Sau khi nhận lấy giấy vẽ từ Nhã Thanh, Nhã Sương và Tường Vi không ngừng cảm thán bức tranh
thật đẹp, cứ in như thật. Tường Vi hình như có chảy chút nước miếng.
Trong tranh là một người đàn ông rất đẹp trai, quả là một nhân vật có vẻ đẹp hiếm có khó tìm. Đôi mắt phượng hẹp dài, sâu thẳm, lông mi rậm, dài như che khuất cái gì đó, à là che khuất mí mắt. Sóng mũi rất cao, rất
thẳng cùng cánh môi mỏng bạc tình. Chỉ là trong ánh mắt người đàn ông
này chứa một sự lạnh lẽo khó tả, sát ý cứ luôn quanh quẩn làm người ta
không tự chủ mà lạnh gáy sợ hãi. Nhìn nhìn nữa ngày, Nhã Sương và Tường
Vi mới cảm thấy kì quái, đem cái này cho các nàng làm cái gì? Chẳng lẽ
là muốn khen ngợi? Hai người nhìn nhau khó hiểu, sau đó mới quay qua Nhã Thanh.
"Bức tranh rất đẹp nha, người đàn ông này thật sự rất đẹp, rất giống thật. Ngươi tay vẽ quả nhiên rất tốt, chúng ta công
nhận"
"Ai nha, đó là chuyện tất nhiên, bây giờ hai người mới phát hiện là hơi muộn đấy." Nhã Thanh hếch hếch cái mũi nở to.
"Uy, nhưng mà ngươi kéo chúng ta vào chỉ là để xem tranh thôi sao?" Tường Vi lên tiếng.
"Ách, không phải. Hai người xem kĩ hình rồi chứ?"
"Kĩ rồi."
Nhã Sương.
"Kĩ lắm rồi, nếu người này có thật ngươi liền giới thiệu cho ta đi, thật
soái, thật suất mà." Tường Vi không nhịn được nhìn thêm lần nữa.
"Giới thiệu cái đầu ngươi, nghe cho kĩ đây, người trong hình là tên khốn mà
ta đã kéo lên giường cưỡng bức làm chuyện ấy. Trong bụng ta cũng đã có
con của hắn, ta chỉ muốn nhắc nhở hai người tránh xa tên đó ra, hắn ta
rất nguy hiểm. Còn có, ta không muốn hai người sau này gặp phải hắn liền có tình cảm gì đó, dù sao thì hắn cũng là cha của con ta. Các ngươi
hiểu được ý tứ của ta chứ?" Nhã Thanh ngước mắt nhìn hai người rồi nói.
"Gì, gì cơ? Người trong hình là tên đã... không, là cha của con muội sao?
Thật không thể tin được." Nhã Sương nhìn nhìn Nhã Thanh rồi nhìn người
trong hình.
"Đúng là không thể tin nổi nha! Nhã Thanh, ngươi
đúng là vớ bậy vớ bạ, cuối cuối cùng vớ được kim cương. Không tồi."
Tường Vi.
"Tất nhiên rồi, cũng không nhìn xem ta là ai. Nhưng mà hai người nhớ là không được dây dưa gì với tên đó đấy. Ta tuyệt đối
cũng sẽ không để cho hắn tiếp xúc với bất kì nữ nhân nào." Nhã Thanh
tuyên bố. Dù sao, nàng sau này nếu còn thiếu thốn tình cảm liền kiếm
hắn. Nàng chính là theo chủ nghĩa một với một, hắn nếu quan hệ với người khác nàng liền thiến hắn. Ai da, tính nàng đúng là không tốt chút nào,
dù sao cũng không có tình cảm với người ta nha.
"Ách, chúng ta biết."
"Nhưng mà hai người tuyệt đối không được đem mặt mũi người này cho người khác
biết, đặc biệt là nhà chúng ta. Còn nữa, sau này nếu tỉ tỉ, Vi Vi muốn
lôi kéo, cưỡng bức người ngào đó thì cứ nói muội, muội sẽ giúp hai người làm xong chuyện."
