếu đặc vụ Pallas nghe điều này trực tiếp từ ông, Silas ạ. Đặc biệt là sau tất cả mọi chuyện mà anh ta đã trải qua trong vụ điều tra này.”

“Anh ta chỉ đang làm việc với tư cách là một đặc vụ FBI. Đôi khi mọi việc lại thành ra như thế.”

Cảm nhận được từ giọng điệu của ông rằng vấn đề này không còn gì để thảo luận nữa. Cameron gật đầu. Dù sao cô cũng không chắc là mình có thể nói ra vào lúc này.

Silas nói tiếp: “Và để đảm bảo chúng ta hiểu nhau, tôi sẽ nhắc lại một lần nữa: điều duy nhất mà FBI cần biết là sẽ không có lời buộc tội nào chống lại Martino và chân tay của hắn được đưa ra cả. Văn phòng này có quy định nghiêm ngặt là chúng ta không được bình luận gì về quá trình đưa ra những quyết định nội bộ.”

Khi Cameron vẫn chưa nói gì thì Silas lại tiếp lời: “Tôi cần cô là đồng minh trong trò chơi này, Cameron ạ. Cô hiểu chứ?”

Ồ, tất nhiên cô hiểu rồi. Silas đang bán đứng cô, để cô gánh lấy sự mất thể diện vì quyết định rút khỏi vụ Martino. Nhưng đó là cách trò chơi này diễn ra. Ông ta là sếp cô, chưa kể đến việc ông ta còn là thành viên cực kì quan trọng và có quan hệ rộng trong cộng đồng làm luật. Điều đó có nghĩa cô chỉ có thể nói duy nhất một điều.

“Cứ xem như việc này đã xong.”

***

Jack lặng lẽ quan sát khi thấy Wilkins đang nhìn qua gương chiếu hậu. Vị khách ngồi sau đã im lặng một lúc rồi.

“Cô ấy ngủ à?” Anh hỏi.

Wilkins gật đầu. “Đúng là một đêm dài.”

“Đúng thế! Hãy uống chút cà phê trước khi quay lại. Cà phê ở văn phòng uống chẳng ra gì.”

“Ý tôi là một đêm dài đối với cô ấy.”

Jack biết chính xác điều Wilkins muốn nói. Nhưng anh cố gắng tránh suy nghĩ về cô ta càng nhiều càng tốt.

“Kể cũng lại, hai người lại gặp nhau trong những tình huống như thế này.”

Wilkins rõ ràng không nhận ra thông điệp “hãy dẹp vấn đề này lại” của anh.

Jack liếc nhìn qua gương để xác nhận một lần nữa rằng Cameron đang ngủ. “Dù chúng tôi gặp nhau trong hoàn cảnh như thế nào đi nữa thì vẫn cứ lạ lùng.” Anh nói, giữ cho giọng mình thật thấp.

Wilkins rời mắt khỏi đường. “Anh có hối tiếc không?”

“Về những gì tôi đã nói à?”

“Ừm!”

“Chỉ về việc họ có một cái máy quay ở đó mà thôi!”

Wilkins lắc đầu. “Hãy nhắc nhở tôi đừng bao giờ đứng về phe xấu của anh!”

“Cám ơn.”

Jack thích làm việc với Wilkins. Ban đầu, anh đã do dự khi sếp quyết định để anh làm việc với một gã vừa tốt nghiệp từ học viện. Anh càng do dự hơn khi thấy bộ đồ đắt tiền Wilkins mặc trong lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng đằng sau những nụ cười rạng rỡ và một kho chuyện tiếu lâm thì Wilkins hiểu biết hơn những gì mà ban đầu Jack dự đoán và anh trân trọng điều đó, cho dù hai người họ có những cách tiếp cận vấn đề hoàn toàn khác nhau. Ngoài ra, Jack chào đón việc có một cộng sự trò chuyện để thay đổi không khí, thay vì người cộng sự ở Nebraska, người chỉ nói trung bình khoảng sáu phẩy ba từ một ngày và có tính cách của một cái nắm cửa. Việc giám sát bí mật cùng gã ấy thực sự là chuyện nực cười. Việc này ở Nebraska cũng chẳng phải điều gì hay ho cả. Ba năm qua anh cũng đã thấy chán điều này, tất nhiên là mục đích của hình thức kỉ luật mà Bộ Tư pháp đưa ra đối với anh.

Jack lại liếc nhìn qua gương để xem Cameron ở ghế sau ngủ rồi hay vẫn thức.

Anh đã không hoàn toàn thành thật khi nói với Wilkins rằng anh không có gì hối tiếc về việc đã xảy ra cách đây ba năm. Tất nhiên anh có hối tiếc, song anh không thể biện bạch về những điều mình làm được. Anh biết điều đó khoảng vài giây sau khi những từ đó buột ra khỏi miệng mình.

Khi phát hiện ra rằng mình sẽ được luân chuyển trở lại Chicago, anh đã thề sẽ để lại mọi thứ phía sau. Thật không may, anh đã không tính đến việc gặp phải Cameron Lynde ngay trong tuần đầu tiên trở lại. Việc ở gần cô đã gợi lại cho anh nhiều kí ức cũ.

