Đã hai tháng kể từ ngày sinh đứa nhỏ, Nhã Thanh thân thể sinh xong có chút đẩy đà, phần eo do mới sinh nên hơi lớn. Ngồi một bên nhìn Cố Tử Phong
đùa giỡn với con, miệng bất giác nở nụ cười. Từ sau khi sinh, Cố Tử
Phong đột ngột thay đổi, miệng cười nhiều hơn với nàng, đặc biệt rất
quan tâm nàng và con, cứ như nâng trứng hứng hoa một loại. Còn có, thằng nhãí Phong này rất chi là nhiều chuyện, ở cữ, quạt than, không chạm
nước... những gì liên quan tới phụ nữ mới sinh con xong hắn đều biết
hết, còn bắt nàng phải nghiêm nghiêm cẩn cẩn mà làm. Hai tháng trời ngột ngạt nằm ở trong phòng đến phát ngán, có một đứa con cũng bị cái tên Cố Tử Phong chết tiệt đó bám lấy. Nhiều khi nàng đang cho con bú, hắn ta
đột ngột chạy vào khiến nàng phát khiếp, lúc đó hắn chỉ thờ người một
lát, sau đó quay lưng đi ra như không có gì cả, nàng cho bú xong hắn
liền đi vào. Nàng đúng là hết nói nổi. Về chuyện nàng bị bắt cóc, hắn
cũng hỏi han nhiều lắm, hỏi nàng có bị thương gì không, người đó có nói
gì với nàng, cô ta thả nàng ra lúc nào, ở đâu. Nàng răm rắp trả lời hết, không bị thương tích gì cả, cô ta không nói gì cả, chỉ có nàng nói liên miên này nọ. Mới đi được nửa khắc, không hiểu sao cô nương ấy mặt mũi
như ăn phải đồ thối, thả nàng xuống, sau đó nhanh chóng chạy đi như
trúng tà. Nàng đứng một mình ở trên một con đường nhỏ vắng người, sau đó nhìn quanh, sau đó đi đi và sau đó...nàng bị lạc. Đi được ngày, vừa
mệt, vừa đói nên nàng ghé vào quán hủ tiếu ăn, ăn xong lại nằm dài trên
bàn, đến gần tối thì nàng đứng dậy, đau bụng sinh, gặp hắn và mọi chuyện cứ tiếp tục. Cố Tử Phong nghe xong chỉ nhìn nàng như quái vật, không
nói gì nữa, quay qua chọc chọc con nàng. Còn có một chuyện, khi nàng về
nhà hắn, thay đổi thân phận nữ nhi. Tất cả người làm đều phát rồ kinh
ngạc, không thể tin cô nương nhìn nhỏ nhắn này lại là Hoạn công tử, một
người có... ách, khuôn mặt dê, lại còn có con nữa. Bọn họ muốn phát dận
vì bị đùa dỡn một thời gian, nhưng Nhã Thanh lại trưng ra bộ mặt ngây
thơ buồn tủi. Nàng bảo, mình bị người ta xâm hại nên có thai, vì sợ gia
đình xấu hổ trước mặt mọi người nên rời nhà ra đi. Đi một mạch liền tới
đây, nơi đất khách quê người không có ai quen biết, nàng gặp được Cố Tử
Phong. Mà nàng với hắn lúc trước có gặp qua cũng coi như quen biết, nên
khi gặp nhau hắn chào hỏi nàng, hỏi tại sao nàng lại ở đây, nàng vì
không gặp được người quen đã lâu nên giờ khóc lóc kể lể cho hắn mọi
chuyện. Xong, hắn thương tình cho nên mới để nàng về nhà ở với điều kiện vác khuôn mặt này đi, để nữ nhân, hoặc nam nhân có ý đồ đến gần hắn
phải bỏ chạy hết. Lần bị bắt cóc này, nàng được thả, nghĩ đến mình sắp
sinh, nếu ở lại sẽ đem rắc rối đến cho hắn, thế là quyết định rời đi.
Giữa đường đói quá nên vào ăn hủ tiếu, ai ngờ ăn xong lại đau bụng sinh, muốn sinh sớm trước một tuần, may là có hắn tới nên nàng thuận lợi sinh đứa nhỏ. Sinh xong, Cố Tử Phong hắn lại cường ngạnh bắt nàng về nhà.
Nàng không thể cãi lại hắn nên theo về nhà. Chỉ mong mọi người thông cảm cho nàng vì thời gian qua. Bọn họ nghe xong thì cảm thấy thương tiếc
cho nàng, có vài người tiến đến nói lời an ủi. Sau đồng loạt đều một câu an ủi nàng. Cố Tử Phong nghe được, thấy được chỉ là không nói gì, lại
nhìn nàng hơn cả quái thú.
