Nhã Thanh bây giờ
bụng lớn đã được chín tháng, cách ngày sinh không xa. Bụng quá lớn khiến nàng đi đứng có chút bất tiện, nhưng thường xuyên đi lại, thể dục nhẹ
nên cũng khoẻ hơn các bà bầu khác. Hiện tại, trong phủ, người làm đã
không còn khinh bỉ bộ dáng nàng như trước, cũng nhờ vụ cá nướng, cộng
thêm nàng rất hoà đồng, không làm khó người nào, có khi còn giúp quét
tước sơ sơ, nên mọi người dần hoà nhập. Tuy vậy ánh mắt, nụ cười của
nàng khiến bọn họ thật kinh hãi, nhìn mãi tuy có chút quen thuộc nhưng
vẫn lạnh gáy, chỉ mong nàng đừng cười, đừng nhìn chằm người ta. Có người còn cho rằng đây là do trời sinh ra một Hoạn công tử như vậy chứ không phải là hắn sắc lang bản chất, vì đối nam nhân hay nữ nhân hắn đều như
thế, ngay cả chủ tử của bọn họ cũng vậy. Chỉ tội cho Hoạn công tử, trời
sinh như vậy rồi, bây giờ còn bệnh tật, cả người đều bị phù thũng, nhất
là cái bụng to tướng.
Hôm nay Cố Tử Phong ra ngoài đi bàn
chuyện làm ăn, Nhã Thanh ỳ èo cả buổi, muốn hắn cho đi cùng. Nhưng hắn
một lời đã định bắt nàng ở nhà, bảo nàng sắp sinh, không được đi theo,
ngộ nhỡ có chuyện gì thì sao. Cuối cùng còn bảo hạ nhân không cho nàng
ra ngoài. Thật ra thì nàng rất muốn đi theo hắn, lí do không phải ham
chơi, chỉ là nàng có cảm giác muốn sinh đến nơi, hắn đi bàn chuyện làm
ăn này ít nhất phải hai ba ngày mới về, nhưng nàng lại muốn cho hắn nhìn thấy con ra đời, muốn hắn săn sóc nàng lúc sinh, còn muốn hắn có cảm
giác tim đập bình bịch lúc chờ đứa nhỏ ra đời. Cho dù lúc đi bàn chuyện
cũng muốn, nhưng nàng thấy thế này có chút nguy hiểm, đành ở nhà. Nhưng
mà Nhã Thanh nàng là muốn con mình sinh ra đều có sự chứng kiến của cha
và nương.
Nhã Thanh bứt tóc, bứt tai suy nghĩ, Cố Tử Phong ra ngoài được nửa khắc rồi, nàng muốn nhanh chóng tìm ra cách giải quyết.
Lại ngồi thêm nửa khắc, rốt cuộc nghĩ ra cách, nàng liền nhanh thực
hành. Bây giờ bên cạnh nàng có hai cao thủ tôn cấp cấp chín, đúng vậy,
là tôn cấp đấy. Xung quanh tên nhãi Tử Phong toàn là cao thủ đội lốt
đấy. Bây giờ nàng muốn ra ngoài mà không bị nghi ngờ chỉ còn một cách.
Nhã Thanh cầm giấy tuyên thành và bút mực, tay ngoệch ngoạc viết vài chữ
sau đó hét một tiếng to như bị chọc tiết, lắc mình nhanh chóng ra ngoài.
________________________________
Nhã Thanh đứng trên đường cái, cách rất xa phủ Cố Tử Phong, dự kiến phải
đến tối bọn họ mới đến, nhưng hiện tại, nàng không biết làm gì đây, nhìn quanh nhìn quất thì thấy đôi vợ chồng trung niên dung mạo xuất chúng
đang... ăn hủ tiếu. Chuyện này không nói làm gì, điều nàng để ý là ông
chồng rất cưng chiều bà vợ, dùng muỗng cắt nhỏ sợi bún sau đó nhẹ nàng
thổi, đút cho vợ. Bà vợ hình như có chút buồn bực, miệng vẫn nhai nuốt
như thường. Ánh mắt nhìn chồng như sầu khổ lắm. Nhìn bọn họ lớn tuổi vẫn âu yếm như vậy nàng cũng rất mơ ước. Chân không tự nhủ đi đến, ngồi
chung bàn với hai người họ, nhìn cấp bậc của hai người này rõ ràng là
cao thủ của cao thủ, trên mặt chắc chắn là lớp mặt nạ không sai vào đâu. Khi Nhã Thanh ngồi vào bàn, hai người có chút kì quái, ông chồng thì đã phát động sát khí. Không để họ nói chuyện, nàng thân thể hơi mệt, nằm
dài trên bàn, mở miệng.
"Nhìn hai vị tiền bối thật hạnh phúc." Nói đến đây nàng trầm mặc, nhìn hai người một cái, sau đó quay đầu.
"Lão ơi, cho con bát hủ tiếu lớn thật lớn." Sau đó quay đầu lại, tiếp tục nằm dài trên bàn, nàng hiện tại rất mệt.