Đến tận bây giờ anh vẫn không thể quên được cái cách cô từ chối nhìn thẳng vào anh khi cô nói với anh về vụ Martino.

Chiều muộn một ngày thứ Sáu cách đây ba năm, Cameron gọi điện nói rằng cô sẽ đến văn phòng Jack để nói chuyện với anh và cộng sự của anh (vào thời điểm đó là Joe Dobbs). Khi nghe tiếng gõ cửa và nhìn thấy Cameron ở bậc của, anh mỉm cười. Jack nhớ điều đó một cách rõ ràng, có thể là vì những ngày ấy thật hiếm khi anh cười vì chẳng có gì đáng vui trong hai năm anh làm việc cho Martino. Nói thẳng ra thì anh vẫn bị xáo trộn từ việc làm tình báo lâu như thế và gặp khó khăn trong việc quay trở lại nếp sống bình thường. Anh vẫn không ngủ vào ban đêm và điều đó đã rất phiền phức.

Cho dù Jack thấy việc quay trở lại công việc văn phòng thật khó khăn thì có một chuyện mà anh không thấy phiền, đó là làm việc cùng Cameron Lynde. Thực tế là anh thấy lo lắng khi cho rằng anh đang bắt đầu quan tâm hơi nhiều. Họ chỉ nói về công việc – vụ Martino, tuy nhiên đôi khi, lúc chỉ có hai người với nhau, anh cảm thấy có một thứ tình cảm ngấm ngầm giữa họ. Anh không biết miêu tả nó như thế nào, chỉ biết rằng dù tình cảm ấy có thế nào đi nữa thì cũng đủ làm anh ước rằng anh sẽ không bị khuấy động lên như thế.

“Mời vào!” Jack nói với cô.

Khi Cameron bước vào văn phòng của anh, lần đầu tiên cô không đáp trả lại nụ cười của anh.

“Đặc vụ Dobbs sẽ tham gia cùng chúng ta chứ?” Cô hỏi.

“Anh ta đang trên đường đến. Tại sao cô không ngồi xuống trong khi chờ nhỉ?” Jack chỉ vào mấy chiếc ghế trước bàn làm việc của mình.

Cameron lắc đầu. “Cám ơn, cứ để tự tôi.”

Làm việc cùng nhau trong vòng một tháng, Jack đã hiểu về cô đủ để biết rằng lúc ấy, cô không ổn. Có điều gì đó không ổn, cô ấy đã bỏ qua những lời pha trò dí dỏm nhưng không hẳn là mỉa mai hay tán tỉnh mà anh luôn mong chờ và thích thú như một phần trò chơi thông thường giữa hai người. Đó là chưa kể đến việc cô trông có vẻ khó chấp nhận.

Anh có linh cảm xấu về điều này.

“Cô nói cô muốn trao đổi về vụ Martino. Có vấn đề gì trong vụ này à?” Anh quan sát trong khi cô đang lưỡng lự.

Cameron hướng mắt về phía cửa. “Tôi nghĩ chúng ta nên chờ đến khi đặc vụ Dobbs tới.” Cô cắn môi một cách lo lắng, còn Jack thì không thể quyết định xem việc nào đáng lo lắng hơn – việc cô bỗng dưng trở nên dễ xúc động như bây giờ, anh không thể nào rời mắt khỏi đôi môi cô được.

Anh rời ghế, bước ra và đóng cửa phòng. Anh đứng trước cô. “Có điều gì đó làm cô buồn.”

“Đặc vụ Pallas, tôi nghĩ…”

Anh ngắt lời cô. “Gọi tôi là Jack, được chứ? Tôi nghĩ có lẽ cũng đến lúc chúng ta gọi tên nhau rồi!” Khi cái nhìn của cô lại hướng về phía cửa, anh có một hành động khiến cả hai đều ngạc nhiên, anh với tay ra và chạm nhẹ vào cằm cô.

Anh xoay mặt cô đối diện với mình. “Hãy nói chuyện với tôi, Cameron. Nói cho tôi biết có chuyện gì không ổn đi!”

Khi đôi mắt màu nước biển đẹp tuyệt đẹp của cô chạm vào đôi mắt anh, anh cảm nhận có cái gì đó na ná như dòng điện mà tay chân của Martino đã dùng trong hai ngày giam giữ anh. Chỉ có điều, như thế này thì dễ chịu hơn.

“Jack...” Cô thì thầm. “Tôi thực sự xin…”

Tiếng gõ cửa làm cuộc trò chuyện của họ gián đoạn.

Jack và Cameron rời xa nhau khi cánh cửa văn phòng mở ra. Joe bước vào, ngạc nhiên khi thấy cả hai người họ đều đang đứng đó.

“Ồ, xin lỗi nhé, tôi đến muộn.” Anh ngồi vào một trong những chiếc ghế trước bàn làm việc của Jack. Họ đã là cộng sự trong bốn năm và luôn cảm thấy thoải mái trong văn phòng của nhau. Anh bắt chéo chân và nhìn Cameron. “Jack nói là cô muốn nói chuyện với chúng tôi về vụ Martino.”