"Ách, chúng ta sẽ không nói, còn
chuyện..." Nhã Sương xấu hổ, không giám nghĩ đến. Dù sao thời này, nữ
nhân không có phóng khoáng mạnh mẽ đến mức đó, ở hiện đại cũng chưa chắc đã có.
"À, ý tỉ tỉ là sau này muội đi liền đi hai, ba năm, lúc đó cần thì không giúp được đúng không."
"Không, không ph..." Thấy Nhã Thanh hiểu nhầm ý mình, Nhã Sương rối rắm giải thích, nhưng bị ngắt lời.
"Không sao, đừng ngại, ngày mai muội liền viết cho hai người hai cuốn. Thế
nhé, bây giờ muội có chút mệt, muốn nghỉ ngơi." Nhã Thanh nói xong đẩy
đẩy hai người ra ngoài, chính mình ở trong phòng cười cười gian xảo. Dù
sao nàng cũng muốn hai người này mở rộng tầm mắt một tí. Hắc hắc.
________________________________________________________________
Hôm nay là vòng đấu thứ ba của Tô Hải. Đối thủ vòng này của hắn là Tần Diệp Chi, Hàn Mặc và Lan Từ. Theo bàn bạc với cả nhà, Hàn Mặc và Lan Từ hắn
chắc chắn phải đánh thắng, còn Tần Diệp Chi thì chỉ cần dùng hết một nửa khả năng để thăm dò hắn, sau đó liền nhận thua.
Tô Hải lên
đài đấu ngay trận đầu tiên. Theo như đã bàn, sau khi trọng tài dứt tiếng liền nhanh chóng ra một loạt thế tấn công, thăm dò Tần Diệp Chi. Cứ thế được một khắc, Tô Hải yếu dần rồi ngã trên sàn đấu, đao nhọn của họ Tần liền tiến tới, trong khoảng thời gian đó, Tô Hải lên tiếng nhận thua.
Trận đấu cứ như thế liền kết thúc.
"Đại ca, ngươi thế nào,
thương có nặng không? ngươi nghĩ đánh lại hắn chứ." Tô Hải sau khi xuống đài liền một mạch đến chỗ mọi người. Nhã Thanh đứng dậy xem xét khắp
người hắn rồi lên tiếng.
"Ta không sao, thương nhẹ thôi. Tên
họ Tần đó quả nhiên rất mạnh, ta chỉ có thể đánh không màng sống chết
mới có thể thắng nổi hắn." Tô Hải nhíu nhíu mày có chút uể oải.
"Không sao nha, huynh như thế liền quá giỏi rồi, tiến cấp hai không được bao
lâu. Ta có cách để huynh thắng hắn, nhưng chỉ tiếc, ai..."
"Cách gì?" Tô Hải cùng cả nhà nói.
"Chỉ là đại ca, huynh là quân tử nha, không thể nào mà dùng cách này được." Nhã Thanh như tiếc hận lắm.
"Ai bảo với muội ta là quân tử, cuộc đời này ta chính là ghét nhất mấy tên
tự xưng là quân tử, thật buồn nôn chết." Tô Hải tỏ vẻ khinh bỉ, dù sao
cha hắn cũng là một thương nhân, đã là thương nhân thì đừng nói gì đến
ba từ quân tử này nọ.
"A, đại ca nha, ta là có thai chứ không phải huynh nha, sao huynh lại buồn nôn rồi?" Nhã Thanh dí dỏm nói, làm
cả nhà không nhịn được cười vui vẻ.
"Ngươi, nha đầu qủy này. Nhanh nói cách đi." Tô Hải cười cười gõ đầu em gái.
"Cái đó, huynh thắng hai người tiếp theo rồi muội hẵng nói." Nhã Thanh ra vẻ thần thần bí bí nói. Sau đó, cả nhà lại vui vui vẻ vẻ xem tiếp trận
đấu. Đến trưa liền về nhà ăn cơm, nghỉ ngơi để sáng mai còn tiếp tục.
Hôm sau, Tô Hải cùng cả nhà đến đấu trường, sau đó buổi sáng, buổi chiều
lần lượt lên đài. Đánh bại hai người kia có chút dễ dàng, dù sao hắn có
thể đánh vượt cấp chẳng lẽ không qua nổi hai người cấp bậc nhỏ hơn.