_________________________________________
Lại một tháng trôi qua, hôm nay nàng nhận được thư từ gia đình, một tháng
trước nàng có gửi thư về, hỏi thăm sức khoẻ cả nhà, nói cho mọi người
biết nàng đã sinh, bảo bảo khoẻ, ngoan, đặc biệt là rất xinh đẹp. Cuộc
sống hiện tại của nàng rất tốt, mong mọi người đừng lo lắng. Bây giờ
nhận được thư trả lời, trong thư cha Tô viết, mọi người đều khoẻ, mong
nàng mau chóng trở về để được ẳm cháu. Việc làm ăn của gia đình càng
ngày càng tốt, Tô Hải bây giờ tiếp quản hết công việc. Đặc biệt là không biết một cô gái xinh đẹp ở đâu ra, tự nhận là nương tử của hắn, ở trong nhà không chịu đi. Tô Hải hắn thì chối đông chối tây kêu không phải,
suốt ngày ở ngoài làm việc không dám về nhà. Mẫu thân và Nhã Sương
thường nhớ đến nàng, ngồi chảy nước mắt. Nhã Sương và tiểu Dật rất cố
gắng tu luyện, nên tấn cấp rất nhanh, đồ nàng để lại đều rất tốt cho mọi người. Nhã Dật định qua năm mới liền đi kiếm nơi tốt để tu luyện. Đi
một lần không biết khi nào mới về. Cuối cùng là cả nhà đều nhớ con lắm.
Nhã Thanh đọc xong thì rơm rớm nước mắt, lại viết thêm một lá thư nữa an ủi mọi người, chắc chắn nàng sẽ mau chóng về nhà. Cũng mong gặp được chị
dâu, xem nàng ấy thế nào, còn kiếm chồng cho tỉ tỉ nữa. Nhắn nhủ mọi
người tu luyện thật tốt để bảo vệ chính mình. Bảo tiểu Dật phải thật
nghiêm túc tu luyện, không được xa vào những thú vui nhất thời, tốt nhất là đừng dây vào nữ nhân, đệ đệ còn nhỏ lắm. Cuối cùng là mong mọi người luôn khoẻ mạnh. Tái bút.
Viết xong thư, Nhã Thanh đưa thư
cho bồ câu. Sau đó thả nó đi. Xong mọi việc, Nhã Thanh ôm con đi ngủ.
Đang trong giấc ngủ, Nhã Thanh bị đánh thức, 'bồ câu đưa thư bị bắt',
trên người bồ câu, nàng có gắn bùa chú, chỉ cần bị bắt, nàng liền biết.
Dùng linh lực thăm dò, biết được đối phương là Cố Tử Phong, nàng liền
choáng váng. Thấy được khí tức của hắn dao động mạnh mẽ, nàng biết mình
tiêu rồi, chữ viết của nàng ngoệch ngoạc không thể sửa, chỉ cần nhìn một lần là biết đó là chữ của nàng. Dù sao bút lông cũng rất rất là khó
viết.
Nhã Thanh nhanh chóng thu dọn mọi thứ, hoá trang cho
mình thành một thiếu phụ, viết một bức thư, sau đó ôm con, chạy. 'Cố Tử
Phong a, hi vọng sau khi ta bỏ trốn, ngươi có thể nguôi giận rồi đi tìm
kiếm ta a. Sau này ta chắc chắn thả tin cho ngươi tìm thấy.'
____________________________________
Cố Tử Phong sau khi bắt được chim bồ câu của Nhã Thanh, hắn biết được nàng là nữ nhân đó. Cảm xúc của hắn cứ dâng lên, hạ xuống như thủy triều.
Hắn rất rối loạn, rất muốn về hỏi nàng nhưng lại sợ đối mặt với sự thật. Đi bộ một quãng rất xa, cuối cùng không nhịn được, chạy về. Vào phòng,
hắn không thấy nàng đâu, tủ mở toang, mọi thứ rối loạn, nhìn thấy bức
thư trên bàn, hắn vội mở ra.
"Phong, ta thật sự muốn có em
bé với ngươi nên mới cưỡng bức ngươi. Khi đó ta muốn con ta thật xinh
đẹp, thật giỏi nên muốn kiếm một người đàn ông thật tốt để thụ tinh. Vừa vặn gặp được ngươi ngày ở hồ nước, ngươi nhìn thấy hết thân thể ta còn
vứt tiền vào mặt ta, còn nhìn ta khinh bỉ, lúc đó ta tức lắm. Lần tiếp
theo gặp lại ngươi ở giữa đường phố, ngươi lơ ta, nhớ lại lần trước làm
ta tức qúa hoá khùng, không nghĩ nhiều liền đi cưỡng bức ngươi. Nhưng
cưỡng bức ngươi, ta lại trở thành thương tích đầy mình, còn mang thai
chín tháng, vác cái bụng rất nặng. Khi ta sinh, ngươi không biết ta đau
cỡ nào đâu. Vậy nên ngươi không được trách ta, và phải tự kiểm điểm lại
mình. Ta đi đây, nếu có duyên thì gặp lại. Bye bye". Cố Tử Phong đọc
xong thư mặt đầy hắc tuyến, không biết hắn nghĩ gì chỉ thừ người một
lát, sau đó phát động tất cả thuộc hạ đi tìm người.