“Đúng thế!” Cameron trả lời. Giọng cô nghe có vẻ không tự nhiên và đầy lo lắng, cô tập trung chú ý một cách bất thường vào Joe. “Tôi muốn các anh biết là chúng tôi vừa có một quyết định. Chúng tôi sẽ không đưa ra các lời cáo buộc chống lại Roberto Martino hay bất kì ai trong tổ chức của hắn về vấn đề đó nữa.”

Sự im lặng bao trùm căn phòng.

Jack phá vỡ sự im lặng ấy. “Không phải cô đang nói nghiêm túc ấy chứ?”

Cameron vẫn không nhìn anh. “Tôi biết rõ đây không phải điều mà hai anh mong đợi.”

“Ý cô là gì? Bên cô sẽ không có bất cứ lời cáo buộc nào à?” Joe hỏi. Anh ta là người liên lạc giữa Jack và văn phòng luật sư trong suốt hai năm Jack làm tay trong và biết tất cả những việc bẩn thỉu của Martino mà họ đã khai thác được.

“Văn phòng chúng tôi đã nhận thấy không có đủ bằng chứng để đưa vụ này ra tòa.” Cameron nói.

Jack phải cực kì cố gắng để kiềm chế sự phẫn nộ của mình. “Nhảm nhí! Ai đã đưa ra quyết định này? Có phải là Briggs không?”

Joe đứng dậy khỏi ghế và đi đi lại lại. “Cái thằng cha đó, tất cả những gì hắn quan tâm chỉ là danh tiếng của mình mà thôi!” Anh nói một cách phẫn nộ.

“Tôi muốn nói chuyện với ông ta.” Jack yêu cầu.

Cuối cùng Cameron cũng quay sang nhìn Jack. “Không cần phải làm thế. Đây… là vụ của tôi. Là do tôi yêu cầu.”

“Dẹp đi! Tôi không tin đó là cô.”

Joe liếc nhìn, giọng anh có ý nhắc nhở: “Jack.”

Cameron vẫn giữ bình tĩnh. “Tôi biết việc này thật khó chịu…”

Jack bước về phía cô. “Khó chịu ư? Từ “khó chịu” này không thể miêu tả hết được tâm trạng của tôi lúc này. Cô đã đọc các tài liệu, ít ra tôi đã cho là như thế cách đây một phút, còn bây giờ tôi không chắc là cô hay ai đó ở văn phòng luật sư chính phủ đã làm gì nữa. Cô biết Martino là ai và những việc mà hắn ta đã làm. Các người đang nghĩ cái quái gì vậy?”

“Tôi xin lỗi!” Cô nói một cách vụng về. “Tôi biết các anh đã phải bỏ công sức như thế nào cho vụ điều tra này. Nhưng đáng tiếc, tôi không thể nói gì thêm.”

“Chắc chắn là có. Cô có thể nói cho tôi xem kẻ quái quỷ nào trong văn phòng luật sư đã bị Martino hối lộ để làm cho điều kì diệu này xảy ra. Nếu Briggs không đưa ra quyết định này, thế thì…” Jack dừng lại để nhìn Cameron một cách chăm chú. “Anh nghĩ thế nào, Joe, chúng ta có nên xem xét tài khoản của cô Lynde một chút không nhỉ? Để xem gần đây, cô ấy có khoản kếch sù nào bất thường không?”

Cameron bước tới và nhìn sâu vào mắt anh. “Anh đi quá xa rồi đấy, đặc vụ Pallas ạ.”

Joe bước lại giữa họ. “Được rồi, tôi nghĩ tất cả chúng ta nên lùi lại một bước và bình tĩnh lại.”

Jack phớt lờ Joe. “Tôi muốn một lời giải thích.” Anh nói lại lần nữa với Cameron.

Cô đứng như trời trồng, hứng chịu cái nhìn tức giận của anh. “Được thôi. Anh lột bỏ vỏ bọc của mình quá sớm. Tôi hi vọng lời giải thích đó khiến anh thỏa mãn, bởi vì đó là lời giải thích duy nhất tôi có thể đưa ra cho anh.”

Một làn sóng xúc động tột độ lướt qua Jack. Một cảm giác tội lỗi. Lời nói của cô vừa rồi đã chạm vào nỗi day dứt của anh. Mặc dù anh không còn lựa chọn nào khác, song hàng ngày, anh vẫn luôn đổ lỗi cho chính mình vì rằng vỏ bọc của anh đã bị lật tẩy quá sớm.

Giọng Jack lạnh như băng: “Ra khỏi văn phòng của tôi!”

“Tôi cũng đang định đi đây.” Cameron đáp, “Còn một điều cuối cùng nữa, nếu anh có bất kì mối quan tâm nào về lòng trung thành của tôi hay liên quan đến sự tận tâm của tôi đối với công việc, tự có có thể hỏi tôi, đặc vụ Pallas ạ. Nhưng nếu anh chọc vào tài khoản ngân hàng của tôi thì anh nên có lệnh của tòa án hoặc tìm cho mình một luật sư bào chữa đi!” Cô gật đầu chào Joe. “Đặc vụ Dobbs, tôi xin phép!” Rồi cô quay đi, không nói lời nào nữa.

Joe nhìn cô bước ra. “Tôi biết anh tức giận, Jack à và tôi cũng đang điên lên đây, nhưng chúng ta phải cẩn thận. Cameron Lynde là người mới trong văn phòng luật, nhưng cô ấy vẫn là một trợ lí luật sư. Sẽ không hay nếu buộc tội cô ấy tham nhũng.”

