Trên chiếc bàn giấy đầy những nét chữ cứng cáp được viết ra .. cứ xong một tờ ông lại phất tay lấy một tờ khác để luyện tự… Hà Tịnh Vỹ ngẩng đầu nhìn phía nhi tử của mình bình tĩnh hỏi… bàn tay luyện tự khẽ run lên như bán đứng nội tâm lo lắng của ông.. bất quá chỉ run lên một cái thật nhẹ như chỉ là ảo giác thoáng qua...
“Vẫn không tìm ra quá khứ của con bé sao?”
Mái tóc bạch kim nam nhân cầm lấy vài tờ tư liệu khẽ thở dài một cách bất đắc dĩ… nếu như dễ dàng tìm được thì tốt quá… quan trọng là địa điểm cần tìm quá rộng lớn…
“Phụ thân.. Điệp nha đầu được tìm thấy bên bờ hồ Sevia ở gần bệnh viện Soalay ở khu vực tiếp giáp với ngoại ô thành phố… Ngươi cũng biết hồ Sevia bốn bề đều giáp với những thành phố nào…” nên làm sao có thể chỉ trong một tháng mà tìm được…
“Ta biết chứ Tịnh Vũ.. Ta chỉ là nóng lòng muốn biết quá khứ của con bé.” Hà Tịnh Vỹ buông ra bút lông ngồi bệch xuống chiếc ghế gỗ trầm hương khẽ đưa tay day day thái dương… đôi mắt nhắm chặt ông khẽ thở dài… Hồ Sevia tiếp giáp với bốn thành phố lớn… phía Đông giáp với Sandia… phía Tây là nơi này Rumely… phương Bắc là Vesney còn lại là Pouvor… trừ đi Rumely thì chỉ có ba thành phố đó là có khả năng nhất… nhưng mà tìm một cách không có tí manh mối cũng chỉ như mò kim đáy biển… chưa kể ba thành phố kia cũng là ba thành phố lớn với mật độ dân số chỉ có bằng hoặc nhiều hơn Rumely rất nhiều lần...
Hà Tịnh Vũ cũng khẽ thở dài một cách bất đắc dĩ… kể từ khi vụ tai nạn kia xảy ra… nguyện vọng duy nhất của Hà gia là tìm lại giọt máu duy nhất của tiểu đệ… nay vừa tìm được lại phải đối mặt với một chuyện khác xảy ra… hắn nhìn phía báo cáo xét nghiệm sức khỏe cảm thấy thật đau đầu… chỉ hy vọng phụ thân đừng cầm thương nả vào đầu hắn…
“Phụ thân… sức khỏe của Điệp nha đầu ngươi cũng biết… rất không tốt… nhưng nay lại… phụ thân… chúng ta nên giải quyết thế nào?” có lẽ vì sinh non nhưng lại không được giữ ở trong lồng giữ ấm đủ ngày khiến thể chất con bé thiên hàn.. vốn dĩ chỉ cần một cuộc tiểu phẫu là có thể bình thường trở lại… nhưng lại phải hoãn lại vì cái thai… nói tới thể trạng hiện giờ của con bé hăn cũng chỉ có thể thương tâm thở dài… số khổ hài tử …
“Đợi con bé tỉnh lại rồi hãy tính…” ông rất muốn phá đi cái thai kia để con bé có thể phẫu thuật ngay lập tức… nhưng mà lại sợ sau này con bé sẽ hận ông chỉ lo lúc đó vách ngăn sẽ ngăn cách con bé với Hà gia…
Nếu đã như vậy …. thôi thì cứ do số trời định đoạt…
…….
Mở mắt tỉnh dậy là một chùm đèn pha lê màu tím… cả căn phòng xung quanh vừa tao nhã lại vừa cổ điển khiến Mộng Điệp cứ ngỡ mình đang nằm mơ… đôi con ngươi màu tím khẽ chớp chớp vài cái rồi tỉnh táo lại đánh giá xung quanh mình…
Bàn tay trắng nõn đưa lên mũi lấy xuống đồ chụp ôxi… đợi đến khi cơ thể dần dần có sức lực mới từ từ ngồi dậy… cổ họng đau rát khiến đôi mắt tím nhẹ chớp nhìn xung quanh rồi từ từ với tay định lấy ly nước âm ấm đặt trên bàn…
Đang bưng lên chén cháo vừa nấu thì một tiếng *Xoảng* lớn vang lên từ căn phòng mà mấy bữa nay bà quen thuộc… Hà lão phu nhân vội vã đẩy ra cánh cửa gỗ khép hờ nhanh chóng bước vào rồi chợt sững người… thiếu nữ đang tròn mắt quan sát vị phu nhân trước mặt… đầu nhỏ khẽ nghiên một cách tò mò rồi lễ phép cúi đầu chào…
“Ách… Lão phu nhân… ngươi tốt..” giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên khiến Hà lão phu nhân chợt giật mình bừng tỉnh… bà vội vàng đi tới bên giường… đặt chén cháo lên bàn rồi kê gối vào sau lưng cô… bàn tay run run rót lấy ly nước khác đút cô uống… ánh mắt từ ái hiền hòa chằm chằm nhìn vào những cử động của cô một cách cẩn thận…
…….
Phía bên Rumely đang yên ổn ấm áp thì phía bên Sandia lại không được bình yên như vậy…
Hiên Viên Thần hôm nay chính thức đem bảo bối của hắn Hải Nhiên Vi trở về ra mắt gia đình trong buổi thọ yến của gia gia hắn Hiên Viên Hạo. Đại thọ năm nay của Hiên Viên gia chỉ có thân thích cùng vài vị lão hữu tham gia… cũng chỉ là một bữa tiệc nhỏ ấm áp.. bởi vì trưởng tôn tức bị mất tích cho nên cũng không ai có tâm trạng tổ chức tiệc lớn như mọi năm…
Không khí thoải mái không dễ có được lại biến mất một cách nhanh chóng khi Hiên Viên Thần cẩn thận dắt tay đầm bầu nữ nhân vẻ mặt hạnh phúc đi tới…
“Gia gia… chúc ngài phúc như đông hải… thọ sánh Nam sơn…” Hiên Viên Thần cầm lấy hộp nhân sâm cung kính đưa cho gia gia mình rồi ôm chặt ông cười nói…
“Gia gia… Nhiên Vi cũng chúc ngài…”
“Ai cho ngươi gọi gia gia ta?” Hiên Viên Hạo đặt lấy hộp quà lên bàn nghiêm túc nhìn thẳng mặt thiếu nữ hỏi… chỉ có người ông cho phép mới được gọi như vậy…