Hai vợ chồng nhìn nàng một lúc. Ông chồng lúc đầu có sát khí bây giờ thì
tắt hẳn. Bà vợ thâm thúi nhìn nàng một cái, khuôn mặt lại trở về bộ dạng sầu não, rất tự nhiên mà than thở với nàng.
"Ngươi thấy
chúng ta thật hạnh phúc sao? Ừ, nếu chỉ hai vợ chồng hạnh phúc thì thật
tốt. Nhưng mà chúng ta còn có con trai..." Nói đến đây bà liền dừng lại.
"Nữ tiền bối xinh đẹp, con trai người làm sao a? Người có sầu não gì, có
thể nói với con nha. Tuy không giúp được, nhưng có thể giúp người thoát
khí." Nhã Thanh thấy nàng cứ than thở, tính bao đồng nổi giậy.
"Ai, ta là có đứa con trai, việc gì cũng tốt, duy chỉ không muốn lấy vợ. Đã
vậy còn không về thăm nhà, bắt hai vợ chồng già chúng ta phải đến đây vì quá nhớ nó. Ai~~" Bà vợ than ngắn thở dài, đầu dựa vào vai chồng.
"Oa, con trai của người thật xấu, lớn tuổi thì phải lấy vợ chứ, đã vậy còn
tự ái không về nhà. Bây giờ hai người lớn tuổi, đường xá xa xôi đến tìm
con. Thật đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu." Nhã Thanh cảm thán, lớn
tiếng chê trách người ta, sau đó lại nhìn vào bụng mình, không biết con
mình sẽ như thế nào a.
"Tiểu nha đầu, ngươi cũng sắp sinh
rồi, sinh con ra liền biết chúng ta mới cực khổ bao nhiêu a." Nhìn nhìn
bụng Nhã Thanh, bà vợ nói.
"A, người, người nhìn ra con là nữ nhi sao? Lại biết con có thai nữa. Tiền bối, người thật lợi hại quá.
Này thuốc dịch dung là hàng tốt nhất tổ tiên để lại cho con đó. " Nhã
Thanh có chút sửng sốt, dù sao người nhìn ra được nàng dịch dung là rất
hiếm. Lại biết nàng có thai, chắc chắn vị tiền bối này là dược sư có y
thuật cao minh.
"A, ta chỉ là biết sơ sơ y thuật, biết ngươi
có thai nên đoán chắc nha đầu ngươi dịch dung thôi." Bà vợ hồn nhiên gãi tóc, nói thật.
"A, ra vậy, thế mà con cứ tưởng thuốc dịch
dung này là đồ dổm." Nhã Thanh nhăn răng cười, sau đó nghĩ đến cái gì
liền sụ mặt.
"Tiền bối xinh đẹp, con muốn hỏi nhỏ người cái này."
"A, có chuyện sao. Được rồi, lại đây" Bà vợ kéo tay ông chồng đang dần nổi
sát khí, trấn an. Sau đó đưa tai lại gần Nhã Thanh.
"Sinh con có đau không ạ?"
"Đau, rất đau, ta nhớ lại cảm giác đó liền muốn đánh ông già đó thành đầu
heo." Liếc liếc ông chồng, răng kêu ken két. Người một bên lạnh gáy.
"Oa, con rất sợ đau, phải làm sao bây giờ."
"Cái này, chỉ cần con nghiến răng, chửi rủa cái tên đã khiến con lớn bụng, trong đầu nghĩ mọi cách hành hạ hắn liền được.
"A, đơn giản vậy sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà sao con sắp sinh lại ở đây một mình, thằng nhãi gây tai hoạ đó đâu?"
"A, chuyện này dài lắm."
"+@*,_+@-#//_+=@{^|{
Nhã Thanh và vị nữ tiền bối trung niên say sưa nói nhỏ, ông chồng bị vứt
một bên nghe thấy hết, có chút sởn gai ốc. Vợ hắn có đồng minh, tính
tình có chút hơi...biến thái rồi.
_________________________________
Nhã Thanh sau khi từ biệt đôi vợ chồng trung niên thì cảm thấy tinh thần có chút phấn chấn. Nàng gặp được vị tiền bối có chung tiếng nói, khi nàng
kể mình cưỡng hiếp người ta kiếm đứa nhỏ, vị tiền bối đó ánh mắt sùng
bái nhìn nàng. Bảo nàng phải giữ vững lập trường của phái nữ, nữ nhân
cần phải đứng lên này nọ. Khiến nàng tám chuyện đến lúc trời ngã tối mới chia tay. Hai người đó đi, nàng vẫn ngồi ở quán hủ tiếu nọ, hôm nay
nàng ăn tổng cộng ba bát lớn, người có chút mệt. Thấy trời đã ngã tối,
nghe xung quanh có tiếng lùng người, biết bọn họ đã tìm tới, nàng liền
muốn đứng lên, nhưng mà...