Không hề để ý đến những gì Joe nói, Jack chẳng nói gì cả. Anh chỉ có thể nghĩ duy nhất một thứ mà thôi.

Hai năm cuộc đời anh đã trôi xuống sông xuống bể rồi.

Joe đột nhiên bảo: “Thôi được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Davis.” Anh nhắc đến sếp của họ, người chịu trách nhiệm về vụ này. “Tôi sẽ thử tìm hiểu xem chuyện gì đang thực sự diễn ra ở đây.” Anh bước tới và đặt tay lên vai Jack. “Trong lúc đó, tôi cần anh phải thật bình tĩnh. Hãy về nhà, đi uống thật say, hay làm bất cứ việc gì, nhưng hãy ra khỏi văn phòng này trước khi anh nói ra bất cứ điều gì khiến sau này phải hối hận.”

Jack gật đầu.

Hai năm…

Lúc ở trong thang máy để ra ngoài, anh lặng người nhìn cánh cửa thép sáng bóng, tự hỏi Cameron Lynde có biết chút gì về những chuyện anh đã phải trải qua để có được tất cả những bằng chứng mà cô ta cho là vô nghĩa hay không. Đúng thế, vỏ bọc của anh đã bị lật tẩy, nhưng chỉ vì trong một nước cờ mà hai phần rõ ràng ngu ngốc còn một phần là sự đấu tranh vì công lý. Cục cảnh sát phòng chống ma túy[4](DEA) cử một đặc vụ tay trong của họ đến để tiếp xúc với Martino. Jack đã nhận ra gã này là ai trong năm giây, còn Martino thì mất mười giây.

Hắn ra lệnh cho Jack phải giết gã này. Jack đã làm những việc không hay kiểu này nhiều lần nhằm duy trì vỏ bọc của anh trong thời gian làm việc cho Martino, nhưng cho đến lúc ấy thì anh luôn xoay xở để tránh việc phải giết ai đó, nhưng lần này. Martino muốn xác của tên đặc vụ được mang về cho hắn. Hắn định gửi một thông điệp đến DEA và không có mánh khóe nào có thể giúp Jack thoát khỏi việc phải đưa ra một xác chết thật. Vậy là anh sa lầy. Anh đang trên đường đi gặp đặc vụ của DEA, cảnh báp anh ta để cả hai có thể thoát khỏi đây thì bị tay chân của Martino bắt giữ.

Chúng giết đặc vụ của DEA ngay tức khắc. Martino vẫn theo kế hoạch của hắn: sai tay chân vứt xác nạn nhân trước cửa văn phòng DEA ở Chicago ngay tối hôm đó.

Với Jack, hắn ta không độ lượng như thế. Nói thế là đủ hiểu.

Tuy nhiên, vào ngày thứ hai giam giữ Jack, người của Martino đã phạm một sai lầm tai hại.

Thực ra, chỉ một người đã phạm sai lần là Vincent, một trong những người tra hỏi của Martino, muốn tra hỏi anh trên một hẻm núi nên quyết định cởi dây trói trên tay Jack. Sau đó, hắn ta ngay lập tức vô hiệu hóa một tay anh bằng cách đâm vào cánh tay anh bằng một con dao dài chín inch[5] rồi trói vào ghế. Nhưng trong giây lát, hắn đã để tay kia của anh được tự do.

Vì sự ngu xuẩn đó, chắc chắn Martino sẽ tự mình giết chết Vincent nếu Jack không bóp cổ gã ấy với cánh tay được thả tự do, đẩy ngược con dao ra khỏi cánh tay kia rồi nện gã kia và thọc con dao vào người hắn.

Thật may mắn cho Jack, Vincent đã mang theo một khẩu súng cùng với một con dao. May mắn hơn, anh đã được huấn luyện một cách bài bản nên có thể sử dụng súng bằng cả hai tay.

Tuy nhiên, đối với tay chân của Martino, mọi việc lại không suôn sẻ như thế. Đúng là một trong số chúng đã ăn may khi bắn trúng Jack giữa cuộc đấu súng sau đó nhưng tất nhiên hắn ta đã không thể sống đủ lâu để ba hoa chuyện này.

Nhưng không giống như thuộc hạ của mình, Martino lại có vẻ là người may mắn nhất thế giới. Không những hắn ta không có trong số thi thể mà quân viện trợ của FBI thu lượm được khi họ đến nhà kho mà rõ ràng quý bà May Mắn còn mỉm cười với hắn lần hai khi giao vụ của hắn vào tay trợ lí luật sư Mỹ thiếu kinh nghiệm, Cameron Lynde.

Hai năm của anh đã uổng phí, Jack không muốn tin điều đó. Nhưng cô ta đã nói rằng quyết định không khởi tố là của cô ta. Và nếu điều đó là đúng thì… quỷ tha ma bắt cô ta đi!

Thang máy chạm vào tầng trệt và cửa mở. Jack bước ra ngoài, ngay lập tức bị một đám phóng viên vây kín. Thật không may, song đây không phải là chuyện bất bình thường, anh đã vô tình trở thành tâm điểm chú ý của các phương tiện thông tin đại chúng sau cuộc đấu súng ở nhà kho – việc tám tên găngxtơ bị hạ gục có vẻ thu hút sự quan tâm của công chúng. Kể từ đó, cánh phóng viên lại gọi đến anh mỗi khi cái tên Martino xuất hiện trên mặt báo.

“Đặc vụ Pallas! Đặc vụ Pallas!” Cánh phóng viên hét to lên, lấn át tiếng nhau, cố gắng tiếp cận anh.

Jack lờ bọn họ đi và tiến về phía cửa ra vào. Một phóng viên nữ từ báo địa phương NBC, người gần đây rất quan tâm đến anh, có vẻ đã đi quá giới hạn của công việc, sải bước bên cạnh anh mà theo sau cô ta còn có một tên quay phim.

“Đặc vụ Pallas, chúng tôi vừa nghe tin vụ Martino. Với vai trò là đặc vụ chịu trách nhiệm chính trong vụ điều tra này, anh nghĩ sao về việc Roberto Martino sẽ tiếp tục đi lại trên đường phố Chicago như một người tự do?” Cô ta dí chiếc mic lại gần mặt Jack.

Có thể vì thiếu ngủ trầm trọng, cũng có thể (theo như bác sĩ tâm lí mà anh yêu cầu gặp mỗi tuần nói) do anh gặp phải một số vấn đề về sự thịnh nộ liên quan đến công việc làm tay trong và việc bị bắt giữ của anh, hoặc do anh đã bị tra tấn trong hai ngày, mà trước khi có thể nhận ra mình đang làm gì Jack đã bắn ra câu trả lời cho câu hỏi của phóng viên.

“Trợ lí luật sư Mỹ thật ngu xuẩn, đây là những gì tôi nghĩ. Lẽ ra họ nên giao vụ này cho một ai đó can đảm hơn.”

Tất cả các đài truyền hình ở Chicago đã bắt đầu bản tin sáu giờ tối của họ bằng lời đả kích này.

Rồi sau đó, họ phát lại bản tin vào lúc mười giờ. Tất nhiên cho đến lúc ấy thì tin tức đã lan rộng đến các thông tín viên quốc gia rằng, một đặc vụ FBI ở Chicago đã phê phán gay gắt một trợ lí luật sư Mỹ trước ống kính máy quay và lời bình phẩm của anh được truyền đi khắp nơi: CNN, MSNBC, show truyền hình Today, Nightline, Larry King Live và tất cả các kênh tương tự. Đó là chưa kể đến việc đoạn clip ấy đã trở thành video được tải xuống nhiều nhất trên You Tube trong suốt một tuần.

Chẳng cần phải nói, sếp của Jack rất không hài lòng.

“Anh mất trí rồi sao?” Davis hỏi khi ông kéo mạnh Jack vào phòng mình ngay sáng hôm sau. “Anh mới là tên ngu xuẩn khi bình luận như thế trên kênh truyền hình quốc gia!”

Mọi thứ bắt đầu xuống dốc kể từ đó. Một nhóm bênh vực quyền phụ nữ nào đó bắt đầu làm xôn xao trên các phương tiện đại chúng khi cho rằng lời bình luận của Jack về việc giao vụ ấy cho một ai đó “duũng cảm” hơn là nói theo nghĩa đen – một câu nói thể hiện sự phân biệt giới tính, ám chỉ rằng chỉ có nam công tố viên mới có thể phụ trách một vụ khó như thế. Và Bộ Tư pháp đã vào cuộc.

Dù đã rất giận dữ khi biết chuyện, Davis vẫn phải dành ra hai ngày để khiến cho Bộ Tư pháp nguôi giận. Ông nhấn mạnh rằng Jack là đặc vụ tâm huyết và tài năng nhất ở Chicago và gợi ý rằng, để kỷ luật, Jack sẽ phải đưa ra lời xin lỗi chính thức đến cô Lynde và văn phòng luật sư Mỹ, đồng thời sẽ bị quản chế trong sáu tháng. Các luật sư ở Bộ Tư pháp nói rằng họ sẽ cân nhắc kĩ về lời đề nghị của Davis.

Sáng thứ Hai, Jack bước vào văn phòng sớm để bắt đầu tập nói lời xin lỗi. Anh biết cách cư xử của mình là không chấp nhận được, không chỉ những lời bình luận với phóng viên mà cả những gì anh đã nói với Cameron trước đó. Phải thừa nhận rằng anh đã xử lí tình huống ấy rất tệ, cực kì tệ. Khi nghe tin, anh đã rất sốc và thất vọng, nhưng việc anh đã thực sự tin tưởng cô càng làm tăng thêm nỗi tức giận. Nhưng lúc này, anh hi vọng họ có thể tìm ra cách nào đó để vượt qua tình huống ấy và tiếp tục tiến lên.

Anh đã để cửa văn phòng mình mở trong khi làm việc và sau vài phút nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, anh thấy nói lời xin lỗi thật sự không dễ dàng chút nào. Đột nhiên anh ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng nói chuyện vọng sang từ văn phòng Davis. Anh đã nghĩ mình là người duy nhất đến sớm như vậy.

Nghe giọng Davis có vẻ tức giận. Từ bên kia hành lang, Jack không nghe được gì nhiều, chỉ thấy sếp mình nói mấy tù “nhảm nhí” và “phản ứng thái quá”. Không nghe thấy tiếng ai khác nữa nên anh tự hỏi, liệu có phải Davis đang nói chuyện điện thoại hay không? Nhưng dù Davis có đang nói chuyện với ai đó đi chăng nữa thì anh biết rõ ông ấy đang nói về ai. Anh đứng dậy, ra khỏi ghế và tiến về phía cửa.

Cửa văn phòng Davis bật mở và Cameron Lynde bước ra.

Nhác thấy Jack, cô đứng khựng lại. Hiện lên trên mặt cô một vẻ mặt mà Jack biết rất rõ. Nhiều năm qua, anh đã thấy nét mặt ấy nhiều lần mỗi khi ai đó thấy anh tiến đến.

Vẻ mặt của kẻ bị bắt quả tang. Cameron che giấu vẻ mặt đó một cách nhanh chóng. Bắt gặp cái nhìn của anh từ bên kia hành lang, cô quay đi và rẽ trái mà không nói một lời nào.

Khi Davis bước ra khỏi văn phòng, ông cũng nhìn thấy Jack. Ông gật đầu một cách ủ rũ.

Chiều hôm đó, Bộ Tư pháp ban lệnh: Đặc vụ Jack Pallas bị luân chuyển khỏi Chicago ngay lập tức.

Jack biết chính xác mình phải biết ơn người nào vì điều đó.

“Dù anh đang nghĩ gì thì tốt hơn hết nên coi nó là quá khứ.”

Jack liếc nhìn sang và thấy Wilkins đang nhìn mình: “Tôi không nghĩ về cái gì cả.”

“Thật không? Vì xe đã dừng lại cách đây ba phút và chúng ta vẫn ngồi trước ngôi nhà này.”

Jack nhìn quanh, xác định lại phương hướng. Khỉ thật, họ đang ở ngay trước ngôi nhà. Thật thú vị khi thấy năng lực quan sát đặc biệt của một trinh thám như anh lại bị kém đi. Anh đổ lỗi cho nhân chứng ở ghế sau về điều này. Cô ta đã làm anh mất tập trung. Đã đến lúc để kết thúc điều đó thôi.

Anh quay người rồi gọi lớn. “Cô có thể đi được rồi, cô Lynde ạ.”

Không có phản hồi nào cả.

Anh quay người lại.

“Cô ấy ngủ như chết.” Wilkins bảo anh.

“Thế thì làm gì đi chứ!”

Wilkins nhìn vào kính chiếu hậu. “Yoo-hoo, Cameron…”

“Yoo-hoo à? Thế thì mang tính chất FBI quá!”

“Này, tôi là tên cớm tốt đấy nhé! Tôi có thể làm cho nó có tác dụng.” Wilkins quay trở lại với nhiệm vụ của mình. “Cameron, chúng ta đến nơi rồi!” Anh liếc nhìn Jack, nói thầm. “Anh có nghĩ cô ấy sẽ không hài lòng nếu tôi gọi cô ấy là Cameron không?”

“Ngay bây giờ thì tôi nghĩ anh có thể gọi cô ta là gì đi nữa cũng không sao cả.” Anh thậm chí còn có một số gợi ý hay ho khác về vấn đề đó.

“Thôi được rồi, phải dùng phương án B thôi!” Wilkins quyết định. “Phải có ai đó ra phía sau và đánh thức cô ấy.”

“Nghe có vẻ được đấy! Hi vọng nó có tác dụng đối với anh.”

“Ý tôi nói là anh đấy!” Khi Wilkins nhìn thấy vẻ mặt Jack, anh bèn làm điệu bộ nhún vai một cách ngây thơ. “Xin lỗi nhé, tôi còn phải ngồi ở đây là điều khiển xe.”

Vừa khẽ càu nhàu, Jack vừa mở cửa xe và bước ra, nhìn thấy ngôi nhà của Cameron Lynde, hay ít ra là nơi mà anh cho là nhà cô.

Anh lại chui đầu vào trong xe. “Anh có chắc đúng là nơi này không?”

“Cô ấy bảo là 3309, phố North Henderson. Đây là 3309 North Henderson.” Wilkins đáp.

“Ừ, nhưng đây là…” Jack quay người lại và cố nghĩ làm sao để miêu tả chính sác cảnh tượng trước mặt anh.

“Một ngôi nhà tuyệt đẹp!” Wilkins đỡ lời.

Cách miêu tả ấy bao quát khá đúng ngôi nhà. Khi Jack đứng trên phố thì ngôi nhà ba tầng sừng sững tráng lệ hiển hiện trước mặt anh. Mái uốn vòng cung thành cổng được tạo dáng bởi những cột trụ nằm dọc lối vào. Hoa thường xuân tô điểm cho ngôi nhà và một khu vườn bao quanh bên phải và trải dài cho tới tận gara. Anh đoán chỗ này cũng phải chiếm ít nhất là một lô rưỡi đất thành phố.

Câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là làm sao một công tố viên ăn lương chính phủ lại có thể tậu được một ngôi nhà nhứ thế.

Wilkins hình như cũng có suy nghĩ đó. Ạnh tựa vào ghế và nhìn qua cửa sổ. “Anh nghĩ sao? Chồng giàu chăng?”

Jack cân nhắc điều này. Đúng là phải có ai đó cực giàu đỡ lưng, bởi vì mình cô ta chắc chắn không thể nào mua được ngôi nhà như thế. Hoặc là như thế, hoặc là anh đã không đi quá xa khi cho rằng cô được Martino trả tiền cách đây ba năm.

Wilkins đọc được ý nghĩ của anh. “Đừng cố đi vào lối suy nghĩ đó nữa! Đó chính xác là thứ đã gây rắc rối cho anh lần trước đấy!”

Jack chỉ vào Cameron vẫn ngủ như chết ở ghế sau. “Chỗ duy nhất tôi sẽ đi là quay trở lại văn phòng ngay khi chúng ta xử lí xong tình huống này đây!” Anh nắm lấy tay cầm và mở cửa. “Đi nào, cô Lynde.” Anh nói với giọng ra lệnh.

Vẫn không có phản ứng gì.

“Cô ta vẫn sống đấy chứ?” Wilkins hỏi, quay ra sau để nhìn.

Jack thò đầu vào ghế sau. Anh ghé sát mặt Cameron và lắng nghe nhịp thở của cô. “Cô ta vẫn sống.” Anh lay vai cô. “Thôi nào! Dậy đi thôi!”

Vẫn không có phản ứng gì.

“Có lẽ anh nên hôn cô ấy.” Thấy Jack liếc nhìn mình, Wilkins cười tinh quái. “Này, cách đó có tác dụng lắm đấy, anh bạn ạ.”

Jack quay lại với Cameron và cân nhắc các lựa chọn. Anh có thể cù cô ta vài lần. Cũng hấp dẫn đấy! Dội nước đá lạnh? Chắc hẳn thú vị lắm đây. Nhưng theo như những gì anh biết về Cameron, cô ta sẽ vả lại anh bằng cái sạc pin và anh sẽ lại trở về Nebraska trước lúc mặt trời lặn. Thế nên, anh chỉ có một lựa chọn duy nhất.

Jack vươn người qua Cameron và hất cái ví của cô lên ghế trước. “Xem xem có thể tìm thấy chìa khóa của cô ta không?” Anh bảo với Wilkins.

“Anh đùa đấy à? Nếu cô ấy tỉnh dậy và thấy tôi lục lọi trong đó thì sẽ như thế nào chứ? Anh đừng có chạm vào cái ví! Ví là thứ bất khả xâm phạm đấy!”

“Hoặc là tìm chìa khóa hoặc anh ra đây bế cô ta đi!”

Wilkins nhìn cái ví một lát rồi thò tay vào. “Cũng đáng đấy! Tôi phải xem anh thưử nó mới được. Cá mười đô rằng cô ta sẽ tỉnh giấc và nhận ra anh trước khi anh kịp bước tới bậc cửa.”

Jack cũng đưa ra tỉ lệ khoảng bảy mươi – ba mươi cho việc này. Jack bảo Wilkins đưa hành lí ra rồi anh xách va li của cô đến cửa trước. Khi quay lại xe, anh cầm ví và đặt nó lên đùi Cameron. Anh lấy chìa khóa từ Wilkins và nhét nó vào trong túi quần mình. Không chờ gì nữa, anh xốc cô lên tay và từ từ đưa cô ra khỏi xe.

Cameron ngả vào người anh và vẫn ngủ say, đầu cô dựa vào vai anh. Anh đưa cô vào nhà. Trong tất cả các tình huống mà Jack có thể hình dung ra khi gặp Cameron Lynde thì đây chắc chắn không phải là một trong số đó. Anh tự hỏi không biết hàng xóm của cô sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh anh bế cô ta đến bậc cửa giữa ban ngày ban mặt như thế này. Nếu ai trong số họ có kính viễn vọng thì hẳn sẽ phải nhìn xuyên qua cái điền trang nho nhỏ vùng đô thị của cô.

Jack bất giác liếc nhìn xuống. Lúc này, cô trông thật thanh thản, phút chốc anh bỗng thấy cảm thông cho cả đêm dài mà cô đã phải trải qua. Dù sao thì cô ta cũng đã xoay xở rất tốt.

Anh dùng một tay mở chiếc cổng sắt tinh xảo và đưa cô đến bậc thang trước cửa chính. Vì kích thước của căn nhà, việc cho rằng cô ta sống với một ai đó là khá hợp lí. Anh tự hỏi không biết có ai đó sẽ chạy ra, lo lắng và đỡ lấy cô ta từ tay anh hay không. Nhưng việc ấy không xảy ra.

Jack thò tay vào túi quần, lấy chìa khóa và mở cửa trước. Vẫn không có bóng dáng nào của một bạn trai, chồng, hay người tình nào phát cuồng vì lo lắng cả. Anh nhìn xuống Cameron đang úp người vào ngực mình. Chẳng phải anh quan tâm điều gì, nhưng dù gã ấy là ai đi nữa thì hắn cũng thật tệ khi không để ý rằng đã không thể liên lạc được với cô trong vòng mười giờ qua.

“Cameron, dậy đi nào!” Giọng anh êm ái một cách lạ lùng. Anh hắng giọng. “Về đến nhà rồi!”

Lần này Cameron cựa quậy và Jack đặt cô xuống trong tư thế khom người về trước một cách nhanh chóng để tạo ra khoảng trống giữa họ. Cô đứng đó một lúc, loạng choạng và không chắc chắn, rồi nhìn lên như thể lần đầu tiên trông thấy anh vậy.

“Anh…”

“Tôi…”

Cô chớp mắt, rồi huơ tay trong không khí, nói líu ríu một cách mệt mỏi: ‘Đi đi! Biến đi!”

Bây giờ mà được biến đi thì còn gì vui bằng chứ, nhưng trước tiên, anh cần phải đảm bảo chắc chắn là cô an toàn. Dù gì thì cô cũng là nhân chứng chính của anh. Anh ném cho cô cái ví nhưng cô uể oải bắt lấy và đặt va li vào trong cửa.

“Chìa khóa của cô vẫn ở cửa, đừng có quên đấy! Cô ở đây một mình à?” Anh hỏi câu cuối cùng này chỉ do trách nhiệm nghề nghiệp mà thôi. “Cô đã có một đêm bất thường, có thể cô không muốn ở một mình.”

Anh quan sát khi cô rút chìa khóa ra khỏi ổ rồi lại cắm vào, sau đó đẩy cửa và nhìn chằm chằm một cách bối rối khi thấy cửa đã mở rồi.

“Ồ… Bây giờ thì tôi nghĩ là cô thực sự không nên ở đây một mình.” Jack nói.

Mặc dù đã thoát rồi nhưng Cameron vẫn thấy không hề hấn gì khi ném một cái nhìn khó chịu. “Tôi sẽ gọi Collin.” Rồi cô bước vào nhà và đóng rầm cửa trước mặt anh.

Thế đấy! Vậy là có một gã Collin nào đó.

Jack kiểm tra nhanh chóng để đảm bảo ngôi nhà được an toàn. Sau đó, anh đi về phía chiếc xe và nhảy vào trong.

Wilkins giúp Jack mở cửa xe và hỏi: “Thế nào?”

“Chúng ta đi được rồi!”

“Anh có chắc chúng ta nên rời đi và để cô ấy lại một mình không?”

“Cô ấy sẽ gọi cho Collin.”

“Ồ, thật nhẹ nhõm. Thế Collin là ai?”

Jack nhún vai. “Chúa mới biết được. Bây giờ cô ta chẳng liên quan gì tới tôi mà là vấn đề của anh ta.”

“Ồ, nghe có vẻ hơi gay gắt đấy!”

“Thật ra, tôi đã định gay gắt hơn nữa cơ, nhưng có lẽ tôi nên dừng trò chơi của mình ở đây!” Jack đáp. “Một đêm thật dài. Đừng quên cà phê trên đường quay lại văn phòng đấy nhé!”

Wilkins cười thích thú trong khi khởi động xe. “Anh biết không, tôi nghĩ sẽ học được nhiều từ anh đấy, Jack ạ.”

Jack không hoàn toàn biết điều ấy là do đâu. Nhưng dĩ nhiên là Wilkins rất chân thành. “Cám ơn.”

“Anh rất thẳng thắn, tôi tôn trọng điều đó. Và tôi cá là anh cũng coi trọng điều đó ở người khác.”

À… Bây giờ thì anh có thể hiểu điều này sẽ đi đến đâu. “Nếu có điều gì anh muốn nói thì cứ nói ra, Wilkins ạ.”

Wilkins dừng xe ở ngã tư. “Vấn đề của anh với cô ấy là việc của anh. Tôi chỉ muốn nghe anh nói rằng những vấn đề ấy sẽ không ảnh hưởng đến cách chúng ta xử lí vụ này.”

“Sẽ không đâu.”

“Tốt! Nếu cá nhân tôi thắc mắc, anh có định gắt gỏng và lầm lì giống như mỗi lần nhắc đến tên cô ấy không?”

Jack quan sát cộng sự của mình trong yên lặng.

Wilkins mỉm cười. “Thế là tôi nói trúng rồi, phải không?”

“Lỗi chung của tân binh. Thắc mắc quá nhiều.”

“Tôi sẽ cố khắc phục.”

“Thế thì hãy đảm bảo là anh sẽ làm được.” Jack quay người lại và nhìn qua cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc mà anh đã không được thấy kể từ khi rời Chicago cách đây ba năm. Một lát sau, anh phá vỡ sự im lặng, “Và một điều nữa anh không nên nói cho nhân chứng biết về việc quắc mắt nhìn. Nó sẽ không còn tác dụng nữa.”

“Hóa ra, anh cố tình làm vậy à?”

“Ồ, tôi đã luyện tập kĩ năng này nhiều năm.”

Mắt Wilkins rời khỏi làn đường, chuyển sang nhìn chằm chằm vào Jack, tỏ rõ sự ngạc nhiên. “Đấy có phải là một lời nói đùa không?”

“Không. Hãy tập trung vào việc lái xe đi, tân binh ạ. Bởi vì tôi sẽ nổi khùng nếu anh đâm chiếc xe này vào đâu đó trước khi tôi được uống cà phê đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.